Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 386: Việt Quốc Nội Chiến! Điên Cuồng Chèn Ép Ninh Kỳ!




- Ninh Chính điện hạ uy vũ!



- Bệ hạ vạn tuế!



- Bệ hạ vạn tuế!



Ngay từ đầu chỉ có mấy nghìn người kêu gào, tiếp đó mấy vạn người theo kêu gào.



Lần trước Ninh Kỳ trở về kinh đô, chính là muôn người nghênh tiếp như vậy.



Lúc này đây Ninh Chính chiến thắng trở về cũng giống như vậy.



Có thể thấy được dân chúng cũng chỉ muốn một thứ, đó chính là thắng lợi.



Ninh Nguyên Hiến đặc biệt hưởng thụ giờ khắc này.



Ánh mắt quét nhìn quần thần một cái.



Một bộ phận thần tử nét mặt hờ hững, một nhóm người như có điều suy nghĩ.



Cục diện lúc này đây đã vô cùng rõ ràng.



Bệ hạ đã vì sắc phong Ninh Chính mà sắp xếp.



Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng không có trở về kinh đô, mà là vẫn trú đóng ở hành tỉnh Thiên Tây.



Chuyện này chứng minh cái gì?



Chứng minh bệ hạ đang phòng bị gia tộc họ Xung.



Một khi sắc phong Ninh Chính là Thái tử, lo lắng gia tộc họ Xung sẽ tức nước vỡ bờ.



Quân đội của Thẩm Lãng không vào kinh đô, thành Thiên Việt sẽ trống rỗng.



Phải biết rằng lúc trước, khi Ninh Kỳ chiến thắng trở về, đã dẫn đầu mấy nghìn kỵ binh tiến vào kinh đô.



Không chỉ có như thế, Tiết Triệt còn đảm nhiệm Đại đô đốc Thiên Việt.



Hắc Thủy Đài Diêm Ách tuy rằng trung thành với chính quốc quân, nhưng trong lòng ông ta cũng là nghiêng về với Ninh Kỳ.



Trong kinh đô, trung thành với Ninh Chính chỉ có không đến một vạn Thành Vệ Quân mà thôi.



Cho nên quốc quân lại mời nữ vương nước Khương Arunana tiến vào thành Thiên Việt, biểu hiện ra là bởi vì minh hữu quan hệ, mời nàng cùng nhau tham gia Tế Thiên Đại Điển, trên thực tế là mượn binh.



Mượn một vạn kỵ binh nước Khương.



Cái này đương nhiên là phá hư quy củ.



Dẫn đại quân dị tộc vào kinh đô, nói đến chuyện này rõ ràng làm người ta phải kinh sợ.



Trong lịch sử, hễ quân vương nào mời quân đội dị tộc vào kinh đô, trên cơ bản đều không có kết quả gì tốt.



Nhưng vẫn là câu nói kia, không có gì đúng mọi nơi mọi lúc.



Vì thuận lợi để Ninh Chính thượng vị, Ninh Nguyên Hiến vẫn làm quyết định này.



Đương nhiên, khi ông thử giơ tay nhất định là muốn lưu lại bêu danh.



Nhưng bêu danh chỉ có mắng tên, không sao.



Chỉ cần lần này có thể thuận lợi lập Ninh Chính là Thái tử, Ninh Nguyên Hiến bị chửi thành hôn quân cũng không sao.



Từ khi bị hội chứng Parkinson, sau đó ông biết thời gian của mình chẳng còn nhiều nữa, cho nên cũng nghĩ thoáng đi rất nhiều.



Ninh Nguyên Hiến sắp xếp còn không chỉ như vậy.



Ông đều hạ mật chỉ cho Biện Tiêu cùng Trương Xung.



Nhất là Trương Xung.



Lần trước vì đáp trả đại quân Nam chinh của Ngô vương, Trương Xung dẫn đầu ba vạn đại quân tiến vào hành tỉnh Thiên Bắc, hiệp phòng Ninh Kỳ.



Sau khi Ninh Kỳ đi chiến trường hành tỉnh Thiên Tây, thế nhưng Trương Xung vẫn không có đi.



Quốc quân hạ chỉ Trương Xung, kiêm nhiệm Đề đốc hành tỉnh Thiên Bắc, thời khắc mấu chốt, có thể tiếp quản toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc.



Cuối cùng Ninh Kỳ đã làm hơn một năm chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc.



Một khi có việc, Trương Xung sẽ ở trước tiên nắm giữ toàn bộ binh quyền hành tỉnh Thiên Bắc.



Còn có hành tỉnh Thiên Nam!



Hôm nay Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam vẫn là Chúc Nhung, thế nhưng quốc quân hạ chỉ Kim Trác đảm nhiệm Bình Nam đại tướng quân.



Một khi hành tỉnh Thiên Nam có việc, tư quân gia tộc của Kim Trác tư có thể bằng vào mật chỉ tiếp quản toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, trực tiếp nhập chủ phủ Đại đô đốc.



Còn không chỉ như thế.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thậm chí điều động mật sứ cùng vua Căng đàm phán.



Nếu Kim Trác không khống chế được cục diện hành tỉnh Thiên Nam, xin vua Căng ở phía nam phối hợp tác chiến.



Trong khoảng thời gian Ninh Chính không có ở đây.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng bắt đầu sắp xếp ở các hướng.



Thậm chí làm rất nhiều quyết định phá hư vương quốc quy củ.



Mục tiêu chỉ có một, để Ninh Chính thuận lợi nối ngôi.



Vì đạt được mục đích này, Ninh Nguyên Hiến làm ra rất nhiều cử chỉ bạo gan.



Ngày sau trên sử sách, nhất định sẽ bêu danh tên tuổi ông tầng tầng lớp lớp.



...



