Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 4: Cảm giác có chút xấu hổ với cái bàn tay vàng này




Dịch giả: Nham Tặc



Chừng 15 phút sau, một đại phu vào cửa, Từ quản gia mang lão tới.



Lão vạch mắt của Thẩm Lãng xem xét, rồi bắt mạch cho hắn, hồi lâu sau, tên đại phu kinh ngạc bảo:



- Quái lạ nhỉ! Bệnh nặng như thế, rõ rằng phải chết chẳng hiểu sao giờ khỏe rồi kìa!



Từ quản gia hỏi:



- Lý đại phu, thân thể Thẩm Lãng xác thật khỏi hẳn rồi à!



- Tốt lắm, không có nguy hiểm tính mạng. - Lý đại phu đáp.



Từ quản gia cũng cười nói:



- Lý đại phu quả nhiên y thuật cao siêu, diệu thủ hồi xuân.



Lý đại phu do dự một chút, bảo:



- Lão hủ đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.



Từ quản gia nói:



- Thẩm Lãng, ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.



Sau đó, lão ta mang theo Lý đại phu rời khỏi phòng.



Thẩm Lãng bước xuống giường, đứng ở trước gương cẩn thận ngắm nghía tấm thân mới toanh của hắn.



Thật là siêu đẹp trai, mặc dù còn yếu ớt, nhưng lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ.



Không những thế, Thẩm Lãng trước kia tuy rằng khôi ngô tuấn tú nhưng ánh mắt đờ đẫn, biểu cảm ngu đần, thoạt nhìn cũng không có sức hấp dẫn mấy, giống như một bức tượng được chạm trổ theo trường phái hồn nhiên.



Mà Thẩm Lãng hiện nay, hai tròng mắt tràn đầy linh khí, trên mặt biểu cảm sinh động sâu sắc, cùng trước đây như đất với trời vậy.



Sống lại thật tốt quá!



Đứng trước gương ngắm nghía nửa tiếng, rồi Thẩm Lãng ngồi trước bàn, cầm lấy quyển sách xem thật kỹ.



Lẽ dĩ nhiên, hắn đọc không vô, chỉ làm dáng mà thôi.



Bởi vì, hắn đang tự hỏi một vấn đề, trong não hắn đang chứa cái gì?



Loại trừ ký ức của hai đời Thẩm Lãng ra, còn có những thứ khác, hắn không khỏi ở trong đầu thử lục soát tìm kiếm.



Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh hệ thống máy tính.



Cái này quả thật quá kỳ quái.



Màn này nhìn rất quen, hoàn toàn là cái laptop Alienware Dell của hắn, bên trong chứa đầy các loại tư liệu, sách vở, trò chơi, phim các loại.



Ở trái đất hiện đại, Thẩm Lãng mỗi ngày đều làm phẫu thuật, cuộc sống thật buồn tẻ.



Hơn nữa Internet ở châu Phi rất nhiều chỗ kém chết được, Thẩm Lãng không thể không đem số lượng lớn sách vở, tư liệu download vào ổ cứng của hắn, có thể nói cái laptop này bầu bạn Thẩm Lãng lúc hắn rảnh rỗi.



Trong đầu, Thẩm Lãng tùy tiện mở sách trong laptop, phim, game, mà không gặp trở ngại nào.



Thực thần kỳ quá đi mà, laptop Dell Alienware đều ở hẳn trong đầu hắn.



Không những thế!




Thẩm Lãng còn cảm thấy dị thường, không phải ở bộ não, mà là đôi mắt hắn.



Vì thế hắn nỗ lực tập trung tinh thần vào đôi mắt, chuyện ngạc nhiên xuất hiện.



Hình ảnh trước mắt Thẩm Lãng toàn thay đổi, không còn là mắt thường có thể xem thế giới.



Hắn có thể thấy trong ngăn kéo, nước trong bình hoa, rễ cây ở bồn cây cảnh.



Không sai, hắn có thể nhìn xuyên qua!



Tất nhiên, đây không phải là loại nhìn xuyên thấu cả quần áo phụ nữ trong rất nhiều tiểu thuyết đô thị mà giống như máy chụp X quang vậy.



