Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 51: Xin Lỗi Nhé! Bổn Mỹ Nam Muốn Giết Chết Ngươi




- Bốp bốp...



Hứa Văn Chiêu cảm giác được trên mặt mình bị mấy cái tát vô hình vả bôm bốp.



Ánh mắt mọi người xung quanh cũng nhìn có chút hả hê.



Ông ta đỏ mặt tới mang tai, lông tơ cả người giống như đều muốn bốc cháy.



Toàn bộ da đầu đều muốn phồng lên, toàn bộ cõi lòng đều muốn bùng nổ.



Ông ta một khắc cũng không sống được, trực tiếp xoay người rời đi.



- Thẩm Lãng, ngươi chờ đó cho ta, ngươi chờ cho ta.



- Từ nay về sau, ngươi và ta không chết không thôi!



...



Mười mấy học trò ở đây đưa mắt nhìn phía Thẩm Lãng rõ ràng tràn đầy kính nể.



Trâu bò thiệt, lại để cho ông thầy Hứa Văn Chiêu ác độc này chịu nhận lỗi?



Mà lúc này, Bá Tước đại nhân bỗng nhiên nói:



- Thẩm Lãng, đưa tay ra.



Thẩm Lãng sợ hãi:



- Nhạc phụ, vì sao vậy?



- Đưa ra. - Bá Tước đại nhân lặp lại.



Thẩm Lãng vươn bàn tay.



Bá Tước đại nhân cầm lấy thước đánh một cái vào lòng bàn tay của Thẩm Lãng.



Thắng cũng bị đánh? Mặc dù một chút cũng không đau.



- Bỏ kiêu bỏ ngạo, đỡ để cho con quá mức đắc ý! - Bá Tước đại nhân dạy dỗ.



Ông già cổ hủ này, ông già xấu xa cổ hủ này.



- Vâng, nhạc phụ đại nhân. – Mặt của Thẩm Lãng lanh lợi đáp lời.



Đây là điển hình ngoài mặt cười hì hì, trong lòng MMP.



(Mụ bán phê: Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là từ để chửi vùng Tứ Xuyên, nôm na là Đmẹ mày)



Hắn đương nhiên biết nhạc phụ đại nhân này có lòng tốt, đỡ để những học trò ở đây trong lòng đố kỵ.



Hơn nữa, Bá Tước quả thực không muốn thấy Thẩm Lãng cứ đắc ý mãi như vậy, luôn luôn chẳng biết tại sao muốn giáo huấn một chút.



Ôi!



Nhạc phụ với con rể, tóm lại vẫn là thiên địch!



Mặc dù trong lòng Bá Tước đại nhân có thích đứa con rể này.



...



Hứa Văn Chiêu không có thể diện ở tiếp bên trong phủ Bá Tước, trực tiếp về nhà, mượn rượu giải sầu.



Nhưng mà, tin tức ông ta bị Thẩm Lãng làm mất mặt vẫn lan tràn truyền khắp toàn bộ phủ Bá Tước, tiếp tục lan tràn đến thành Huyền Vũ.



Đương nhiên, cũng không phải Hứa Văn Chiêu nổi tiếng nhiều như vậy, mấu chốt là bởi vì Thẩm Lãng.



Lúc này Thẩm Lãng, đã là đại danh nhân của thành Huyền Vũ rồi.



Trước ở rể phủ Bá Tước, tiếp tục đại sát tứ phương ở sòng bạc Điền Hoành, muốn không nổi danh cũng khó.



Hứa Văn Chiêu quyết định, mấy ngày kế tiếp đều không đến phủ Bá Tước, chí ít chờ đến cuộc phong ba này trôi qua về sau hẵng tính.



Mà khi ông ta mượn rượu giải sầu, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một người.



Điền Hoành!



Địch nhân của địch nhân, liền là bằng hữu?



Điền Hoành ngồi ở trước mặt Hứa Văn Chiêu, thản nhiên nói:



- Hứa tiên sinh chẳng qua là đã đánh mất một chút thể diện mà thôi, ta thì hoàn toàn thương gân động cốt, ta và Thẩm Lãng mới là sinh tử đại thù.



Hứa Văn Chiêu trong lòng quả nhiên dễ chịu một chút.





Khi ngươi xui xẻo thế nào mới có thể làm cho ngươi hài lòng đâu? Đương nhiên là gặp phải một kẻ xui xẻo hơn.



Điền Hoành nói:



- Hứa tiên sinh muốn nghĩ cách diệt trừ tên nghiệt súc Thẩm Lãng à?