Phía dưới văn võ bá quan phần lớn rụt cổ lại.



Bọn họ đã cảm giác được khí tức nguy hiểm, quốc quân đã không có ý định phân rõ phải trái.



Ông ta cũng định ép buộc sắc phong Ninh Chính.



Đám văn võ bá quan các ngươi cũng chỉ có nước đồng ý mà thôi, nếu không đồng ý.



Liền chớ nên trách đao quả nhân quá mức sắc bén.



Cóc ba chân khó tìm, người có hai chân còn sợ tìm không được à?



Giết sạch các ngươi, chẳng lẽ còn sợ tìm không được người làm chức vị ấy hay sao?



Các ngươi là theo họ Chúc, họ Xung đến một con đường đen tối?



Vẫn là chủ động thay đổi suy nghĩ của mình, phục tùng ý chí quả nhân?



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhìn Ninh Khải nói:



- Vương thúc, ngài thấy tôn nhi này thế nào?



Ông chỉ vào Ninh Chính.



Ninh Khải ánh mắt phức tạp, lão thật không có tư tâm, nhưng lão thật sự cảm thấy Ninh Kỳ không tệ.



Thế nhưng hiện tại xem ra, Ninh Chính cũng không sai. Từ quan điểm cá nhân mà nói, lão nghiêng về với Ninh Kỳ. Bởi vì Ninh Kỳ rất có thủ đoạn, nếu để gã kế thừa ngôi báu sẽ không dẫn đến rung chuyển quá lớn.



Nếu Ninh Chính nối ngôi, nhất định là long trời lở đất, hơn nữa Ninh Chính cũng quá mức cương trực.



Thế nhưng, chẳng lẽ muốn để triệt để đối nghịch quốc quân à?



Tức khắc, Vương thúc Ninh Khải lạy xuống nói:



- Ninh Chính điện hạ kiên nghị quyết đoán, là con trai ngoan của bệ hạ.



Ninh Nguyên Hiến vui mừng, hướng Ninh Cương nói:



- Vương thúc Ninh Cương, ngài cảm thấy Chính nhi thế nào?



Ninh Cương ngược lại không giống như Ninh Khải, bản thân lão xem như là người cương nghị, vô cùng tán thưởng Ninh Kỳ, nhưng là vô cùng tán thưởng Ninh Chính. Lúc trước Ninh Chính bị bao vây kinh đô nước Sở, lão hỗ trợ Ninh Kỳ. Nhưng bây giờ Ninh Chính trở về, quốc quân lại biểu đạt thái độ của mình rõ ràngnhư thế.



Vậy Ninh Cương cũng tuyệt đối sẽ không làm ngược lại Ninh Nguyên Hiến.



- Ninh Chính điện hạ tốt. - Ninh Cương nói.



Kể từ đó, Xu Mật Viện cùng Thượng Thư Đài đều có đầu sỏ hỗ trợ Ninh Chính. Hơn nữa còn có Biện Tiêu, Kim Trác, Trương Xung, đầu sỏ hỗ trợ Ninh Chính sẽ có hơn năm người. Tuy rằng vẫn thua kém thế lực Ninh Kỳ, nhưng đã không còn thế đơn lực cô.



- Tới, tới, tới, các vị thần công, hãy đến gặp vua Khương. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.



Tức khắc, đông đảo đại thần hướng vua Khương Arunana lạy xuống nói:



- Bái kiến Khương vương.



Arunana gật đầu, cũng không có quá thân thiết.



Bản thân nàng là ngươi trong nóng ngoài lạnh.



- Khương vương, ngài có thể tới tham gia Tế Thiên Đại Điển Việt quốc của ta, quả nhân đặc biệt vinh hạnh. - Ninh Nguyên Hiến nói:



- Chúng ta đây sẽ đến thượng cổ tế đàn, mời!



- Việt vương, mời!



Vua Khương Arunana đi theo sau Ninh Nguyên Hiến nửa bước.



- Khởi giá, đi thượng cổ tế đàn.



Tiếp đó, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên.



Ninh Nguyên Hiến dẫn văn võ bá quan, dẫn mấy nghìn Cấm Vệ Quân, đi bộ thượng cổ tế đàn.



Arunana có chút mất tự nhiên.



Bởi vì nàng quá cao, bình thường bước đi siêu nhanh, bây giờ thì không được svượt qua Việt vương.



Mỗi một lần không cẩn thận đi qua, nàng đều phải khống chế một chút bản thân, đi quá thận trọng.



Con bà nó, nếu có lần tiếp theo ta sẽ không tới.



Ninh Nguyên Hiến lại cảm thấy đi lại nhẹ nhàng, giống như rất nhiều chứng bệnh trên người cũng tốt hơn nhiều.



Nhưng ông vẫn vươn tay, hướng con trai nói:



- Lớn tuổi, bước đi lại có chút cật lực, Ninh Chính, con hãy đỡ ta một chút.



Ninh Chính kinh ngạc, tiếp đó mau tiến lên, đỡ Ninh Nguyên Hiến bước đi.



Vô số người đều gặp được một màn này.



Tất cả mọi người càng thêm xác định, quốc quân Ninh Nguyên Hiến muốn lập Ninh Chính là Thái tử.



Một thân kim bào Ninh Kỳ nhìn thấy một màn này, không có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt nghiêm túc như núi, quy củ đi ở phía sau.



Đám đầu sỏ Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Tiết Triệt cũng đồng dạng mặt không chút thay đổi.



Ngay cả Tiết Triệt, vài ngày ltrước ông ta dẫn cả đám giết chết Ninh Chính, mà bây giờ lại giống như chẳng có việc gì xảy ra vậy.



...



Hơn nửa canh giờ sau đó!



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến dẫn đầu đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đến thượng cổ tế đàn.