Giống máy X quang trong bệnh viện, có thể biết rõ xương cốt, gân mạch và nội tạng của cơ thể người, cũng tương tự như máy kiểm tra ở nhà ga vậy, có thể cách một lớp soi đồ vật bên trong.



Sau đó Thẩm Lãng nhớ ra, lúc quả bom nổ cạnh hắn, không chỉ nổ tung cơ thể hắn mà còn cả máy X quang cùng laptop của hắn.



Hiện tại chúng nó theo Thẩm Lãng cùng chuyển kiếp, đây, thật con mẹ nó thần kỳ nha.



Tuy nhiên, hẳn mấy thứ khác cũng cùng nhau chuyển kiếp đi?!



Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, một làn gió thơm kéo tới, rồi một thanh âm dịu dàng mê người vang lên:



- Thẩm Lãng, chàng thực sự khỏe rồi, thiếp thật sự rất cao hứng!



Thẩm Lãng quay lại nhìn.



Đầu tiên, hắn thấy một khung xương, gân mạch, còn có ngũ tạng lục phủ, bởi vì hắn đang dùng tầm nhìn X quang.



Hắn chớp mắt, rút khỏi tầm nhìn X quang, khôi phục cái thị lực bình thường.




Sau đó, Thẩm Lãng gặp được một mỹ nhân thướt tha uyển chuyển.



Quả nhiên là ngàn dặm có một, mặt trái xoan tinh xảo, thực sự giống như mỹ nhân từ trong tranh bước ra vậy. Tư thế yểu điệu này, tăng một phần thì mập giảm một phần thì gầy. Làn da trắng mịn màng như sữa dê.



Thảo nào toàn bộ quận Nộ Giang có vô số thanh niên tuấn kiệt si mê, bởi vì cô gái này không chỉ xinh đẹp, tư thế và khí chất không có chỗ nào không tuyệt diệu.



Khó trách lúc trước Thẩm Lãng nhìn thoáng qua liền trở nên cuồng si, thậm chí vì cứu tính mạng của nàng sẵn lòng hi sinh bản thân.



Nàng không chỉ xinh đẹp trong triệu người có một, lại khí chất ưu nhã, toàn thân tràn ngập hơi thở điềm đạm và phong độ của dân trí thức. Hoàn toàn không giống con gái nhà buôn mà giống như một cô gái quý tộc trong lịch sử vậy.



Cô gái này chính là vợ của Thẩm Lãng - Từ Thiên Thiên.



Nhìn thấy Thẩm Lãng đầu tiên, Từ Thiên Thiên hơi ngạc nhiên, cảm thấy bất ngờ, bởi vì nàng phát hiện Thẩm Lãng thay đổi, vẫn là gương mặt ấy, nhưng tinh thần và khí chất thật bất đồng.



Nàng đi tới trước mặt Thẩm Lãng ngồi xuống, eo mông trùng điệp hấp dẫn mê người:



- Thẩm Lãng, chàng có thể khỏe lên, rõ ràng là ở hiền gặp lành đấy. - Từ Thiên Thiên dịu dàng nói.



- Ừ. – Thẩm Lãng đáp.



Từ Thiên Thiên im lặng trong chốc lát lại nói:



- Mấy ngày nay cha mẹ chàng đã tới trong nhà nhiều lần, bọn họ đặc biệt quan tâm lo lắng cho chàng. Thậm chí mẹ của chàng vài lần quỳ gối trước mặt ta, thỉnh cầu đem chàng trả lại cho bà, thật đáng thương thiên hạ lòng cha mẹ.



- Ừ. – Thẩm Lãng trong nháy mắt nghe hiểu lời ấy, bất quá hắn giả bộ đần độn như cũ, cốt để Từ Thiên Thiên cảm thấy cái nhìn đầu tiên về Thẩm Lãng chỉ là ảo giác mà thôi.



Thấy phản ứng của Thẩm Lãng vẫn ngu dốt như thế, Từ Thiên Thiên cảm thấy khó xử, những lời này của nàng nếu nói cùng kẻ thông minh thì đối phương đã sớm hiểu được, nhưng cái tên Thẩm Lãng trước mắt này hoàn toàn kém hết chỗ chê, không phản ứng gì hết, điều này khiến nàng không biết mở miệng nói sao cho phải.



