Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 473: Hoàng thượng không biết (1+2)




Trần Nguyên biết Lưu Bình lo lắng không phải không có lý, lúc này liền hỏi: "Ngươi cho rằng ai tiếp quản Hứng Châu phủ là thích hợp nhất?"



Lưu Bình suy nghĩ một chút, nói: "Ta xem bộ lạc Tây Kiên Tường có thể làm được, bọn hắn coi như là người nghe lời, nếu thật sự không được, Sơn Di Đông Quang cũng là một lựa chọn không tệ, thực lực của hai người bọn họ cũng không phải rất mạnh, một khi ngồi lên trên vị trí Đại vương, chúng ta có thể khống chế dễ dàng hơn một ít."



Các binh sĩ đang huấn luyện, có một vài Đô đầu chứng kiến Trần Nguyên và Lưu Bình đi qua chỗ họ, liền cùng một lượt lên tiếng hò hét, cũng có vài người chứng kiến bọn hắn đang thương nghị cái gì đó, liền né tránh rất xa, không dám tới quấy rầy.



Cách nghĩ của Trần Nguyên với hoàn toàn bất đồng Lưu Bình: "Không được, hai người bọn họ đều không được, nếu quả thật để bọn hắn ngồi trên vị trí này, vậy bọn họ nhất định sẽ kiệt lực đi lôi kéo những đại tộc Đảng Hạng kia, bởi vì bọn họ biết rõ lực lượng của mình căn bản không thể ngồi yên ở vị trí đó!”



“Nếu bọn hắn nghĩ như vậy, chúng ta muốn làm cho Đảng Hạng lập tức lâm vào chiến loạn thì thập phần khó khăn, chúng ta cần, là một bộ lạc vô pháp ngăn chặn tất cả, rồi lại có thể làm cho tất cả bộ lạc đều cảm thấy sợ hãi."



Lưu Bình gật đầu, nói: "Phò mã gia nói rất có lý, chỉ là, muốn tìm ra một người như vậy, dường như trong hơn hai mươi người thủ lĩnh kia, không có ai phù hợp."



Trần Nguyên thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn quân đội phía trước, nói: "Không ai có phù hợp, hiện tại ta cũng không tìm được, nhưng đây là biện pháp tốt nhất, nếu quả thật không được, chúng ta có thể lựa chọn Đột Ngột Địa Rảnh này."



Lưu Bình bỗng nhiên hạ thấp thanh âm xuống, hỏi: "Không phải ngài nói hắn và Lý Nguyên Hạo còn liên lạc sao?"



Trần Nguyên nói: "Đúng, ta dám khẳng định hắn và Lý Nguyên Hạo còn có nhiều khúc mắc, chỉ là, không sao hết, đôi khi không cần phải quá cưỡng cầu đối với người khác. Không biết vì cái gì, hiện tại ta có chút bội phục đối với những người Đảng Hạng vẫn bảo trì trung tâm đối với Lý Nguyên Hạo kia, nếu như có khả năng, vậy thì cũng có thể kết giao bằng hữu."



Hai người bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, Trần Nguyên chỉ vào Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Hiện tại hắn thế nào?"



Lưu Bình gật đầu, nói: "Không tệ, ít nhất hắn không dạy binh sĩ luyện hoa mai thương kia nữa rồi, trước đó lần thứ nhất hắn đánh chiến tranh cũng không tệ, trong quân đội tham chiến, hắn giết địch nhiều nhất."



Con mắt Trần Nguyên nhìn lại hướng Bạch Ngọc Đường, chỉ nghe được Bạch Ngọc Đường tay nâng trường thương, ở đằng kia hét lớn: "Đâm chọc, lại đâm chọc, chỉ cần các ngươi có thể dùng một thương đâm thủng tấm chắn đối diện, các ngươi có thể sống sót ra khỏi chiến trường!"



Trước mặt những binh lính kia bày đặt một tấm chắn, tấm chắn được cố định chắc chắn trên cọc gỗ, bọn hắn đang dùng sức đâm từng thương một vào đó.



Có một binh sĩ, tư thế hiển nhiên là làm cho Bạch Ngọc Đường rất không hài lòng, hắn đi tới, cầm thương trong tay người binh lính kia qua, nói: "Không phải khí lực hai tay, ngươi xem đây, thời điểm ra thương, dùng chân đạp một cái xuống mặt đất trước, sau đó là đến phần eo, cũng phải dùng sức, chân, eo, bả vai, còn có cả hai tay của ngươi, tất cả đều phải dùng hết khí lực mới có thể chọc thủng được, thử lại một lần nữa!"



