Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 554: Thuận lợi kích động(2)




Nghe được chỉ có ba nghìn kỵ binh, Vương Luân liền yên tâm hơn không ít, lập tức nói: "Vậy thì xử lý luôn cả ba nghìn người này là được rồi."



Con mắt Mục Nhĩ Lục Hợp thả ra một đạo quang mang, hỏi: "Ngươi là người nào?"



Vương Luân nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: "Cái này không quan trọng, quan trọng là ta biết rõ, một khi ngươi xử lý xong ba nghìn người kia, như vậy, tại khu vực này, ngươi chính là thủ lĩnh Mông Cổ cực kỳ có uy vọng. Lúc đó, cho dù không đánh lại Liêu quốc, di chuyển lên hướng bắc, ngươi cũng sẽ được những bộ lạc phương bắc kia chiêu đãi như anh hùng."



Mục Nhĩ Lục Hợp bỗng nhiên rút đao ra, gác ở trên cổ Vương Luân, hỏi: "Nói, ngươi là người nào? Là gian tế Tống triều sao? Ta biết rõ người Liêu quốc đang chuẩn bị chiến tranh cùng Tống triều, nếu như ta giao ngươi cho người Liêu, ta nghĩ bọn hắn sẽ không thu thuế của ta."



Vương Luân cười càng sáng lạn hơn, nói: "Ngươi không làm được, ngươi làm không được đâu."



Mục Nhĩ Lục Hợp còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên cảm giác cổ tay của mình rất đau xót, không ngờ lại bị Vương Luân gắt gao giữ ở mạch đập, cây đao trên tay kia nhanh chóng bị đối thủ đoạt tới.



Vương Luân thoáng một tý đã thay đổi cánh tay, đồng thời gác đao ở trên cổ của Mục Nhĩ Lục Hợp, nói: "Ngươi không có lựa chọn, hợp tác cùng ta đi.”



“Ngươi đã biết rõ ta là người Tống, ta cứ việc nói thẳng, chúng ta cần có người phản kháng Liêu quốc ở nơi này, ngươi giúp bọn ta làm được chuyện này, chúng ta sẽ giúp ngươi trở thành một thủ lĩnh cực kỳ có danh vọng ở trên thảo nguyên Mông Cổ, ta cảm thấy không có gì không tốt."



Mục Nhĩ Lục Hợp đối mặt với thanh đao gác trên cổ mình, một chút cũng không hề bối rối, chớp mắt nói: "Để cho ta suy nghĩ, ngươi lấy đao ra trước đi."



Vương Luân nhấc đao rời khỏi cổ của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đừng nghĩ quá lâu, không có thời gian đâu."



Vừa lúc đó, Lí Thiết Thương nhìn người Liêu quốc dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa kia, rình rình đến gần, bỗng nhiên nhảy lên.



Người Liêu quốc kia vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đâm một thương, từ trên lưng ngựa rơi xuống dưới



Chuyện xấu bỗng nhiên xảy ra này lại làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sau một lát, người Liêu quốc và người Mông Cổ mới có phản ứng.



Mười mấy người Mông Cổ kia thấy tai nạn chết người, bọn hắn cũng không biết Lí Thiết Thương là ai, nhưng bọn hắn rất hiểu rõ về người Liêu quốc, chắc chắn quân đội Liêu quốc sẽ không từ bỏ ý đồ giết sạch bọn hắn, lúc này không dốc sức liều mạng, về sau mình sẽ không có còn đường sống.



Một hán tử rất khỏe mạnh hô to một tiếng: "Liều mạng cùng người Liêu thôi mọi người!"



Hơn mười người Mông Cổ lao đến, Lí Thiết Thương vung vẩy thanh thiết thương vài năm không dùng trong tay, giống như mãnh hổ xuất chuồng, xung phong liều chết ở trong quân Liêu.




Mà binh sĩ Liêu quốc, trong lúc nhất thời lại trở nên bối rối, nhân vật lĩnh quân bỗng nhiên tử vong, làm cho bọn họ vô pháp tổ chức chống cự hữu hiệu, đối mặt với công kích đột nhiên xuất hiện, cả đội hình thoáng một tý đã rối loạn.



Quan trong nhất là, người Mông Cổ chung quanh rất nhiều, bọn hắn không dám đánh lâu ở chỗ này, nếu kích động những người Mông Cổ này hợp nhau tấn công, vậy thì không xong rồi.



Vội vàng chống cự một hồi, vứt xuống dưới hơn hai mươi thi thể, binh sĩ Liêu quốc đã chạy mất.



Trong lều vải, Mục Nhĩ Lục Hợp chứng kiến toàn bộ tình huống diễn ra, toàn thân phát run, miệng lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi đã làm hỏng cả bộ lạc của ta!"



Vương Luân nhẹ nhàng nói: "Chưa hẳn!"



Vừa dứt lời, những người Mông Cổ tham gia chiến đấu kia bắt đầu di chuyển, khẽ cong eo thật sâu về hướng những người Liêu quốc vừa tác chiến kia, trong miệng còn nói gì đó.



Sau đó, càng ngày càng nhiều người đi tới hướng bọn hắn, nguyên một đám rút đao bên hông ra, vung tay la lên.



Vương Luân cũng nghe không hiểu bọn hắn hô cái gì, nhưng từ biểu lộ xem xét, bọn hắn rất hưng phấn.