- Diệt trừ? - Hứa Văn Chiêu kinh ngạc nói:



- Ngươi nói diệt trừ, là có ý gì?



- Đương nhiên là giết chết hắn. - Điền Hoành đáp.



Hứa Văn Chiêu lắc đầu nói:



- Không thể nào, Bá Tước đại nhân vô cùng thiên vị hắn, thành Huyền Vũ ai có thể động được Thẩm Lãng?



Điền Hoành nói:



- Lời này của ngươi nói đến chỗ chết rồi, có Bá Tước đại nhân che chở, không ai có thể động được Thẩm Lãng, trừ phi Bá Tước đại nhân sẵn lòng bỏ đi Thẩm Lãng!



Hứa Văn Chiêu nói:



- Điều này sao có thể? Thẩm Lãng không phải phế vật như lời đồn, Bá Tước đại nhân vui vẻ cũng không kịp, làm sao có thể sẽ bỏ hắn?



- Thế nào không có khả năng? - Điền Hoành nói:



- Chính là bởi vì Thẩm Lãng quá mức xuất sắc, cho nên Bá Tước đại nhân mới chịu loại bỏ hắn.



Hứa Văn Chiêu kinh ngạc.



Điền Hoành tiếp tục nói:



- Tâm bệnh của Bá Tước đại nhân là cái gì?



Hứa Văn Chiêu nói:



- Con trai quá mức vô năng.



Điền Hoành nói:



- Đúng, thế tử vô năng, hơn nữa tân chính hừng hực khí thế. Đến sau khi Bá Tước đại nhân qua đời, Thẩm Lãng lại biểu hiện xuất sắc như thế, ngày khác thế tử như thế nào trấn được Thẩm Lãng? Tương lai chỉ sợ hoạ từ trong nhà, phủ Bá Tước Huyền Vũ thành họ Thẩm, mà không phải họ Kim.



Hứa Văn Chiêu uống một hớp rượu nói:



- Rất có lý.



Điền Hoành nói:



- Ngày đó năm người cạnh tranh làm con rể phủ Bá Tước, còn lại bốn người ưu tú như thế, vì sao một mình Thẩm Lãng thắng được?



Hứa Văn Chiêu nói:



- Bởi vì hắn không có dã tâm, biểu hiện đặc biệt vô năng, danh tiếng rất kém cỏi.



- Đúng rồi. - Điền Hoành nói:



- Nhưng bây giờ tên này vô năng sao? Hắn biểu hiện xuất sắc như vậy, tài trí vượt xa thế tử Kim Mộc Thông.



Hứa Văn Chiêu nói:



- Nhưng Thẩm Lãng không có dã tâm, nhìn xem những chuyện hắn đã làm, trước tiên đe dọa ngươi, sau lại thắng tiền liên tục, lại buộc ta chịu nhận lỗi, hoàn toàn là một bức trừng mắt tất báo, kiểu người tính xấu ẩu tả như thế, ai nấy đều thấy được hắn không có dã tâm.



Điền Hoành nói:



- Hắn không có dã tâm, chúng ta có thể đem hắn đắp nặn trở thành cực kỳ có dã tâm. Ta ở bên ngoài trắng trợn truyền bá lời đồn đãi, nói Thẩm Lãng xuất sắc như thế nào, thế tử lù đù như thế nào, ngày khác Thẩm Lãng nhất định sẽ chiếm đoạt tất cả, mà ngươi thì phải ở trước mặt Bá Tước đại nhân cùng phu nhân gièm pha. Mười lần không được liền một trăm lần, một nghìn lần.



- Mười người thành hổ? - Hứa Văn Chiêu hỏi.



- Đúng. - Điền Hoành nói:



- Lời nói dối lặp lại một nghìn lần, liền biến thành chân lý.



Hứa Văn Chiêu nói:



- Dù cho như thế, Bá Tước đại nhân cũng nhiều lắm là nổi lên cảnh giác mà thôi, căn bản không đả thương được Thẩm Lãng mảy may.



Điền Hoành nói:



- Chính là để Bá Tước đại nhân nổi lên cảnh giác, thời khắc mấu chốt muốn chết cũng không thèm giữ Thẩm Lãng. Bất kể là lời đồn đãi phía ngoài, hay là lời ngươi gièm pha, đều chỉ là cổ vũ mà thôi, chúng ta đối phó Thẩm Lãng có sát chiêu thực sự.



Hứa Văn Chiêu nói:




- Cái gì sát chiêu?



