Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 41: Điền Hoành Hộc Máu, Diễn Xuất Lên Tầm Cao Mới




- A...



Điền Thập Tứ lại phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương, để cho người ta rợn cả tóc gáy.



Tiếp đó, gã liền ngất lịm.



Tức khắc, tất cả gương mặt của mọi người xung quanh một phen run rẩy.



Một màn này, bọn họ xem thôi cũng cảm thấy đau, giống như đánh gãy chính là tay chân bọn họ.



Nhất là những võ sĩ Hắc Y bang kia, nhất là những đứa con nuôi khác của Điền Hoành, lạnh lẽo khắp cả người.



Thỏ chết cáo buồn! (*câu này có hai nghĩa: nghĩa tốt nói về sự đùm bọc lẫn nhau, thỏ và cáo cùng kết nhóm để đối phó thợ săn, sau đó thỏ chết đi thì cáo khóc; đây là điển tích thời Tống, vốn được dùng như ca dao bầu bí thương nhau; tuy nhiên hiện nay lại được hiểu sang nghĩa thứ hai, lệch hoàn toàn nghĩa gốc, tương tự như nghĩa nước mắt cá sấu vậy)



Trong lòng giá băng!



Thập Tam cùng Thập Tứ trung thành và tận tâm với nghĩa phụ đến cỡ nào?



Kết quả sau khi xảy ra chuyện, trước tiên bị lôi ra hi sinh gánh tội thay?



Thật không ngờ, bang chủ bình thường biểu hiện nghĩa khí ngút trời, lại có thể bạc bẽo như thế.



Hôm nay ông ta không chút do dự hi sinh Thập Tam cùng Thập Tứ, vậy ngày mai thì sao?



Có thể đến phiên chúng ta hay không? Nhất định sẽ đến thôi!



Thập Tam cùng Thập Tứ là nghĩa tử bang chủ xem trọng nhất, bọn họ so sánh những người này, phân lượng chỉ sợ càng là nhẹ như lông hồng.



Lúc cần thiết, bang chủ sẽ khẳng định không chút do dự hi sinh bất cứ người nào.



Tức khắc, địa vị của Điền Hoành ở trong lòng đám con nuôi giảm xuống thê thảm.



Nếu như trên đầu những người này có giá trị kính trọng, lúc này hoàn toàn là tuột xuống một cái vèo.



Một hành động ngày hôm nay, Điền Hoành đã làm mất hết lòng của những thành viên Hắc Y bang.



Dùng một câu để nói, lòng người giải tán, đội ngũ cũng không thể mang theo.



Không chỉ có như thế, xung quanh còn có vô số quần chúng đứng ngoài quan sát.



Lúc trước ở trong lòng bọn họ Điền Hoành uy phong bá đạo ra sao, thật không ngờ chỉ bị một tên Thẩm Lãng thúc ép đã đánh gãy hai chân con nuôi của mình?



Đơn giản uy phong đã thành rác rồi!



Hơn nữa chuyện ngày hôm nay sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thành Huyền Vũ, đến lúc đó sự sợ hãi của vô số người với Điền Hoành có thể giảm xuống, địa vị giang hồ Điền Hoành cũng giảm xuống kịch liệt.



Một màn ngày hôm nay sẽ trở thành một tai hoạ, biến thành sự sỉ nhục cả đời của Điền Hoành.



Điền Hoành cắn răng nghiến lợi nói:



- Thẩm Lãng, lần này ngươi nhưng hài lòng à?



Thẩm Lãng nói:



- Cũng tàm tạm, Điền bang chủ hiện tại ngươi đối với những gì ta từng nói hôm qua chắc chắn đã đặc biệt hiểu sâu rồi chứ, con người của ta thật sự nói được thì làm được.



Đúng vậy, đâu chỉ hiểu sâu?



Quả thực ghi nhớ ở tận xương tủy và linh hồn của ông ta luôn.



Sau này, ông ta cần phải trả giá bao nhiêu, mới có thể bù đắp lại tổn thất ngày hôm nay?



Thật không có nghĩ đến, Điền Hoành ông ta tung hoành cả đời, lại bị té đau bởi tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này.



Ai có thể nghĩ tới, Thẩm Lãng thực sự có thể làm được!



Thế nhưng, Điền Hoành ông ta còn có cơ hội.



Chỉ cần ôm chặt bắp đùi phủ Thái Thú, tương lai một khi giúp đỡ Thái Thú cùng Tổng đốc tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, vậy ông ta chính là Phó thành chủ, tất cả đều đáng giá.



Chỉ cần có quyền lực, còn nói cái gì nghĩa khí giang hồ.



Nhưng cái nhục ngày hôm nay, sẽ phải nuốt xuống tức thì.



Sau này sẽ đòi, đòi sau vậy!



Thẩm Lãng nói:



- Điền bang chủ, sắc trời cũng không còn sớm, chuyện của chúng ta còn một chút xíu nữa mới kết thúc.