Người binh lính kia chiếu theo lời hắn nói để làm, một thương đâm qua, tấm chắn quả nhiên lắc lư kịch liệt một hồi, phảng phất như sắp vỡ vụn ra.



Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: "Không tệ, tiếp tục đâm thêm mấy lần là có thể chọc thủng được!"



Trần Nguyên cao giọng hô: "Ngọc Đường!"



Bạch Ngọc Đường trông thấy hắn, vội vàng chạy tới, nói: "Ai ui, Trần đại nhân đến rồi sao?"



Trần Nguyên cườicười, ôm bờ vai của hắn nói: "Thế nào? Đã quen sống trong quân đội chưa? Nếu như ngươi cảm thấy đã nghiện trên chiến trường rồi, ta sẽ điều ngươi trở về."



Bạch Ngọc Đường trừng hai mắt lên, nói: "Làm sao được? Ta đã nói với Trần huynh rồi, à không, Trần đại nhân rồi."



Trần Nguyên nhìn hắn, nói: "Ngươi đấy, có lẽ là cứ hô Trần huynh đi, như vậy thì ta sẽ thoải mái hơn một ít."



Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: "Mặc kệ hô cái gì, hiện tại ta cảm thấy sống trên chiến trường, ở cùng những huynh đệ kia thật vui vẻ, lúc trở về, ngươi giúp ta nói một chút với hoàng thượng, nhìn xem có thể để ta ở tại chỗ này được hay không."



Trần Nguyên suy nghĩ một chút mới nói: "Khả năng là chuyện này không dễ xử lý lắm, nói như thế nào thì ngươi cũng là thủ hạ của Bao đại nhân, chính là Tứ phẩm hộ vệ, lần này là ta mượn danh nghĩa, để ngươi đến bảo vệ an toàn của ta, mới có thể điều ngươi đến."



Bạch Ngọc Đường có chút thất vọng, hắn thật sự cảm thấy ở trong quân đội nếu thoải mái hơn nhiều so với việc hắn bị Bao Chửng phái đi theo Nhan Tra Tán tra án, cũng thú vị hơn nhiều so với hắn lăn lộn giang hồ.



Trên giang hồ ngươi lừa ta gạt, thời điểm phá án thì phải cẩn thận chú ý.



Nhưng quân đội không giống, đặc biệt là chi quân đội của chính mình, tràn ngập tâm huyết đàn ông, trên chiến trường, cảm giác giao mạng cho đồng bào bên người, một đám huynh đệ sóng vai giết địch, thật sự là nặng hơn nhiều so với nghĩa khí giang hồ.



Trần Nguyên nhìn sắc mặt của hắn, hỏi: "Ngươi thực sự muốn ở lại quân đội?"



Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi lại một câu: "Ta đã lừa gạt ngươi lần nào chưa?"



Trần Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, trở về ta sẽ tới thử xem, chỉ là, ta cũng không dám cam đoan với ngươi, ngươi cũng biết đấy, Nhan Tra Tán vô cùng xem trọng ngươi, ta sợ hắn không chịu thả người."



Bạch Ngọc Đường đã quyết tâm muốn tới quân đội, nói: "Chỗ của hắn giao cho ta, ta sẽ nói chuyện với hắn."



Ba người đang nói chuyện, chỉ thấy từ xa xa, Tư Mã Quang đang đi tới, hắn đã muốn có thể vứt bỏ cái gậy chống rồi, nhưng khi đi đường vẫn còn có chút cố hết sức, thoạt nhìn dáng đi khá khập khiễng.



"Trần đại nhân, ta tìm ngươi khắp nơi."



Trần Nguyên nhìn Tư Mã Quang mặc trên người một thân quân phục, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười.



Ở trong quân đội phải mặc quân phục, đây là quy củ quân đội, Trần Nguyên tại thời điểm ngay từ đầu xuất chinh. liền tuân thủ cái quy củ này, chỉ có Tư Mã Quang lúc mới tới mấy ngày, có lẽ là vẫn không chịu cởi trường bào ra.



Hiện tại hắn chịu mặc quân phục này vào, ít nhất cũng nói rõ, hắn đã không còn miệt thị đối với vũ phu.



"Tư Mã giám quân có chuyện gì cứ nói đừng ngại."



Tư Mã Quang hít một hơi thật sâu, nói: "Tại hạ cho rằng, Trần đại nhân có chút không tín nhiệm hạ quan."



Trần Nguyên hỏi: "À? Sao lại nói vậy?"