- Không thể nói. - Điền Hoành nói:



- Chỉ cần lời đồn đãi cũng đủ mạnh, lời gièm pha của ngươi cũng đủ ác độc, cái tên này sẽ bị thiêu cháy, như thế sát chiêu chúng ta là có thể một đao thấy máu, tiêu diệt Thẩm Lãng.



- Quả thực có thể sao? - Hứa Văn Chiêu hỏi.



Điền Hoành nói:



- Đương nhiên có thể, cho nên Hứa tiên sinh phải về đến phủ Bá Tước, giúp đỡ chúng ta thiêu cháy cái tên này.



Hứa Văn Chiêu thực sự không muốn vào lúc này trở về phủ Bá Tước, thế nhưng nếu như có thể tiêu diệt Thẩm Lãng, vậy bị người chỉ chõ, cười nhạo vài câu cũng không có cái gì.



- Ngươi yên tâm, ta ngày mai liền trở về phủ Bá Tước, nhất định đốt lửa cháy thật to, cho Thẩm Lãng chết cháy. - Hứa Văn Chiêu nói:



- Trước tiên đốt bên chỗ Bá Tước đại nhân, tiếp đó đốt chỗ người thân cận của Bá Tước phu nhân, nhất định để hai vị chủ nhân với Thẩm Lãng tràn trề cảnh giác.



Điền Hoành đưa tay nói:



- Ngươi và ta nội ứng ngoại hợp, tranh thủ sát chiêu kế tiếp, nhất cử tiêu diệt Thẩm Lãng.



Tức khắc, hai bàn tay vỗ vào nhau cái bốp.



...



Màn đêm buông xuống.



Hứa Văn Chiêu cải trang ăn mặc, toàn thân được bao bởi tấm áo choàng đen, trong ngực ôm một chiếc rương, từ cửa sau rời nhà.



Vừa ra ngoài không lâu sau, liền có hai gã võ sĩ một trước một sau theo ông ta.



Một lát sau, ông ta tiến vào trong một biệt viện bí mật.



Nơi này là biệt viện nhà họ Từ, chỉ có điều không mấy người biết đến.



Một tên võ sĩ mang theo Hứa Văn Chiêu tiến vào bên trong gian nhà.



Hứa Văn Chiêu không thấy được chủ nhân bên trong, chỉ có thể thấy một cái bóng mờ qua tấm màn thôi.



- Đại nhân, đây là lòng hiếu kính của tiểu dân suốt nửa năm này.



Hứa Văn Chiêu đem một cái rương lớn hơn một chút để lên bàn, vừa mở nhìn, bên trong toàn là vàng tỏa ánh sáng rực rỡ.



Tối thiểu hơn một nghìn!



- Có chút hơn dự kiến. - Bên trong truyền đến tiếng của Trương Tấn.



- Không nhiều lắm, một chút cũng không nhiều. - Hứa Văn Chiêu lại lấy ra một cái hộp nhỏ, để lên bàn nói:



- Tân hôn của đại nhân sắp tới, tiểu dân không thể đi, đây là lễ vật cho phu nhân của ngài, toàn bộ cũng là đồ châu báu do phủ Bá Tước truyền thừa lại.



Mở rương nhỏ ra, bên trong quả nhiên là nhiều phục trang đẹp đẽ.




Trương Tấn nói:



- Còn gì nữa không? Ngươi biết chúng ta muốn cái gì nhất mà.



Hứa Văn Chiêu xuất ra một cuốn sổ rồi nói:



- Đây là chút tin tức bí mật mà ta lấy được từ phủ Bá Tước vào tháng này.



Một võ sĩ đi đến, cầm cuốn sổ vào.



Trương Tấn lật xem rồi nói:



- Thế nào vẫn chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi này? Chúng ta cần biết tài chính thực sự của phủ Bá Tước đến tột cùng có bao nhiêu vàng tồn kho, lấy tình hình hiện nay chi còn có thể chống đỡ bao lâu, đây mới là chỗ mấu chốt để chúng ta đánh bại phủ Bá Tước. Còn tin tức cần muốn biết nhất, kho vàng bí mật của phủ Bá Tước đến tột cùng ở nơi nào.



Hứa Văn Chiêu nói:



- Đại nhân, ngài hỏi những thứ bí mật quan trọng nhất của phủ Bá Tước, tuy rằng tiểu dân cũng xem như nắm quyền, thế nhưng bí mật đến nước này chỉ có bản thân Bá Tước đại nhân biết. Nhưng mà xin ngài yên tâm, ta đã có sở manh mối, tiểu dân cảm giác khoảng cách kho vàng cách trung tâm phủ Bá Tước không xa.