Tâm tình Mục Nhĩ Lục Hợp lúc này bỗng nhiên biến thành kích động, Vương Luân hỏi: "Bọn hắn hô cái gì?"



"Hô trường sinh thiên."



Thanh âm Mục Nhĩ Lục Hợp cũng có chút phát run, nói: "Là thần trên thảo nguyên chúng ta."



Vương Luân nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Mục Nhĩ Lục Hợp: "Vậy thì ngươi muốn đi ra ngoài làm thần? Hay là ở trong lều này làm một người chết?"



Đây là việc không cần lựa chọn, không người nào nguyện ý đi làm người chết, tất cả mọi người đều muốn làm thần.



Mục Nhĩ Lục Hợp chậm rãi xoay người lại, nói: "Nhưng phía sau còn có ba nghìn quân đội Liêu quốc, ta không đánh lại bọn họ."



Vương Luân vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ngươi có thể, chỉ cần ngươi dám đi ra ngoài, ngươi chính là trường sinh thiên, là thần trên thảo nguyên, không có sự tình gì ngươi không làm được. Ngươi ngẫm lại xem, chỗ đó chỉ có ba nghìn quân đội Liêu quốc, nhưng phụ cận có bao nhiêu bộ lạc Mông Cổ các ngươi? Chỉ cần ngươi thành trường sinh thiên, bọn hắn đều tới giúp ngươi, lúc đó, ngươi còn sợ ba nghìn người Liêu quốc sao?"




Mục Nhĩ Lục Hợp suy nghĩ một lát, người đã giết rồi, hiện tại coi như mình giết Vương Luân, người Liêu quốc cũng sẽ không bỏ qua cho mình.



Hắn đã quyết định chủ ý, trong chớp mắt liền bước ra lều vải, nói: "Chư vị trường sinh thiên, chuyện Mục Nhĩ Lục Hợp ta làm hôm nay, quả thật là vì người Liêu bức ta quá đáng, không cho người Mông Cổ chúng ta sống ở chỗ này. Ta dùng danh nghĩa trường sinh thiên thề, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ dùng tánh mạng của ta, chiến đấu cùng Liêu quốc, dùng một lời nhiệt huyết của ta, bảo vệ tôn nghiêm của trường sinh thiên, từ hôm nay trở đi, ta là người vì ngươi mà chiến!"



Người bộ lạc hắn lập tức cùng kêu lên hưởng ứng, những người Mông Cổ kia cũng giơ cánh tay của mình lên cao cao, đem dao bầu cong cong quơ trên không trung.



Bên cạnh có vài người Mông Cổ tới hưởng ứng bọn hắn, có ít người đứng ở đàng xa, hiển nhiên, bọn hắn chỉ có thể cấp cho Mục Nhĩ Lục Hợp ủng hộ trên tinh thần.



Mục Nhĩ Lục Hợp xoay đầu lại, phát hiện Vương Luân đang đứng bên cạnh mình, hắn thừa lúc mọi người đang hò hét, nhỏ giọng nói với Vương Luân: "Chỉ có hơn một trăm người nguyện ý đi theo ta, những người còn lại làm sao bây giờ? Ta sợ bọn họ đi đến chỗ Liêu quốc người, không bằng tìm một cơ hội giết bọn họ."



Vương Luân thấy hắn trưng cầu ý kiến của mình, trong lòng rất là vui mừng, cái này có ý nghĩa, mình đã mở đầu rất tốt, tuy chỉ có hơn một trăm người, nhưng dù sao cũng bắt đầu rồi.



Vương Luân lắc đầu, nói: "Thủ lĩnh, để cho bọn họ đi thôi, sau khi bọn hắn rời khỏi đây, danh tự Mục Nhĩ Lục Hợp sẽ từ trong miệng bọn hắn, chậm rãi truyền trên thảo nguyên, chỉ cần chúng ta có thể đánh hai trận thắng loại nhỏ, bọn hắn sẽ lại đến tìm đến nương tựa ngươi."



Mục Nhĩ Lục Hợp thoáng trầm tư một tý, sau đó mới gật gật đầu.



…..



Biện Kinh.



Tại thời điểm ngày thứ năm, cảm giác mới lạ của Trần Nguyên đối với mỹ nữ Triều Tiên đã đi qua, dáng người uyển chuyển của Phác Tuệ Linh, hắn cũng đã hưởng thụ không còn gì.



Lúc này hắn mới tìm Vương Huy lần nữa, để cho Vương Huy đón mỹ nữ Triều Tiên này cho trở về, hắn không có khả năng dẫn tất cả nữ nhân về nhà.



Thời điểm Phác Tuệ Linh ra đi, thần sắc có chút thương cảm, nàng cho là mình có thể đi theo vị Trần đại nhân này, lại không nghĩ đến, sau khi Trần Nguyên bò lên trên người nàng thỏa mãn, lại không còn chút quyến luyến nào.



Cái này là vận mệnh của nàng, thời điểm Vương Huy dẫn nàng đến Tống triều, nàng đã bị xác định là một lễ vật, lễ vật cho nam nhân.



Không ai quan tâm đến tâm tình của nàng, Vương Huy thấy nàng, câu đầu tiên hỏi là: "Thế nào? Mấy ngày nay Trần đại nhân có cao hứng không?"