Sắc mặt Điền Hoành kịch biến.



Cái gì? Còn chưa kết thúc?




Ta đã đập gãy hai chân của nghĩa tử trước mặt mọi người, thế mà vẫn chưa kết thúc?



- Thẩm Lãng, ngươi không nên ép ta! - Điền Hoành gào thét nói.



Thẩm Lãng nói:



- Điền bang chủ, ta không có ép.



Chỉ bất quá, Điền Hoành lúc này cũng nghe không hiểu Thẩm Lãng đang mở buồng vàng.



- Ta không phải ở sòng bạc của ngươi thắng một vạn chín nghìn lượng vàng à?- Thẩm Lãng nói:



- Cuối cùng không thể không tính sổ đi, ngươi phải trả tiền cho ta chứ, một hồi nương tử sẽ kêu ta về nhà ăn cơm.



Tức khắc, máu của Điền Hoành dâng lên hai mắt, trực tiếp sẽ phải nổi dóa.



Số tiền này ông ta không thể đưa ra, hơn nữa cũng không cho ra ngoài.



Hôm nay sòng bạc của ông ta đã đổi hơn một vạn lượng vàng, kho của Phú Quý phường cơ hồ đã tiêu hao hết, đi đâu tìm nhiều tiền như vậy?



Trả tiền là tuyệt đối không thể nào, trừ phi mày để Bá Tước đại nhân tự mình đến đòi nợ.



Thẩm Lãng nói:



- Đương nhiên, ta cũng vô cùng nghĩa khí, nếu ngươi lấy không được nhiều tiền như vậy thì làm sao bây giờ? Ta cũng không thể buộc ngươi bán vợ đi, như thế ngươi đưa ta trước hai nghìn lượng vàng, còn dư lại một vạn bảy viết giấy nợ, như thế nào?



Thẩm Lãng nhẩm tính, đây đã là con số Phú Quý phường lúc này có thể lấy ra được.



Điền Hoành thực sự không biết, có dạng người đã tiến được một nấc lại tiến thêm một thước thế này.



Trời cao ơi, một đê tiện vô sỉ như thế, vì sao không sai thiên lôi đánh xuống nó đi.



Thẩm Lãng nói:



- Điền bang chủ, xuất ra hai nghìn lượng vàng cho ta, sau đó viết giấy nợ, chuyện hôm nay coi như là kết thúc thế này, bằng không ta thực sự sợ một ngày kia không quản được hai tay cùng hai chân của mình, lại không tự chủ được đi vào sòng bạc của ngươi, cho đến lúc này mọi người gặp mặt cũng lúng túng.



Tiếp đó, Thẩm Lãng ngó trời một chút:



- Trời thực sự cũng không còn sớm, nương tử của ta thực sự sốt ruột rồi, cơm nước nguội sẽ ăn không ngon.




Dù cho hai nghìn lượng vàng, Điền Hoành không muốn cho, bởi vì đây là cọng rơm cuối cùng áp đảo ông ta.



Dù cho phải trở mặt trước mọi người, ông ta cũng không muốn.



Mà ngay tại lúc này, trong lỗ tai của ông ta chợt nghe một thanh âm.



- Cho hắn...



Đây là giọng của Trương Tấn, từ lầu hai Phú Quý phường truyền tới.



Vừa rồi gã vẫn luôn ở trên lầu, thờ ơ lạnh nhạt ngó một màn này.



Trương Tấn nói:



- Gia phong phủ Bá Tước Huyền Vũ nghiêm khắc, Bá Tước truyền thống cứng nhắc, tiền thắng bạc xem là thứ hèn hạ bẩn thỉu,Thẩm Lãng mang về phủ Bá Tước, sẽ chỉ làm Bá Tước đối với hắn thất vọng vô cùng, thậm chí đánh hắn gần chết.



Lời này của Trương Tấn nói đúng.



Thẩm Lãng nếu là ở sòng bạc thua tiền, với danh tiếng phủ Bá Tước là tổn thương cực lớn.



Nhưng nếu hắn thắng tiền, hơn nữa còn mang về nhà, vậy đối với danh tiếng phủ Bá Tước chẳng khác gì đạp lên một phát thật mạnh.



Ngài đường đường quý tộc trăm năm, lại dựa vào loại thủ đoạn hạ lưu này kiếm tiền.



Gia tộc họ Kim của ngươi đã sa đoạ đến mức nào a?



Điền Hoành vừa nghĩ, lập tức lại biết Trương Tấn nói rất có đạo lý, thế là lạnh giọng nói:



- Được, ta trả!



- Bây đâu, Thẩm Lãng công tử ở sòng bạc chúng ta thắng tiền, lập tức đi vào kho lấy hai nghìn lượng vàng đưa cho hắn.