Tế Thiên Đại Điển rộng rãi, lại một lần nữa bắt đầu.



Nhưng lúc này đây chủ trì đại điện, không còn là Ninh Dụ, mà là Ninh Cương.



Đại Tông Chính Ninh Dụ này để Ninh Nguyên Hiến vô cùng thất vọng, cho nên kế tiếp sẽ phải bãi miễn lão, lần này không để cho lão chủ trì Tế Thiên Đại Điển, chính là một tín hiệu mãnh liệt.



Toàn bộ Tế Thiên Đại Điển, vẫn hùng vĩ nghiêm túc.



Hoàn toàn tiến hành dựa theo chế độ lễ nghi.



Ninh Nguyên Hiến cẩn thận hoàn thành, thậm chí dùng cố gắng lớn nhất khắc chế chứng run rẩy của mình.



Bước đầu tiên, nghênh đế thần; bước thứ hai, điện ngọc bạch; bước thứ ba, tiến trở; bước thứ tư, hành sơ hiến lễ.



Lúc này, liền do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.



Ngày hôm nay Thẩm Lãng không có chuẩn bị gì cho gã, thậm chí ngay cả thuốc cũng không có bị.



Lê Mục Đại công công cũng không có phối âm cho gã.



Bởi vì đã không cần.



Hơn hai năm trước Tế Thiên Đại Điển, Ninh Chính tuy rằng đã đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt một đoạn thời gian, nhưng chỉ là mới vừa tiến vào chính trận, rèn luyện còn quá ít.



Thời gian hai năm qua, gã trải đời thực sự quá nhiều.



Đừng nói chi đến đấu tranh kịch liệt trên triều đình, ở trước mặt quốc quân, gã không chỉ một lần bị người ta chỉ vào mắng chửi, thậm chí còn bị người xúm đánh.



Đại chiến sinh tử liền đánh hai ba trận, vài ngày trước còn đã trải qua một trận ám sát đáng sợ nhất.



Những kinh nghiệm này chưa một trận nào không phải đại kiếp nạn khó khăn?



Nói một cách khách quan, cà lăm coi là cái gì?



Thậm chí chính gã đều quên, chứng cà lăm kia đã biến mất rồi.



Lúc này đây sớ tế thiên cũng không phải Thẩm Lãng làm văn hộ, mà là Ninh Chính cùng Lan Phong Tử viết.



Đương nhiên không hoa lệ như cái phần phía trước.



Thế nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.



Quá trình đọc sớ tế thiên đặc biệt thuận lợi.



Hơn nữa đã trải qua hai trận kỳ tích đại thắng, trên đầu sau đó Ninh Chính cũng phảng phất có hào quang.



Dù cho biểu hiện chỉ có tám phân, lại có hiệu quả hết sức.



Mặc dù rất nhiều người trong lòng cầu nguyện.



Trời cao sét đánh đi, trời mưa đi.



Tốt nhất động đất đi.



Như vậy có thể bị coi là cơn giận trời cao.



Thế nhưng tất cả chuyện này cũng không có.



Toàn bộ Tế Thiên Đại Điển, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm.



Nguyên bản nóng bức bảy tháng, thậm chí đều không coi là quá nóng.



Một trận Tế Thiên Đại Điển hoàn mỹ.



Đại điện bước thứ năm, bước thứ sáu... bước thứ chín.



Vào buổi trưa, Tế Thiên Đại Điển kết thúc mỹ mãn.



Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa do Ninh Chính đỡ trở về vương cung.







Bên trong vương cung!



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhìn Ninh Chính một lúc lâu, ước chừng một lúc lâu nói:



- Con cực khổ.



Ở chỗ công khai, Ninh Nguyên Hiến với Ninh Chính có vẻ đặc biệt thân thiết.



Nhưng lúc chỉ có hai người lén lút, tình hình vẫn còn có chút xấu hổ.



Cuối cùng lúc trước Ninh Nguyên Hiến với Ninh Chính nào chỉ là lạnh nhạt, quả thực chính là coi là chuyện vặt vậy. Bây giờ muốn muốn lập tức biến thành cha con thân thiết, thực sự gượng ép.



- Cục diện kế tiếp con thấy thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.



Ninh Chính nói:



- Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, lúc này hoàn cảnh bên ngoài tốt nhất. Hoàng đế bệ hạ từ vương đạo chuyển biến thành bá quyền, thiên hạ chư vương không khỏi nơm nớp lo sợ, cho dù là Ngô vương lúc này cũng nghĩ đến nhiều nhất làm thế nào tự bảo vệ mình, mà không còn chủ ý đánh nước Việt chúng ta. Sở vương và vua Căng càng không thể nào khai chiến đối với chúng ta. Cho nên cho dù bên trong Việt quốc của ta bạo phát nội chiến, cũng sẽ không có kẻ thù bên ngoài uy hiếp.



Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến ngược lại lại càng hoảng sợ.




Nội chiến?



Quyết đoán thế này à?



Ninh Chính nói:



- Trị đại quốc như nấu món ngon, đối với có một số việc, nhi thần cảm thấy nên từ từ mưu tính. Nhưng đối với có một số việc, thì cần phải lấy thế lôi đình trong nháy mắt quét ngang. Nước lũ cuồn cuộn tuy dọa người, thế nhưng nhưng cũng có thể cuốn sạch sành sanh những thứ bẩn thỉu trên đường sông đi mất.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ý của con là tiêu diệt họ Xung, tiêu diệt họ Tiết hoàn toàn?



Ninh Chính trong lòng kinh ngạc, vị phụ vương này tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tuyệt đối thông minh.



Bởi vì Ninh Nguyên Hiến cũng không nói gì tiêu diệt họ Chúc.



Họ Chúc là quan văn, mặc dù thế lực trên triều đình che khuất bầu trời, nhưng cuối cùng không có binh quyền.



