Thành Trấn Tây.
Ở đây có thể mới là chiến trường thê thảm nhất.
Chiến đấu thế lực ngang nhau mới đáng sợ nhất.
Đại quân Sở vương gấp bốn lần Xung Nghiêu, sức chiến đấu quân đội của đôi bên tương xứng, thế nhưng đại quân Xung Nghiêu có thành trì vững chắc, cho nên đôi bên cũng coi là thế lực ngang nhau.
Sở vương có khứu giác chính trị đặc biệt nhạy cảm.
Khi ông ta biết được vua Căng lui binh, sau đó lập tức cảm giác cục diện không ổn, chờ ba mươi mấy vạn đại quân vây kín, sau đó đợi không được đến lúc sĩ khí quân phòng thủ thành Trấn Tây xuống đến mức tận cùng đã lập tức ra lệnh công thành.
Tiếp đó, đôi bên đã sa vào tình trạng chiến đấu thê thảm.
Đại khái đây chính là cuộc chiến lớn nhất suốt hai mươi năm qua.
Binh lực hai bên vượt qua bốn mươi vạn.
Mỗi một ngày đều có vô số kể binh sĩ chết đi.
Trên tường thành, xác chết thành núi, máu chảy thành sông.
Tầm kịch chiến năm ngày sau.
Quân đội hai bên đã đạt đến con số thương vong gần mười vạn.
Số người chết của nước Sở vượt qua bảy vạn, còn quân phòng thủ nước Việt của Xung Nghiêu có số thương vong vượt qua hai vạn năm.
Mặc dù số người chết của nước Sở vượt xa quân nước Việt của Xung Nghiêu, thế nhưng tỉ lệ binh lực đôi bên vẫn cách xa thêm một bước.
Từ bốn chọi một thành năm chọi một.
Tuy rằng vô cùng thê thảm không gì sánh được, thế nhưng kẻ nhạy bén vẫn là có thể nhìn ra được, cán cân chiến thắng đang đang dần dần nghiêng về phía nước Sở.
Xung Nghiêu quân phòng thủ thành Trấn Tây tuy rằng vẫn dũng mãnh không gì sánh được.
Thế nhưng có thể trong nháy mắt, bọn họ liền hoàn toàn hỏng mất.
Một trận đại chiến kinh thiên, thất bại cũng không phải đến từ từ, mà là bỗng nhiên trong nháy mắt tan vỡ.
Mà khoảng cách gia tộc họ Xung màn tan tác này giống như càng ngày càng gần.
Sở vương trong lòng phấn chấn.
Tuy rằng quân đội dưới quyền ông ta mỗi ngày có số thương vong đều vô cùng kinh người, nhưng ông ta đã thấy ánh bình minh thắng lợi.
Hết thảy đều đáng giá.
Chỉ cần thắng một trận chiến này, Việt quốc liền sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản bước chân ông ta.
Đại quân của ông ta có thể bao vây bốn mặt, trực tiếp vọt tới phía dưới đô thành Việt quốc.
Chí ít có thể được cắt nhường cả hành tỉnh Thiên Tây.
Sảng khoái thật.
Lần trước Khương Ly huỷ diệt, ông ta đầu cơ thành công, thôn tính mười mấy vạn km vuông đất của vương quốc Đại Càn.
Mà lần này lại là đất cả một hành tỉnh.
Nói cách khác, vào thời điểm ông ta tại vị, chính là lúc nước Sở khuếch trương đến cả hai hành tỉnh của cả hai quốc gia.
Ông ta cảm thấy mình đã có thể biến thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất đứng đầu của nước Sở suốt mấy trăm năm qua,
Ông ta biết danh tiếng của mình chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần có thể đủ mở mang bờ cõi, chỉ cần có thể đủ sáng tạo kỳ tích, danh tiếng kém thì sao nào?
Để người trong thiên hạ kính sợ là được rồi.
Ngược lại, danh vọng của Khương Ly tốt thì tốt đấy, kết quả thì sao? Giờ thì cũng mục xương rồi.
Đôi bên chiến đấu kịch liệt đến năm ngày sau.
Cân chiến thắng đã càng ngày càng rõ ràng.
Toàn bộ thành Trấn Tây gần như lung lay sắp đổ, mà đại quân nước Sở tuy rằng thương vong rất nhiều, nhưng sĩ khí càng ngày càng cao.
Cũng chính là vào lúc này.
Việt quốc Tam vương tử Ninh Kỳ đến.
Gã mang theo một vạn năm ngàn đại quân đánh tới.
Tức khắc, chiến cuộc lại một lần nữa rơi vào sự cân bằng ngắn ngủi.
Ninh Kỳ cứu vớt thành Trấn Tây lung lay sắp đổ.
Tối thiểu giờ khắc này, gã là đấng cứu thế trong mắt rất nhiều con người ở thành Trấn Tây.
Ninh Kỳ cùng Xung Nghiêu gần như xem như là nội ứng ngoại hợp, thế nhưng binh lực hai người cộng lại mới bảy vạn mà thôi, vẫn không đủ một phần ba Sở vương.