Một lát sau, hai nghĩa tử của ông ta mang một cái rương đến, bên trong chứa đầy hai nghìn lượng vàng.



- Giấy nợ đâu?- Thẩm Lãng hỏi.



- Ta viết ngay.- Điền Hoành đáp.



Thế nhưng ai cũng biết, tờ giấy nợ này là không có khả năng trả tiền lại.



Viết xong giấy nợ, Điền Hoành đưa cho Thẩm Lãng nói:




- Thẩm công tử, hiện tại đủ hài lòng chứ?



Thẩm Lãng tiếp nhận giấy nợ, xem cẩn thận một lần.



Tiếp đó, hắn mở ra cái rương nắm một lượng vàng, hưởng thụ cái loại cảm giác nặng trịch tuyệt vời này.



Thỏi vàng lấp lánh rực rỡ, gần như chói mù mắt những kẻ xung quanh.



Trong lòng Điền Hoành cười lạnh nói:



- Lấy đi, lấy đi, tao chờ Bá Tước Huyền Vũ đánh gãy hai chân mày.



Cầm số tiền này, hiện tại Thẩm Lãng càng đắc ý, sau khi trở lại phủ Bá Tước lại càng thảm thương hơn.



Điều này đối với danh vọng phủ Bá Tước tổn thương là không thể nghịch, Điền Hoành gần như có thể tưởng tượng, Bá Tước đại nhân nhìn thấy khoản tiền vàng này sẽ phẫn nộ đến cỡ nào, thất vọng khổ tâm đến biết bao nhiêu.



Nhưng mà, Thẩm Lãng lại mỉm cười vô cùng khuynh thành, tiếp đó một cái khuôn mặt bỗng nhiên trở nên chính nghĩa.



Hắn dùng ngôn từ chính nghĩa, dõng dạc nói:



- Chỉ có hai nghìn lượng vàng, ta làm sao có thể để vào mắt?



- Điền Hoành, những năm gần đây có bao nhiêu kẻ thua táng gia bại sản, vợ con ly tán tại sòng bạc của ngươi, ngươi nỡ lòng nào?



- Thẩm Lãng ta đây coi tiền tài như cặn bã, tới sòng bạc của ngươi không phải vì thắng tiền, chỉ là vì giáo huấn ngươi làm giàu bất nhân, chỉ là vì muôn vàn gia đình đòi lại một sự công bằng, vì thực hiện đạo hiệp nghĩa chân chính.



- Nhạc phụ đại nhân luôn luôn nói với ta, phải yêu dân như con. Ta hôm nay giáo huấn Phú Quý phường, không phải là vì bản thân ta, mà là vì vô số con dân thành Huyền Vũ.



- Số tiền này, một xu ta cũng không mang về, toàn bộ lấy từ dân sẽ phải trả cho dân!



Thẩm Lãng chợt nắm lượng vàng lên, vẩy vào vô số người đứng xem.



- Các vị phụ lão hương thân, số tiền này là thuộc về các ngươi.



Thẩm Lãng ra sức ném vàng thoải mái.



Tức khắc, mọi người nhất loạt hoàn toàn điên rồi.



Hai nghìn lượng vàng, một khoản tiền lớn a.



Thẩm Lãng cứ như vậy ném sạch toàn bộ cho con dân thành Huyền Vũ.



Mấy trăm người ở đây, hoàn toàn sôi sục.



Mười phút sau đó, hai nghìn lượng vàng này được Thẩm Lãng ném sạch.



Đây... Mới gọi là tiêu tiền như nước?



Rõ ràng quá sung sướng!



- Thẩm Lãng vạn tuế.



- Phủ Bá Tước vạn tuế!



Toàn bộ dân chúng vây xem ở đây, cùng kêu vang.



Mà Điền Hoành nhìn một màn này, hoàn toàn không cách nào ngăn cản.



Cả người thực sự phải bùng nổ!



Mày không chỉ buộc ta làm gãy chân hai đứa con nuôi, mày còn cầm tiền của ta thu mua nhân tâm?



Mày không chỉ sỉ nhục nhân cách của ta, mày còn sỉ nhục chỉ số thông minh của ta?



Điền Hoành vốn là cố nín nhịn, lúc này cũng không chịu nổi nữa, dòng khí giữa ngực bụng đấu đá lung tung.



Một trận quặn đau.



Ông ta thực sự cũng không nhịn được nữa, chợt phun ra một ngụm máu tươi.



- Thẩm Lãng, Điền Hoành ta cùng ngươi không đội trời chung!



- Không... đội... trời... chung!



Dứt lời, Điền Hoành lảo đảo, gần như ngửa ra sau ngã xuống.



Mà Trương Tấn cùng thành chủ Liễu Vô Nham bên trong Phú Quý phường thấy đến một màn này, thực sự hoàn toàn sững sờ.



- Đ*, còn có thể diễn đến nước này?! Thằng tiểu bạch kiểm này xảo trá như vậy!