Cho nên chỉ cần tiêu diệt họ Xung, họ Tiết, vậy Ninh Kỳ liền chẳng còn sức nào lật trời nữa.



Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, ông đã từng cho Tiết Triệt cơ hội.



Nhưng... Tiết Triệt không có nắm chắc.



Hoặc là, người ta căn bản chẳng hề muốn nắm.



- Mấy ngày trước, Tiết Triệt tự mình dẫn người đi giết chết con sao? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.



Ninh Chính nói:



- Vâng. Kết quả vô cùng thê thảm, vì bảo hộ con, tất cả mọi người Lý Thiên Thu, Đại Tráng, Khổ Đầu Hoan, phu nhân Lý Thiên Thu v.v… đều bị trọng thương. Nếu không có người của Bạch Ngọc Kinh thời khắc mấu chốt chạy tới, Ngô Đồ Tử cùng tông sư núi Phù Đồ sẽ đại khai sát giới, sau cùng có thể Đại Ngốc mang theo con đào tẩu, còn lại tất cả mọi người bên cạnh con phải chết hết rồi.



Mỗi lần nghĩ tới đây, trái tim Ninh Chính đều không khỏi run rẩy, cả người thậm chí không cách hoàn hồn.



Gã không cách nào tưởng tượng, một khi đám người vợ chồng Lý Thiên Thu, Khổ Đầu Hoan, Đường Viêm vì gã mà chết, nội tâm của gã sẽ chịu tàn phá đến cỡ nào.



Cho nên, gã bây giờ vẫn chưa phải một vị vương giả vững tâm như sắt.



Ninh Nguyên Hiến cười thê thảm.



Tiết Triệt thử giơ tay, có nửa điểm để ông vào mắt?



Rõ ràng là người thông minh tuyệt đỉnh, đã sớm lên chức cao, leo lên đế quốc Đại Viêm, đã không còn để quốc quân này vào mắt nữa rồi.



Nguyên bản Ninh Nguyên Hiến vô luận như thế nào cũng không muốn đi tới bước nội chiến này.



Thế nhưng Ninh Chính lên ngôi, họ Xung cùng họ Tiết tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.



Không nghĩ tới, sau khi mới vừa đã trải qua cuộc chiến nghiêng nước, Việt quốc lại muốn nghênh đón một trận nội chiến.



- Nếu có thể tiêu diệt họ Tiết cùng họ Xung, con định xử trí Ninh Kỳ như thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.



Ninh Chính nói:



- Phế bỏ võ công, nhốt suốt đời.



Biểu cảm Ninh Nguyên Hiến có chút đau đớn, nhưng vẫn gật đầu một cái.



Ninh Kỳ không giống như những đứa con khác của ông, gã quá thông minh, quá lợi hại, nhất định không cam lòng làm một người giàu sang rảnh rỗi.



Nếu như để mặc gã tiêu dao cường đại, nhất định sẽ làm mưa làm gió.



Ninh Chính chẳng qua là phế bỏ võ công của gã, rồi nhốt gã suốt đời đã coi như là khá nhân từ.



Năm đó Ninh Nguyên Hiến cũng không có buông tha Ninh Nguyên Vũ, thậm chí trực tiếp giết.



Ninh Nguyên Hiến bày ra bản đồ, một khi bạo phát nội chiến, chiến trường có chừng ba chỗ, hành tỉnh Thiên Tây, thành Nộ Triều, Nam Hải kiếm phái.



Kinh đô thành Thiên Việt, có thể sẽ biến thành chiến trường, cũng có thể không.



Sau trận chiến này, Việt quốc lại không biết lại muốn nghỉ ngơi lấy lại sức đã bao lâu.



Nhưng không phá thì không xây được.



Gia tộc họ Xung là quân phiệt lớn nhất nước Việt, nếu có thể diệt ngay, với tương lai Việt quốc đều đặc biệt có lợi.



Thậm chí khi đế quốc Đại Viêm chuẩn bị chiếm đoạt thiên hạ, bốn nước Sở, Việt, Khương, Đại Nam có thể nối thành một mảnh.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Một khi ta sắc phong con làm Thái tử, ngươi cảm thấy Ninh Kỳ sẽ phản ứng gì? Trực tiếp trốn đi, mưu phản tự lập à?



Ninh Chính muốn nói lại thôi.



- Nói đi, đã đến nước này, còn có cái gì không thể nói. - Ninh Nguyên Hiến nói.



Ninh Chính nói:



- Phụ vương, con cảm thấy đối phương sẽ ra tay với ngài.



Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến biến sắc.



Ninh Chính tiếp tục nói:



- Bây giờ ai cũng ngăn cản không được ý chí của ngài, ngay cả Vương thúc Ninh Khải và Ninh Cương cuối cùng vẫn sẽ cùng ngài đứng ở một bên. Ngài lại mượn một vạn kỵ binh vua Khương, cho nên quần thần muốn kháng chỉ cũng không có khả năng lớn, ai muốn kháng chỉ, người đó liền rơi xuống đất. Cái cổ của đám thần tử nước Việt còn chưa có cứng như vậy. Cho nên xuống tay với ngài sẽ là biện pháp làm một mẻ khỏe suốt đời của kẻ địch.



Ninh Nguyên Hiến chậm rãi gật đầu.



Không sai, quả thực như thế.



Đặc điểm lớn nhất Ninh Kỳ này chính là không từ thủ đoạn nào.



Đối với mình ác, đối với địch nhân ác, với tất cả mọi người ác.



Đương nhiên cũng kể cả phụ vương này nữa.



Lúc trước giết chết Ninh Chính là biện pháp mang tỉ suất chi phí và hiệu quả cao nhất, thế nhưng cái sách lược này đã thất bại.