- Rầm!




Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một tên đàn ông mặc áo gấm cực kỳ oai vệ liền tiến vào, tới phía sau Từ Thiên Thiên hôn lên tóc nàng một cái, cười khẩy nói:



- Thằng này bị ngu, nàng nói uyển chuyển với nó đến nước này rồi mà nó hiểu được ấy à?



Rồi gã dùng ánh mắt khinh thường ngạo mạn nhìn Thẩm Lãng, nói:



- Ta là Trương Tấn, mày lại không chết, tốt lắm, như vậy mày có thể biến đi, trở về cái thứ cống rãnh quê mùa của mày đi.



Thẩm Lãng không khỏi ngó sang gã Trương Tấn oai hùng bất phàm này, trên mặt không có nhiều biểu cảm, thậm chí ánh mắt cũng chẳng mang tí tình cảm gì.



Trương Tấn nói:



- Ngay cả lời này mày cũng nghe không hiểu, vậy ta nói rõ chút. Mày tên sa cơ thất thế kia ở rể Từ gia vốn chỉ để xung hỉ, bây giờ Từ Thiên Thiên đã khỏe hẳn, ngay cả một đầu ngón tay của mày cũng không xứng với nàng. Cho nên mày bị đuổi khỏi Từ gia, từ nay về sau Thiên Thiên không dính dáng gì đến mày hết. Bởi vì nàng được gả cho tao, hiểu chưa?



Thẩm Lãng không khỏi đưa mắt coi Từ Thiên Thiên, nữ nhân trong ký ức này luôn đặc biệt dịu dàng hoàn mỹ.



Ánh mắt Từ Thiên Thiên hơi phiền muộn, tình thế trước mắt vi phạm hình tượng hoàn mỹ của nàng, nàng vốn muốn dùng phương pháp yên lặng cắt đứt quan hệ vợ chồng với Thẩm Lãng, nhưng ai biết Trương Tấn trực tiếp phá vỡ tầng cửa sổ giấy này.



Thẩm Lãng ánh mắt trước sau chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Từ Thiên Thiên, giống như muốn một đáp án chính xác từ nàng.



Hít thật sâu một hơi, Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói:



- Thẩm Lãng, chàng rất hiền lành, nhưng thật đáng tiếc, giữa chúng ta không hề thích hợp.



Thẩm Lãng đối với cái mác người tốt chả có phản ứng gì, ngoại hình ta đẹp trai như vậy, không cần mác người tốt nhé.



Từ Thiên Thiên khuyên:



- Cha mẹ của chàng đặc biệt nhớ thương chàng, cứ khẩn cầu chúng ta mãi đem con trai trả lại cho họ, cho nên chàng về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ cũng tốt.



Thẩm Lãng vẫn nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời.



Trong lòng Từ Thiên Thiên có chút phát cáu, tên Thẩm Lãng lại ngu ngốc như thế, nàng đều nói hết nước hết cái rồi a.



- Hừ! – Vị công tử giàu sang bên cạnh có chút không chịu đựng được nữa, hừ lạnh một tiếng.



Từ Thiên Thiên hơi liếc mắt lấy lòng nhìn gã một cái, tiếp đó giọng thoáng trở nên lạnh lẽo:



- Thẩm Lãng, ta vô cùng cảm kích tình cảm chàng với ta. Nhưng chúng ta thực không thích hợp, cho nên chàng về nhà đi, từ nay về sau chúng ta không còn là vợ chồng nữa.



Thẩm Lãng xem Từ Thiên Thiên, vừa liếc nhìn Trương Tấn, hắn thoáng cười đáp:



- Được, ta về nhà.



Trương Tấn nhạo báng:



- Cái tên ngu si này thật là hết thuốc chữa.



Sau đó, gã ta ôm cái eo thon nhỏ Từ Thiên Thiên ra khỏi phòng.



- Trong nửa canh giờ, cút ra khỏi Từ gia, bằng không tự gánh lấy hậu quả.



Trương Tấn lạnh giọng nói, rồi gã nghênh ngang đi khỏi căn phòng.



...



Chú thích của Bánh: Cơm mềm của nhà buôn quả thật ăn không nổi! Lạy xin cất giấu, đề cử.