Tư Mã Quang nói: "Tuy hạ quan và Trần đại nhân có chút lý luận không giống nhau, nhưng đều muốn hiệu lực vì Đại Tống, hạ quan xin hỏi Trần đại nhân, Lý Nguyên Hạo được giải quyết xong, đại nhân thật sự muốn lập tức rời khỏi Đảng Hạng sao?"



Trần Nguyên nhìn chung quanh một chút, nói: "Tại đây không phải địa phương nói vấn đề này, Tư Mã đại nhân, chúng ta đi vào doanh trại nói chuyện."



Ba người Trần Nguyên, Lưu Bình, Tư Mã Quang đi vào doanh trại, lại để cho binh sĩ ở ngoài cửa trông coi, người không có phận sự, không cho tới gần.



Trần Nguyên ngồi xuống trên một cái ghế, hỏi: "Tư Mã đại nhân cho rằng ta có thể đi như vậy sao?"



Tư Mã Quang tiến lên một bước, nói: "Hạ quan cả gan, không muốn suy đoán, xin hỏi thẳng một câu, vì cái gì mà ngươi không từ hội nghị lần này, tuyển ra một thủ lĩnh phiên bang thân cận Đại Tống, lại để cho hắn làm Đại vương Đảng Hạng?"



Trần Nguyên nhìn hắn, nói: "Ngươi cũng đã nói rồi, hiện tại Đại Tống không thể gánh gánh nặng này trên lưng."




Tư Mã Quang dang hai tay ra, nói: "Đây là hai việc khác nhau, chọn một thủ lĩnh phiên bang thân cận Đại Tống, kết chuyện tốt trọn đời, mới có lợi đối với chúng ta.”



“Hiện tại những người kia đều không có năng lực, ngươi tùy tiện chọn lựa ra một người, trợ giúp bọn hắn, bọn hắn sẽ cảm kích Đại Tống cả đời, nhưng Trần đại nhân, ngươi đưa ra điều kiện người nhập Hứng Châu trước làm vương, sẽ làm cho bọn họ cảm giác vương vị của mình là bản thân mình có được, không có vấn đề gì liên quan đến Đại Tống, hiện tại ta thật sự hoài nghi, ngươi có phải đang không muốn chấm dứt chiến tranh hay không."



Ngữ khí Tư Mã Quang có chút kích động, quan niệm của hắn có thể nói là đại biểu quan niệm một bộ phận kẻ sĩ Đại Tống, có xung đột rất lớn với cách nghĩ của Trần Nguyên.



Trần Nguyên nhìn Tư Mã Quang, nhìn thời gian rất lâu, sau đó nhẹ giọng nói một câu: "Lý Đức Minh cũng cảm tạ Tống triều cả đời, cả đời hắn không làm ra sự tình gì phản Tống, tuân thủ bản phận một thần tử, quản lý Đảng Hạng vì Tống triều.”



“Nhưng sau đó thì thế nào? Vừa đến thời con của hắn, lập tức liền phản, Tư Mã giám quân, ta muốn vĩnh viễn giải quyết vấn đề Đảng Hạng, cho nên, ta sẽ không để cho bọn hắn là tự nhiên lập ra Đại vương của mình!"



Hắn trả lời vô cùng trực tiếp, không riêng gì nói cho Tư Mã Quang sự tình Đảng Hạng không thể bởi vì Lý Nguyên Hạo chết mà hoàn tất, càng nói cách nghĩ đáy lòng mình.



Tư Mã Quang bị lời này của Trần Nguyên làm cho chấn động rồi, cũng bị sự thẳng thắn của Trần Nguyên làm cho sợ ngây người, ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc, miệng lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi….."



Trần Nguyên chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nói: "Ta nghĩ như vậy, Tư Mã đại nhân có đồng ý không?"



Tư Mã Quang căn bản không nghĩ tới vấn đề này, hắn vẫn cho rằng vấn đề Đảng Hạng chính là vấn đề Lý Nguyên Hạo, giải quyết Lý Nguyên Hạo xong, sẽ không còn sự tình gì nữa rồi, việc cần phải làm tiếp theo là trấn an người Đảng Hạng, kết chuyện tốt trọn đời cùng Đại vương mới của Đảng Hạng.



Ở trong đầu những sĩ phu Tống triều này, đều là nền chính trị nhân từ của Triệu Quang Nghĩa, về phần thời đại khai cương mở đất của Triệu Khuông Dận, đã hoàn toàn hoàn thành tại thời đại Triệu Khuông Dận.