Chiến cuộc vẫn là vô cùng đáng lo lắng.
Đôi bên lại kịch chiến mấy ngày.
Tiếp đó, binh lực nước Sở chiếm ưu thế tuyệt đối, lại một lần nữa chiếm thượng phong.
...
Trong quân danh!
Tam vương tử Ninh Kỳ suy nghĩ trình diễn một vở kịch động trời.
Gã muốn dẫn đầu một vạn kỵ binh tiến hành một lần tập kích cực kỳ bi tráng với trung quân của Sở vương.
Một vạn kỵ binh nhằm phía mười vạn đại quân.
Hơn nữa muốn cho vô số người tự mình chứng kiến tất cả chuyện này.
Nhất định phải biểu hiện ra Ninh Kỳ quyết tâm vì Việt quốc, vì phụ vương, xông pha khói lửa cho dù phải chết.
Biểu hiện như xung phong liều chết vậy.
Vì cứu thành Trấn Tây, vì cứu Việt quốc, Ninh Kỳ ta đây phấn đấu quên mình.
Nhất định phải bi tráng!
Phải cho lòng người rung động hoàn toàn.
Muốn hoàn toàn biểu hiện ra ý chí của muôn vàn người hướng lòng về ta.
Ngay sau đó gã phải trình diễn một màn gây kinh ngạc cực kỳ.
Một cú bắn động trời.
Ở khoảng cách hơn hai trăm năm chục mét mà bắn trúng Sở vương
Đương nhiên là bắn không trúng.
Không phải là bởi vì Ninh Kỳ bắn cung chưa đủ chuẩn, mà là bên người Sở vương có cao thủ cấp tông sư, không có khả năng để Sở vương trúng tên.
Thế nhưng mũi tên này của Ninh Kỳ sẽ nổ tung.
Một màn này sẽ đặc biệt hoa lệ.
Đương nhiên nổ tung không phải là bởi vì bên trong có thuốc nổ, Ninh Kỳ không có thuốc nổ.
Mà là biểu hiện ra như thể Ninh Kỳ có nội lực thật mạnh, mũi tên không chịu nổi mà nổ tung.
Mà khi đó.
Sở vương sẽ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Bởi vì cao thủ núi Phù Đồ mai phục ở bên cạnh ông ta sẽ dùng một cách thức đặc biệt đánh thức cổ trùng trong cơ thể Sở vương.
Cho nên nhìn qua sẽ như là Ninh Kỳ cách ba trăm bước bắn chết Sở vương.
Chuyện này sẽ gây chấn động ra làm sao?
Mà cho đến lúc này, Sở vương ở trước mặt hai mươi mấy vạn đại quân chết bất đắc kỳ tử, cú sốc đó sẽ tác động đến quân đội nước Sở ra sao
Lập tức rắn mất đầu, toàn bộ trung tâm chỉ huy hoàn toàn tê liệt.
Sao có thể bất bại?
Sở vương gian trá mà lại tham quyền, nhất là binh quyền, chăm chú nắm trong tay.
Một khi ông ta chết.
Căn bản không ai thể nắm trong tay hai mươi mấy vạn đại quân này.
...
Ninh Kỳ nhìn mấy cây cung cỡ lớn trước mắt.
Có kiểu cổ xưa, lộng lẫy, uy nghiêm.
Nhưng mỗi một nhánh cung đều đặc biệt to lớn, vượt qua một mét tám.
Chiến trường ngày mai phải chọn cây cung nào.
- Nhánh cung này không tệ. - Trương Triệu chỉ vào một cây cung kiểu cổ.
Không sai, vì tiền Đề đốc Thiên Việt lại tái nhậm chức, lúc này đây đảm nhiệm chính là Đề đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Cái chết của Chúc Lâm làm ông ta rung động, cũng làm cho ông ta cảm động.
Cho nên Trương Triệu lựa chọn thuần phục họ Chúc, họ Chúc ủng hộ Tam vương tử Ninh Kỳ, Trương Triệu hiển nhiên cũng liền ngược lại thuần phục Ninh Kỳ.
Thái tử Ninh Dực, hoàn toàn Trương Triệu thất vọng, có thể xem Tam vương tử Ninh Kỳ như là một đấng quân chủ anh minh?
Ninh Kỳ thoáng do dự một chút.
Gã chọn lấy cây cung uy nghiêm.
Cho dù cách rất xa, cũng có thể cảm giác được khí phách bức người.
Cây cung này vượt qua hai thạch rưỡi.
Bởi vì mạnh hơn đi nữa cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Ninh Kỳ dễ dàng mà kéo ra cây cung uy nghiêm này.
Trong lòng bắt đầu diễn luyện, cần phải dùng tư thế giương cung bắn tên kiểu nào.
Tiếp đó, thừa dịp bóng đêm.
Gã đi ra quân doanh, bắt đầu dùng cây cung này bắn tên.
Khoảng cách ba trăm bước hoàn toàn không có vấn đề!
Hơn nữa, lúc bắn cây cung khổng lồ này rõ ràng khí phách không gì sánh được.