Hôm nay bên cạnh Ninh Chính có nhóm cao thủ vợ chồng Lý Thiên Thu, đại tông sư Chung Sở Khách, Đại Tráng, Khổ Đầu Hoan bảo hộ.



Muốn ở trong kinh đô ám sát Ninh Chính, đã không có khả năng.



Cho nên, xuống tay với Ninh Nguyên Hiến xem như là biện pháp có tỉ suất chi phí hiệu quả cao nhất.



- Dựa theo cách nhìn của nhi thần, bọn họ trực tiếp đâm giết phụ vương là không thể nào. - Ninh Chính nói:



- Thế nhưng kịch độc núi Phù Đồ, để cho người ta khó lòng phòng bị.



Cũng không phải là khó lòng phòng bị à?



Sở vương chính là chết vì độc núi Phù Đồ.



Ninh Chính nói:



- Cho nên kế tiếp đoạn này vào thời khắc mấu chốt, nhi thần xin ngài chỉ ăn cơm do Biện mẫu phi làm, Lê Chuẩn, Lê Ân, Lê Mục Đại công công, thời thời khắc khắc phải có hai người ở bên cạnh ngài. Hơn nữa... Tốt nhất không nên tiếp kiến Tiết Triệt cùng Ninh Kỳ, cũng không cần tiếp kiến Chúc Hoằng Chủ.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nói:



- Con ngược lại an bài nhận quả nhân cả rồi.



Ninh Chính nói:



- Nhi thần không dám, nhưng đây là bất đắc dĩ mà thôi.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:



- Được, theo ý con vậy. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ ăn cơm của Biện phi làm, chỉ ở trong cung Biện phi qua đêm, không một mình gặp bất kỳ thần tử khả nghi. Ta muốn chống mắt nhìn xem, đám Ninh Kỳ có phải thật sự muốn phản hay không?



...



Ninh Chính trở lại trong phủ Hầu tước Trường Bình.



Toàn bộ kinh đô đều lâm vào trạng thái yên tĩnh đến kỳ quái.



Những người có khứu giác nhạy bén đều cảm thấy mưa gió sắp đến.



Một vạn kỵ binh Khương quốc này chẳng tầm thường chút nào.



Dù cho mời nữ vương nước Khương viếng thăm nước Việt có cần phải mang một vạn kỵ binh tới sao?




Hơn nữa quân Niết Bàn của Thẩm Lãng, luôn luôn dừng lại ở hành tỉnh Thiên Tây không đi.



Đây là ý gì?



Còn có Ninh Kỳ điện hạ, có phải quá mức bình tĩnh hay không?



Kể cả đám người Chúc Hoằng Chủ cùng Xung Ngạc, Tiết Triệt.



Ngày hôm nay từ đầu tới đuôi cũng không có bất kỳ phản ứng quá kích, một chút cũng không có cảm giác đại họa lâm đầu.



Ngược lại có một loại định liệu trước?



Không, không thể dùng cái từ này.



Phải nói là dứt khoát.



...



Vào lúc ban đêm!



Việt vương Ninh Nguyên Hiến mở một buổi tiệc nho nhỏ, chiêu đãi nữ vương nước Khương.



Từ đầu tới đuôi, Ninh Nguyên Hiến chỉ uống ba ly rượu trái cây.



Mà ba ly rượu này, toàn bộ do Lê Chuẩn thực hiện.



Cũng may Arunana cũng căn bản không quan tâm những thứ phô trương này, tiệc chưa tới một canh giờ cũng đã kết thúc.



Ở dưới sự bảo vệ Lê Chuẩn cùng Lê Mục, Ninh Nguyên Hiến trở về thư phòng, xử lý chính vụ.



Vì cam đoan tuyệt đối an toàn.



Ninh Nguyên Hiến thậm chí không còn tiếp xúc tấu chương của thần tử, toàn bộ do Lê Chuẩn sao chép một lần rồi giao cho ông.



Hơn nữa, ông cũng gần như không có tiếp kiến bất luận kẻ nào.



Trừ Lê Chuẩn, Lê Mục, Lê Ân, Biện phi ra, gần như không ai có thể tới gần ông trong vòng năm bước.



Lúc nửa đêm!



Khi Ninh Nguyên Hiến triệu kiến Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, ước chừng cách mười mấy mét.



Diêm Ách thậm chí là quỳ ở bên ngoài sảnh.



- Diêm Ách, ta biết ngươi và Yến Nan Phi, Tiết Triệt quan hệ đều tốt vô cùng. - Ninh Nguyên Hiến nói:



- Thậm chí Tiết Triệt vẫn là cấp trên của ngươi, cho nên ta muốn muốn hỏi ngươi, cái Hắc Thủy Đài này vẫn là Hắc Thủy Đài của quả nhân à?



Diêm Ách dập đầu tầng tầng lớp lớp nói:



- Hắc Thủy Đài vĩnh viễn là của bệ hạ.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Lời này có chút nói quá sự thật, lúc trước quả nhân tín nhiệm Tiết Triệt, cho nên Hắc Thủy Đài trong đó rất nhiều người đều là đến từ Nam Hải kiếm phái. Ở trong lòng rất nhiều người, Hắc Thủy Đài chỉ là một chức vị, Nam Hải kiếm phái mới là xuất thân vĩnh viễn.



Diêm Ách nói:



- Nhưng ít ra nhóm người thần suất lĩnh này vĩnh viễn nghe theo lời bệ hạ.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ngươi cảm thấy Ninh Chính cùng Ninh Kỳ, người nào nối ngôi thích hợp hơn?



Diêm Ách nói:



- Thần không có ý chí của mình, bệ hạ cho người nào thích hợp thì chính là người đó.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ta suy nghĩ lập Ninh Chính là Thái tử, ngươi cảm thấy thế nào?