Hiện tại Trần Nguyên hỏi hắn đồng ý hay là không đồng ý, Tư Mã Quang thật sự không có chủ ý, hắn suy nghĩ một chút mới nói: "Sự thể rất lớn, Phò mã gia vẫn nên cẩn thận, hơi có sai lầm là sẽ kinh động đến tất cả phiên bang Đại Tống ta."



Trần Nguyên thấy hắn không trực tiếp đưa ra ý kiến phản đối, lập tức nở nụ cười, nói: "Tư Mã giám quân yên tâm, ta để ngươi ở chỗ này, cũng không có bất cứ chuyện gì sai ngươi đi làm, ngươi là người vạn tuế phái tới giám sát chi quân đội này, có nghi vấn gì, ta hi vọng ngươi có thể như hôm nay, nói ở trước mặt.”



“Bất kể là ta hay là Lưu Bình đại nhân, đều cho ngươi một câu trả lời, thoả mãn thì ngươi nghe tiếp, không hài lòng ngươi cứ tấu vạn tuế, đây là chức trách giám quân các ngươi."



Tư Mã Quang ôm hai đấm, nói: "Phò mã gia, vấn đề này ta muốn đưa bản tấu lên vạn tuế, về ý định của Phò mã gia, không biết vạn tuế đã chưa?"




Ánh mắt Trần Nguyên lóe lên một cái, nói: "Vạn tuế không biết, đây chỉ là cách nghĩ sơ bộ của ta."



Hắn không thể nói Nhân Tông biết, có một số việc Trần Nguyên cần dũng cảm đảm nhận, mặc dù biết rõ những kia sĩ phu sẽ hướng mình phát động công kích, hắn cũng phải đảm nhận, không thể giao trách nhiệm cho Nhân Tông.



Cái này giống như cục trưởng và sở trưởng ngày sau cùng nhau tham ô rồi, vì sao sở trưởng lại một mình gánh hết mọi chuyện, đều là một cái đạo lý, giữ lại cục trưởng, về sau còn có người cứu mình.



Kém nhất, cũng có thể ở trong lúc mình bị bỏ tù, người nhà có thể được người khác chăm sóc, cục trưởng cũng kéo xuống luôn, chỉ có thể nhiều người cùng xong đời mà thôi.



Tư Mã Quang lúc này mới nói: "Tốt, hạ quan sẽ đưa tấu như thực, cũng không phải hạ quan có ý kiến đối với Phò mã gia, chỉ nhìn việc mà nói, từ trên mặt cảm tình tư nhân mà nói, hạ quan đối với nhân phẩm Phò mã gia, có lẽ là rất bội phục."



Lời này nói ra làm Trần Nguyên rất vui vẻ, xuyên việt đến Đại Tống đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người bội phục nhân phẩm của mình.



Tri kỷ khó tìm, Trần Nguyên cảm động lôi kéo tay Tư Mã Quang, nói: "Tư Mã giám quân không cần phải nói nữa, ta hiểu!"



………………………………



Trong Hứng Châu phủ, Lý Nguyên Hạo hiện tại đã cảm giác được bi thương của tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), thảm bại tại Tướng Quân lĩnh, uy vọng của hắn giảm xuống nghiêm trọng, không riêng gì binh sĩ và thần dân trốn tránh, mà ngay cả những đại thần ngày thường hắn thập phần sủng hạnh kia, vẫn đang nghĩ biện pháp ly khai hắn mà đi.



Người có biện pháp, liền trực tiếp bắt liên lạc cùng quân Tống, không có cách nào, liền đi đầu quân vào những gia tộc quyền thế đã phản bội hắn kia, thật sự không được, liền xoắn chăn nệm lên, dứt khoát mất tích.



Triều đình Đại Hạ Quốc là từ từ quạnh quẽ, hôm nay, thời điểm vào triều, Lý Nguyên Hạo phát hiện người đứng phía dưới chưa đầy ba mươi người, nhớ tới tràng cảnh một năm lấy trước kia binh hùng tướng mạnh, mưu thần như mưa, mãnh sĩ như rừng, lập tức có chút thương cảm.



Trương Tấm Nguyên đứng vị trí thứ ba một hàng người bên trái, Lý Nguyên Hạo hỏi một câu: "Dương Thủ Tố vì sao hôm nay không vào triều?"



Phía dưới, mọi người im lặng, một lát sau, Dã Lợi Kiến Ca đi ra nói: "Vạn tuế, buổi tối hôm qua, Dương Thủ Tố mang theo người nhà ra khỏi thành, đến buổi sáng hôm nay vẫn chưa về."



