“Vậy là cô đã làm thế?" Phương Vũ hỏi.
“Là tao thì sao nào!?" Tưởng Duyệt Lưỡn ngực với vẻ mặt thách thức.
Cô ta biết Phương Vũ chỉ mạnh mồm thôi, dù sao thì Hà Đông Lâm và Hồ Đào vẫn đang nằm trong bệnh viện. Nhưng cô ta tin tưởng rằng nhiều người nhìn thế này, cô ta còn là nữ sinh, Phương Vũ chắc chắn không dám đánh cô ta.
Nhưng nếu Phương Vũ thật sự dám ra tay thì cô ta cũng chắc chắn không để Phương Vũ được yên ổn, cô ta muốn làm lớn chuyện này để đuổi học Phương Vũ!
Trong một tuần liên tục đánh bạn học, có là Đường Tiểu Nhu cũng không giữ được Phương Vũ!
Tưởng Duyệt rất khí thế trùng Phương Vũ, còn lại gần Phương Vũ.
“Mày dám đánh tao không? Hả? Quanh đây có bao nhiêu con mắt nhìn, mày "
giỏi thì đánh tao xem......
“Bốp!"
Tiếng tát vang vọng khắp phòng học.
Tưởng Duyệt loạng choạng vì cú tát của Phương Vũ, suýt nữa ngã xuống đất.
Cái tát này của Phương Vũ gần như không dùng lực, cậu cũng không định đánh ngất Tưởng Duyệt chỉ với một cái tát, bởi chút nữa cậu còn phải bắt Tưởng Duyệt đi xin lỗi Vu Nguyệt Nguyệt nữa.
“Mày dám đánh tao!?” Tưởng Duyệt che má oán độc trùng Phương Vũ.
“Như mọi người đã chứng kiến đấy, là cô ta bảo tôi làm." Phương Vũ nói, nhìn một lượt đám đông yên lặng xung quanh mình.
Không ai dám nói chuyện.
Hứa Hiểu Na đứng bên cạnh căm tức nhìn Phương Vũ, nói: “Phương Vũ! Mọi người đều chứng kiến mày đánh Duyệt Duyệt! Tao phải đi gọi chủ nhiệm lớp lên, để xem lần này ai còn giữ được mày!”
Nói xong, Hứa Hiểu Na nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Mối quan hệ với các bạn trong lớp của của Tưởng Duyệt có vẻ rất tốt, một vài nữ sinh đã đến vây quanh cô ta.
“Phương Vũ, cậu thật quá đáng, ngay cả con gái cũng đánh, cậu thực sự cho rằng không ai trị được cậu sao?"
“Lần này trường học mà không xử lý cậu, bọn tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng!”
“Duyệt Duyệt đừng sợ, bọn tớ sẽ đứng về phía cậu......"
Phương Vũ tiến lên một bước rồi nói: "Mấy người tránh ra."
Mấy nữ sinh đó biến sắc nói: "Cậu muốn làm gì?"
“Tôi bảo các người tránh ra." Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Vũ, trong lòng các cô run lên, nhanh chóng tản đi.
Người này là một tên điên, họ không muốn bị tát như Tưởng Duyệt.
“Xuống dưới khối lười với tôi, xin lỗi nữ sinh bị cô tát hôm qua." Phương Vũ nói.
Tưởng Duyệt che mặt gào thét: “Xin lỗi? Mày mới là người phải xin lỗi tao! Phương Vũ, mày chờ đấy! Chờ chủ nhiệm lớp đến, tao sẽ khiến mày hối hận!”
“Cô không đi xin lỗi, tôi sẽ khiến cô hối hận ngay bây giờ." Phương Vũ nói xong bèn túm lấy tóc Tưởng Duyệt.
“Mày, mày muốn làm gì!?" Tưởng Duyệt biến sắc, vừa dứt lời đã thét chói tai.
Phương Vũ túm tóc nhấc cả người cô ta lên.
Cơn đau dữ dội trên đỉnh đầu khiến Tưởng Duyệt kêu thảm thiết, nhưng cô ta càng giãy dụa thì da đầu lại càng đau.
“Tôi hỏi lần cuối, có xin lỗi không?” Phương Vũ nhàn nhạt nói.
Biểu tình bâng quơ của Phương Vũ khiến mọi người xung quanh lạnh cả nguời.
Ngay cả Đường Tiểu Nhu cũng thấy Phương Vũ bây giờ cũng hơi đáng sợ.
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Cậu bỏ tôi xuống đi." Tưởng Duyệt the thé nói.
Phương Vũ thả cô ta xuống.
“Theo tôi xuống tầng, ngay bây giờ.” Phương Vũ nói.
Tưởng Duyệt sờ sờ da đầu nhìn Phương Vũ, trong lòng tràn đầy oán hận.
Nhưng cô ta không muốn chịu đau thêm lần nữa, ít nhất trước khi thấy chủ nhiệm đến, cô ta phải làm theo yêu cầu của Phương Vũ.
Vì thế, Tưởng Duyệt đi theo Phương Vũ xuống tầng.
Trong lớp có vài người muốn hóng hớt cũng đi theo để xem Phương Vũ muốn Tưởng Duyệt làm gì.
Phương Vũ dẫn Tưởng Duyệt vào lớp một khối 10 rồi gọi Vu Nguyệt Nguyệt ra.
“Vu Nguyệt Nguyệt, đây là người đã tát em hôm qua, phải không?" Phương Vũ hỏi.
Vu Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt ngoan độc và gương mặt dữ tợn của Tưởng Duyệt, sợ hãi gật đầu.
“Cô ta sẽ xin lỗi em ngay bây giờ." Phương Vũ nói rồi nhìn Tưởng Duyệt.
Cho dù trong lòng có không muốn, Tưởng Duyệt không còn cách nào khác. “Tại sao Hiểu Na vẫn chưa tìm thấy giáo viên chủ nhiệm!”
“Nhanh lên." Phương Vũ mở miệng thúc giục.
“Xin lỗi." Tưởng Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chứ.
“Không, không sao đâu, anh Phương Vũ, mọi người trở về đi." Vu Nguyệt Nguyệt thì thầm.
.
“Không được, không có thành ý." Phương Vũ nói.
Tưởng Duyệt oán giận đến mức muốn chửi ầm lên.
Nhưng nghĩ đến cơn đau vừa rồi, cô ta lại nhịn xuống.
Đợi lát nữa chủ nhiệm lớp đến, Phương Vũ sẽ phải trả giá, bây giờ cô ta chỉ cần kiên nhẫn.
“Thực sự xin lỗi." Tưởng Duyệt lại nói, lần này giọng điệu dịu đi một chút.
“Vẫn là không đủ thành ý, cô cúi người với em ấy đi." Phương Vũ nói.
“Mày!” Tưởng Duyệt cả giận trừng Phương Vũ, tức giận đến run người.
Mặt Phương Vũ không cảm xúc nhìn thẳng Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt cố nén oán giận trong lòng, hít sâu một hơi, cúi người với Vu Nguyệt Nguyệt rồi nói lại: “Thực sự xin lỗi."