- Ừ, việc này mới là trọng yếu nhất, so với đống vàng ngươi hiếu kính còn hơn nhiều, ngươi phải bỏ tấm lòng hơn nữa. - Trương Tấn nói:



- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không phụ người có công.



Hứa Văn Chiêu hỏi:



- Vậy kết quả thi võ của con ta thế nào?



- Tám phần mười! - Trương Tấn trực tiếp ra giá.




Hứa Văn Chiêu tức khắc mừng rỡ, nói:



- Đa tạ đại nhân.



Tiếp tục, hắn nhịn không được mở miệng nói:



- Tên cầm thú Thẩm Lãng còn có thể làm mưa làm gió bao lâu? Ta thật sự là nhịn không nổi từ sáng đến tối nữa.



Trương Tấn cau mày nói:



- Hắn chẳng qua là một con giun bé nhỏ không đáng kể, đánh bại phủ Bá Tước mới quan trọng nhất.



Nhưng bây giờ Hứa Văn Chiêu muốn hại chết Thẩm Lãng, chỉ để giải mối hận trong lòng.



Trương Tấn nói:



- Điền Hoành không phải định xử Thẩm Lãng à? Ngươi ở bên trong phủ Bá Tước phối hợp hắn là được.



Hứa Văn Chiêu nói:



- Vâng, ngày mai ta liền vào phủ Bá Tước không ngừng gièm pha, ta hận không thể lập tức giết chết tên nghiệt súc đó.



...



Buổi tối, Thẩm Lãng trở lại bên trong sân nhà của mình.



Ngày hôm nay thắng thật lớn, đánh thật ác vào nhuệ khí của tên Hứa Văn Chiêu tiểu nhân này.



Nhưng Thẩm Lãng cũng không đắc ý thỏa mãn điều này.



Hắn ngày hôm nay nghe rất nhiều, cũng điều tra không ít, cho nên có một quyết định.



Tục ngữ nhân sinh của Thẩm Lãng có rất nhiều, hơn nữa còn già đời, nhưng có vài câu trước sau không thay đổi.



Ví như, luôn có điêu dân muốn hại trẫm.



Ngoài ra còn có một câu hay ho hơn, nhất định phải dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán kẻ khác.



Thẩm Lãng suy bụng ta ra bụng người, đứng ở góc độ Hứa Văn Chiêu suy nghĩ vấn đề.



Cái tay Hứa Văn Chiêu này cũng là dạng người hẹp hòi như mình, muốn tát thật mạnh phải làm như thế nào?



Xì!



Hạng người lòng dạ nhỏ mọn như Hứa Văn Chiêu này, sau khi bị tát thật mạnh phải làm như thế nào?



Ông ta đương nhiên phải trả thù mình, hơn nữa sẽ trả thù từ sáng đến tối.



Nói không chừng còn có thể xảy ra tình trạng kẻ thù cùng nhau liên thủ trả thù ta, nói thí dụ như Điền Hoành.



Còn Hứa Văn Chiêu phải thế nào trả thù Thẩm Lãng ta đây?



Điểm này hoàn toàn chẳng còn quan trọng nữa!



Bởi vì, Thẩm Lãng sẽ không để cho ông ta có cơ hội ra tay trả thù.



Đối mặt một kẻ tràn đầy hận thù, thời thời khắc khắc muốn, mình phải làm gì?



Đến khi ông ta xuất thủ hại mày thì phản kích ấy à?



Đó chính là ngu xuẩn! Sống không quá một trăm chương.



Biện pháp duy nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, đem kẻ địch tiêu diệt từ trong trứng nước!



Thật xin lỗi, ta cảm thấy ngươi có thể sẽ hại ta, cho nên ta phải ra tay trước.



Đương nhiên cũng có tình huống ngoại lệ, nhất định phải chờ kẻ địch xuất thủ trước, mới có thể gây ra điều kiện một kích phản sát. Ví dụ như tên Điền Hoành này, hắn cũng chờ mất mấy ngày!



Tóm lại, nói dông nói dài không bằng nói thật: Hứa Văn Chiêu, ta giết chết ngươi!



Ngày mai mình phải ra tay ngay.



Không, không, thời gian là vàng bạc.



Đêm nay liền động thủ, ra tay ngay và luôn!



Tranh thủ ngày mai cho ngươi chết luôn!



Ôi! Ngoại hình ta đẹp trai như vậy, lanh trí thế này, còn ác độc như vậy, biết làm sao bây giờ!