Khóe miệng Lý Nguyên Hạo bỗng nhúc nhích, Dương Thủ Tố này là trọng thần từ thời điểm Lý Đức Minh, hiện tại ngay cả hắn cũng rời đi rồi.



Hắn cố gắng ưỡn thân thể của mình thẳng tắp, làm cho mình nhìn về phía trên có thể tinh thần hơn một ít: "Nguyên soái, hiện ở bên ngoài, những phản tặc kia như thế nào?"



Dã Lợi Kiến Ca nói: "Hồi bẩm vạn tuế, Trần Thế Mỹ định ra thệ ước, người nhập Hứng Châu trước làm vương, những phản tặc này dồn thế công rất mạnh, một ít cứ điểm của chúng ta lần lượt thất thủ, hiện tại…."



Hơi chút dừng lại một chút, Dã Lợi Kiến Ca cuối cùng mới nói lời nói thật: "Hiện tại, ngoại trừ khu vực chung quanh Hứng Châu phủ, đại bộ phận còn lại đã rơi vào trong tay phản tặc."



Sảnh đường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được thanh âm một cây tú hoa châm rơi trên mặt đất.



Lý Nguyên Hạo quét mắt nhìn qua đám người trầm mặc không nói: "Các vị ái khanh còn thượng sách nào không?"



Ngô Hạo tiến lên một bước, nói: "Vạn tuế, hiện tại trong bọn phản tặc, thế công mạnh nhất chính là bộ lạc Vệ Màn, tốc độ của bọn hắn cũng nhanh nhất, vi thần cho rằng, nếu là vạn tuế có thể đánh bại bộ lạc Vệ Màn, là có thể đả kích những phản quân này."



Lý Nguyên Hạo chấp nhận sâu đối với lời này, tuy chính mình hiện tại đã gặp phải tuyệt cảnh, nhưng năng lực quyết chiến cùng bộ lạc Vệ Màn vẫn có, sau khi nghe xong, liền không khỏi gật đầu, đang định đồng ý, Trương Tấm Nguyên lại một bước ra khỏi hàng, nói: "Vạn tuế, không thể đánh, vi thần cho rằng, hiện tại đi trao đổi Tống triều, thời gian vẫn chưa quá muộn, nếu tử chiến cùng Vệ Màn bộ lạc qua đi, binh lực của chúng ta tất nhiên sẽ bị hao tổn, lúc đó sợ là ngay cả một điểm vốn liếng đàm phán cuối cùng cũng không có!"



Tay Lý Nguyên Hạo mạnh mẽ đánh vào cái ghế, thoáng một tý đã đứng lên, nói: "Tướng quốc đại nhân, vì sao ngươi toàn khuyên trẫm đầu hàng?"



Tại năm trước, thời điểm lấy được đại thắng Tam Xuyên khẩu, Lý Nguyên Hạo liền phái ra sứ giả, đi về hướng Tống triều, trao đổi ngưng chiến.



Lúc đó là trao đổi ngưng chiến, Tống triều không đáp ứng, Trần Nguyên đánh lén một vòng, làm cho cả Đảng Hạng bấp bênh, Lý Nguyên Hạo lại phái ra sứ giả, hướng Tống triều cầu hòa, là khẩn cầu muốn hòa bình.



Tống triều lại không đáp ứng, đến hôm nay, Lý Nguyên Hạo đã không có vốn liếng trao đổi ngưng chiến và khẩn cầu hòa bình, chuyện hắn duy nhất có thể làm, chính là "xin hàng".



Tống triều hoàng đế rất rộng lượng, thậm chí có thể cho phép đầu hoàng đế địch quốc hàng hắn tiếp tục sống, ví dụ như Lý Dục lúc trước.



Nhưng Lý Nguyên Hạo tuyệt đối không thể tiếp nhận phương thức sinh tồn của Lý Dục, hắn tình nguyện chết trận sa trường.



Trương Tấm Nguyên vẫn trung thành và tận tâm nói: "Vạn tuế, ngày xưa Câu Tiễn nhẫn nhục, mới có thể thống trị đất nước, Lưu Bang xưng thần, mới có thể có được thiên hạ, hiện tại vạn tuế đầu hàng, Tống triều hoàng đế tất nhiên sẽ giam cầm ngài tại Biện Kinh, nhưng cũng sống khá giả hơn Bá Vương Câu Tiễn lúc trước bị giam trong phòng cỏ. Thần nguyện ý đi cùng Đại vương, để cho Dã Lợi tướng quân quản lý Hứng Châu phủ, nằm gai nếm mật, không phải là không có cơ hội xoay người!"