Diêm Ách nói:



- Thần phục tùng vô điều kiện bất kỳ ý chí nào của bệ hạ.



Ninh Nguyên Hiến phất phất tay nói:



- Được rồi, vậy ngươi đi đi.



Diêm Ách dập đầu nói:



- Thần xin cáo lui.



Một lát sau.



Ninh Nguyên Hiến lại triệu kiến trưởng công chúa Ninh Khiết.



- Ninh Khiết, ngươi cảm thấy Ninh Chính cùng Ninh Kỳ, cái nào rất tốt?



Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:



- Căn cứ bản tâm của muội, muội cảm thấy Ninh Kỳ rất tốt, thế nhưng muội hoàn toàn phục tùng ý chí của Vương huynh.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ta ấy à? Lúc đó nhét muội vào Hắc Thủy Đài là vì cân nhắc lực lượng Tiết Triệt. Sau khi vì để tránh cho Tiết Triệt thế lớn, thậm chí triệt để đẩy hắn dời khỏi Hắc Thủy Đài gần mười năm. Bây giờ trong Hắc Thủy Đài, người trung thành với muội còn nhiều hay không?



Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:



- Không coi là nhiều.



Nàng quá nhạt nhẽo, cho nên vẫn có người trong Hắc Thủy Đài theo nàng, nhưng quả thực không nhiều lắm.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ta muốn lập Ninh Chính là Thái tử, muội có hỗ trợ hay không?



Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:



- Muội phục tùng ý chí Vương huynh.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Tốt lắm, nhỡ ra ngày sau có việc, Ninh Kỳ muốn phản, muội phải làm sao?



Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:



- Dốc hết toàn lực, vì nước bình định.



Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:



- Vậy muội vất vả rồi.



Trưởng công chúa Ninh Khiết rời đi.



Triệu kiến hai người này, sau đó Ninh Nguyên Hiến liền suy nghĩ trở lại hậu cung đi an nghỉ.



Một lát sau, bên trong phòng thêm một bóng hình.



Người ông vĩnh viễn tự hào cũng là người ông vĩnh viễn đau đớn.



Công chúa Ninh Hàn.



Người thừa kế Thiên Nhai Hải Các.



Nàng đi thẳng đến.



Nhưng khi khoảng cách Ninh Nguyên Hiến còn có năm thước, bên trong gian phòng liền xuất hiện một cổ lực lượng cường đại kinh hoàng.



Lê Mục Đại công công, cường giả cấp tông sư.



Lão trung thành thực hiện chức trách của mình, trừ mấy người giới hạn ra, bất luận kẻ nào không được đến gần bệ hạ.



Ninh Hàn nhìn sang Lê Mục công công một cái.



Chỉ một cái nhìn hời hợt mà thôi.



Trong nháy mắt!




Lê Mục công công chỉ cảm thấy trong não đau nhức một trận, dường như muốn nứt ra vậy.



Thế nhưng Ninh Hàn không có triệt để tới gần Ninh Nguyên Hiến, mà là đang ba thước trước mặt đứng vững lại.



- Phụ vương, ngài đã quyết định quyết tâm, muốn lập Ninh Chính là Thái tử à? - Ninh Hàn bèn hỏi.



Ninh Nguyên Hiến cười khổ:



- Hàn nhi, hai mười mấy năm qua con chỉ trở lại thăm ta hai lần. Lần đầu tiên là bởi vì cảnh cáo Thẩm Lãng, lần thứ hai là vì tới cảnh cáo ta? Con chẳng hề có lần nào vì quan tâm mà đến thăm ta sao?



Ninh Hàn không nói.



Ninh Nguyên Hiến hỏi:



- Ninh Dực không được, thế là con đứng ở phía Ninh Kỳ sao?



Công chúa Ninh Hàn nói:



- Ninh Dực không được, Ninh Kỳ liền thích hợp nhất. Nhưng đối với con mà nói, người nào Việt quốc kế thừa ngai vàng đều được, duy chỉ có Ninh Chính không được?



- A? - Ninh Nguyên Hiến cười nói:



- Xem ra ở trong lòng con, phân lượng Việt quốc kém xa đế quốc Đại Viêm. Thần tử của ta muốn trèo lên cành cây, con gái của ta cũng không ngoại lệ? Con thật đúng là trung thành với đế quốc, con biết rõ Ninh Chính thượng vị, sau đó nhất định sẽ không phối hợp ý chí hoàng đế, con cứ muốn để giang sơn Việt quốc của ta bị thôn tính như thế à? Đừng quên con cũng là một thành viên vương tộc họ Ninh, nếu như con còn thừa nhận.



Ninh Hàn cũng không giải thích, cũng không thèm để ý Ninh Nguyên Hiến châm chọc.



Ước chừng một lúc lâu, nàng mở miệng nói:



- Phụ vương, vừa vặn ngược lại, con vì giang sơn Việt quốc mà đến. Một khi để Ninh Chính nối ngôi, mấy trăm năm cơ nghiệp vương tộc họ Ninh chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- A? Vì cái gì đây? Cũng bởi vì nó không muốn quỳ xuống, cũng bởi vì hắn muốn chống lại hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng?



Công chúa Ninh Hàn nói:



- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Cái gì?



Ninh Hàn nói:



- Thẩm Lãng.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Vậy có phải con muốn nói rằng, muốn để Ninh Chính nối ngôi, trừ phi ta bây giờ liền giết chết Thẩm Lãng?



Công chúa Ninh Hàn nói:



- Con không có nói như vậy.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ý ta đã tuyệt, con lúc trước một mực chẳng xem mình là con gái của ta. Vậy bây giờ cũng không cần can thiệp chuyện của ta, tuy rằng con là người thừa kế Thiên Nhai Hải Các, thế nhưng ý chỉ Hoàng đế bệ hạ nói rõ ràng, thế lực siêu thoát không thể can thiệp chuyện ở vương quốc thế tục.



Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại nói:



- Được rồi, ta đã có chút thiếu ngủ, giờ liền muốn đi nghỉ ngơi.



Ông trực tiếp nhận hạ lệnh đuổi khách.



Đứa con gái cũng để cho ông hết sức thất vọng.



Ninh Hàn hỗ trợ Ninh Dực, ông có thể hoàn toàn hiểu, bởi vì hai người do một mẹ sinh ra.



Thế nhưng Thiên Nhai Hải Các lại cũng phái người đi ám sát Ninh Chính?



Vậy đây là lý do gì?



Con và Ninh Kỳ là cùng cha khác mẹ, nhưng con và Ninh Chính cũng là cùng cha khác mẹ kia mà.



Cho nên ở trong mắt Ninh Nguyên Hiến, tất cả những gì Ninh Hàn cũng là bởi vì thuần phục đế quốc.



Ninh Hàn bỗng nhiên nói:



- Phụ vương, xin ngài cần phải tin tưởng, trong lòng con đồng dạng nhiệt tình yêu thương Việt quốc. Con làm tất cả, cũng là vì cơ nghiệp trăm năm của vương tộc họ Ninh, cáo từ!



Tiếp đó, công chúa Ninh Hàn xoay người rời đi.



Một câu nói này, có vẻ đột ngột như vậy.



...



Ngày kế triều hội!



Tất cả mọi người cảm thấy một để cho người ta hít thở không thông bầu không khí.



Bởi vì trời vẫn chưa sáng.



Ngoài thành kỵ binh nước Khương, lại cũng đã chia làm hai cái, trấn giữ Thiên Việt phía tây cùng phía nam.



Ngay sau đó, hơn một vạn Thành Vệ Quân toàn bộ leo lên tường thành.



Kinh đô đóng kín bốn cửa.



Tiếp đó năm nghìn Cấm Vệ Quân võ trang đầy đủ, như thủy triều tiến vào bên trong vương cung.



Bầu không khí xơ xác tiêu điều như thế.



Bệ hạ làm thế để làm gì?



Triều hội lần này quả thực giống như là Hồng Môn Yến.



Mặc dù cũng không có tiệc rượu.



Đây là ý chỉ muốn ép buộc áp chế quần thần à?



Đây là muốn cưỡng ép sắc phong Ninh Chính là Thái tử à?



Một khi có người kháng chỉ không tuân, liền lập tức đại khai sát giới?



Văn võ quần thần ở kinh đô, gần như run lẩy bẩy, hai cổ run rẩy.



Thực sự hận không thể không đi vào triều, liền ở nhà cũng không thể được sao?



Bằng không ở trong triều đình, quốc quân thúc ép tất cả mọi người phải chọn chỗ đứng, phải làm gì?



Nếu như đến lúc đó đám người Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Tiết Triệt toàn bộ kháng chỉ không tuân?



Đám thần tử kia nên làm sao lựa chọn?



Đứng ở quốc quân bên này?



Tương lai có thể sẽ bị đế quốc Đại Viêm thanh toán.



Đứng ở Ninh Kỳ bên này?



Vậy đao quốc quân lập tức sẽ phải chém xuống, đầu mọi người cũng không cứng đến thế.



Bình thường có thể cho ngươi phất cờ hò reo bên phía Tam vương tử, nhưng vì thế vứt đầu cũng không đáng.



Thậm chí còn có rất nhiều thần tử cảm thấy trong lòng, Ninh Chính điện hạ hình như cũng không tệ.



Tuy rằng gãthượng vị, sau đó nhất định sẽ đặc biệt nghiêm khắc, mọi người muốn tham nhũng cũng khó khăn, làm việc biếng nhác cũng khó.



Nhưng đối với Việt quốc có thể là một chuyện tốt.



Nhưng bất kể sợ như thế nào, quần thần vẫn là phải vào triều.



...



Ngoài triều đình, chính là Cấm Vệ Quân chi chít, võ trang đầy đủ, bất cứ lúc nào đều có thể xông vào.



Đây là đe doạ trực tiếp nhất.



Còn trong triều đình, quần thần tĩnh lặng không tiếng động.



Chỉ có bụp bụp tiếng tim đập, thực sự ngay cả hít thở cũng không dám gắng sức.



Đợi chừng một lúc lâu.



Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cuối cùng xuất hiện.



Ông trực tiếp ngồi ở trên ngai vàng.



- Chúng thần, tham kiến bệ hạ.



Quần thần quỳ xuống hành lễ.



Ninh Nguyên Hiến mặc vương bào, thế nhưng cũng lộ ra áo giáp bên trong.



Cẩn thận đến nước này kia à?



Dĩ nhiên không phải, đây là đang cảnh cáo quần thần.



Quả nhân đã làm bất kỳ chuẩn bị gì.



Hôm nay việc này thành cũng phải thành, không được cũng phải thành.



Ai dám kháng chỉ?



Vậy đừng trách đao quả nhân quá mức sắc bén.



- Chư khanh bình thân.



Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến cười nói:



- Trận chiến quốc vận này đánh đã hơn một năm, cuối cùng thắng, đặc biệt không dễ dàng, Việt quốc của ta không mất tấc đất nào, rõ ràng trời cao phù hộ, tổ tông phù hộ.



Quần thần khom người nói:



- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Một trận chiến này, Ninh Kỳ lập được công lao thật lớn, không tệ, không tệ!



Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại nói:



- Tên giặc Nam Cung Ngao này đầu hàng, Xu Mật Viện lại thiếu một, các vị thần công, thiên hạ các nước trong đó có vương tử nào tiến vào Xu Mật Viện chưa?



Có hay không ngươi không biết sao?



Phía bắc nước Ngô, lúc vua Ngô già tại vị, em trai của ông ta Ngô Trực vào ngay Xu Mật Viện.



Hôm nay Ngô vương trẻ tuổi nối ngôi, Ngô Trực liền đảm nhiệm Xu Mật Sứ.



- Bệ hạ, ví dụ cỡ này có mà.



- Có, vậy là tốt rồi. Nếu là không có thì Việt quốc của ta cũng không mở tiền lệ tốt cho lắm. - Ninh Nguyên Hiến nói:



- Ninh Kỳ công lao lớn, không thưởng không được. Hạ chỉ miễn đi chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc của Ninh Kỳ, sắc phong làm phó sứ thứ ba Xu Mật Viện.



Nghe những lời này, tất cả mọi người run lên.



Rõ ràng chèn ép Ninh Kỳ điện hạ như vậy à?



Trực tiếp bãi miễn Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc?



Tiến vào Xu Mật Viện, cũng xem như lên chức, nhưng chỉ còn mỗi cái gốc thôi.



Ninh Kỳ bước ra khỏi hàng nói:



- Nhi thần cảm ơn long ân của phụ vương.



Ninh Nguyên Hiến lại nói:



- Kể từ đó, Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc ngược trống ghế. Đúng rồi, Trương Xung đảm nhiệm Hạ đô đốc Diễm Châu đã bao lâu?



- Hai năm rưỡi.



- A, lâu như vậy à? - Ninh Nguyên Hiến nói:



- Trương Xung làm ở Diễm Châu suốt hai năm qua quả thực làm được không tệ, tốt tốt. Như vậy thì do Trương Xung sẽ nằm quyền Đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc.



Ninh Nguyên Hiến lần này không có qua Thượng Thư Đài, trực tiếp định ra chức quan cho Trương Xung.



Dứt lời, Ninh Nguyên Hiến đưa mắt nhìn về hướng đám người Chúc Hoằng Chủ.



Các ngươi không ra phản đối à?



Chúc Hoằng Chủ cúi đầu không nói, giống như hết thảy đều không có nghe được, cũng không có muốn ý phản đối.



Đợi chừng một lúc lâu, đám người Ninh Nguyên Hiến chờ có kẻ nhảy ra phản đối.



Kết quả, một cũng không có.



Ninh Nguyên Hiến mới tiếp tục nói:



- Lúc này đây cuộc chiến vận mệnh quốc gia, công lao lớn nhất không ai qua Ninh Chính. Chính Ninh Chính đánh lui vua Căng chủ lực, bảo vệ hành tỉnh Thiên Nam. Cũng là Ninh Chính đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở, đưa đến nước Sở lui binh, cuối cùng cũng do nó và Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới, khiến cho Việt quốc của ta không mất tấc đất nào. Nó bảo vệ vương tộc họ Ninh tôn nghiêm, cũng bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ nước Việt chúng ta.



- Công lao như vậy, không thể không thưởng.



- Hạ chỉ, sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công!



Nghe những lời này, quần thần khẽ run lên.



Rốt cuộc đã tới!



Việt quốc công, khoảng cách địa vị Thái tử chỉ có nửa bước chân.



Mấu chốt là nhìn bệ hạ cái này tư thế, phải không suy nghĩ hoà hoãn.



Theo đạo lý, là cần phải trước sắc phong Việt quốc công, tiếp đó chờ cái nửa năm một năm, để người trong thiên hạ đều hoàn toàn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó sẽ sắc phong làm Thái tử.



Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến hiển nhiên không đánh coi làm như vậy.



Ông muốn gióng lên một tiếng trống hăng hái tinh thần, hôm nay trực tiếp đẩy Ninh Chính đẩy lên địa vị Thái tử.



Bởi vì kỵ binh nước Khương cuối cùng vẫn phải đi.



Chưa tới một năm rưỡi, không biết cục diện lại sẽ phát sinh biến hóa cỡ nào?



Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn là một bước thích hợp.



Ninh Nguyên Hiến nói:



- Quả nhân sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, người nào tán thành, người nào phản đối hả?



Toàn tràng vẫn tĩnh lặng không tiếng động.



Ninh Nguyên Hiến ánh mắt như là chim ưng, lúc này nếu ai dám đứng ra phản đối, vậy trên cơ bản chính là đầu người rơi xuống đất.



Đầu mọi người vẫn không cứng như sắt thế này.



Một khi quân vương trở mặt, quần thần vẫn rất khó chống đối.



Kẻ lợi hại như hoàng đế Vạn Lịch còn chú ý vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, mấy chục năm không thượng triều cũng không có đại khai sát giới.



Hoàng đế Sùng Trinh còn ghê gớm hơn, sau khi động đến kiên nhẫn cực hạn, trực tiếp khai đao với quần thần.



Lúc ông ta tại vị, giết bao nhiêu đại thần?



Đại bộ phận quân vương cũng không phải là bẩm sinh thích giết người, mà là bất đắc dĩ.



Một khi bắt đầu giết người, đại biểu cho cục diện đã tan vỡ đến gần như không cách nào bù đắp lại.



Hoàng đế Sùng Trinh không bằng Vạn Lịch, nhưng một khi ông ta khai đao với quần thần thì đám người kia vẫn là khó bề chống đối.



Ánh mắt không che giấu sát khí chút nào, trong tay nắm một chuỗi phật châu, run rẩy thưởng thức.



Bên ngoài mấy nghìn Cấm Vệ Quân, tay cầm chuôi đao, bất cứ lúc nào chuẩn bị rút ra.



Ninh Nguyên Hiến chậm rãi cười hỏi Chúc Hoằng Chủ:



- Tướng phụ, quả nhân sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, ngài tán thành? Hay là phản đối hả?