Tập luyện hết lần này đến lần khác, Ninh Kỳ bảo đảm bản thân mình ở trạng thái tốt nhất.
Tư thế nhất định phải ngầu.
Bởi vì một màn này sẽ được truyền tụng thiên cổ.
...
Buổi tối.
Ninh Kỳ cùng sứ giả núi Phù Đồ tiến hành mật đàm.
- Xác định không sơ hở tý nào à?
- Đương nhiên! - Sứ giả núi Phù Đồcười lạnh nói:
- Nhiều thứ gây trở ngại cho núi Phù Đồ chúng ta sáng tạo kỳ tích, cũng không phải chúng ta làm không được, mà là không cho phép làm.
Đối với giết Sở vương, núi Phù Đồ đương nhiên là có chắc chắn.
Bởi vì các bước sắp xếp vượt qua sáu năm.
Bên cạnh Sở vương một phi tử tuyệt mỹ, xuất thân hoành tráng, năm nay mới hai mươi chín tuổi, xuất thân từ gia tộc họ Nhan quý tộc lâu đời nước Sở.
Cho nên, ả cũng được gọi là Nhan phi.
Chỉ hai năm, vị Nhan phi này liền trở thành phi tử được sủng ái nhất bên người Sở vương.
Hơn nữa ả hoàn toàn không tranh không đoạt, hiểu biết đến độ làm cho người ta phải đau lòng
Không chỉ Sở vương nuông chiều, ngay cả vương hậu cũng mượn hơi coi trọng ả.
Nhưng mà...
Ả còn có một thân phận, đệ tử bí mật của núi Phù Đồ.
Lấy cái thân phận này, muốn hạ cổ trùng cho Sở vương quả thực dễ dàng.
Sở vương bên người thời thời khắc khắc đều có cường giả đỉnh cấp bảo hộ.
Thậm chí có rất nhiều quân vương, dù là cùng nữ nhân làm việc, bên người cũng có người bảo hộ, thậm chí liền nhìn ông ta làm việc.
Thế nhưng ham muốn độc chiếm của Sở vương người này rất mạnh, tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình bị người khác thấy.
Thậm chí còn không được nghe cả giọng.
Hết lần này tới lần khác, vị Nhan phi này bình thường dịu dàng hiền thục, nhưng thanh âm ở trên giường, quả thực chính là hồn xiêu phách lạc.
Dù cho thái giám nghe được, cũng vẫn muốn rục rịch, cũng có cảm giác mắc tiểu.
Sở vương quá yêu ả, cho dù chất giọng quyến rũ của ả cũng chẳng để cho người khác nghe. Thế là mỗi một lần mần ăn trên giường, ông ta đều đuổi người bảo vệ mình đi mất.
Cho nên, ông đã bị hạ cổ trùng.
Chính là lúc ân ái quên mình, Nhan phi gieo cổ trùng vào cơ thể ông ta.
Ninh Kỳ nói:
- Vậy làm phiền sứ giả, tình hữu nghị của núi Phù Đồ ta tuyệt đối sẽ không quên.
Dù mặt ngoài gã nói thế, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại tràn đầy cảnh giác.
Muốn để Sở vương ở thời gian quy định chết bất đắc kỳ tử, trừ phi dùng cổ trùng.
Như vậy là người nào sẽ hạ cổ trùng cho ông ta? Thái giám bên người hay là phi tử của ông ta?
Rồi Ninh Kỳ nghĩ đến thiếp thị của mình, Tiết Tuyết.
Không phải ả cũng là đệ tử núi Phù Đồ kia à?
Bên người của hắn thái giám? Hay là hắn phi tử?
Ninh Kỳ nghĩ đến bản thân thiếp thị, Tiết Tuyết.
Nàng không coi như là đệ tử núi Phù Đồ à?
Năm đó chính là ả đã hạ cổ độc cho vợ của Kiếm Vương, đúng là dưới ánh mặt trời chẳng có chuyện gì mới lạ.
Hôm nay núi Phù Đồ có thể đối phó Sở vương như thế, vậy ngày khác có phải sẽ đối phó với Việt vương ta đây sao?
Vứt những ý nghĩ này ở một bên, Ninh Kỳ trịnh trọng nói:
- Vậy nhất định làm ơn nắm giữ được thời gian tuyệt đối, nhất định phải chờ đến lúc mũi tên của ta bắn đến Sở vương bùng nổ, mới để cho ông ta trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử mà chết. Như thế hiệu quả mới đủ chấn động.
Sứ giả núi Phù Đồ nói:
- Điện hạ yên tâm, một vở kịch lớn này nhất định kinh ngạc thiên hạ!
Ninh Kỳ gật đầu thận trọng.
Sứ giả núi Phù Đồ nói:
- Điện hạ hãy chờ hưởng thụ khoảnh khắc vinh quang đi, trên chiến trường đánh chết vua của địch quốc, đấy chính là chuyện nhiều thế hệ Việt vương cũng không làm được. Một khi sáng tạo kỳ tích như thế, thiên hạ nào còn ai ngăn được ngài lên ngai vàng nổi nữa.
Tam vương tử Ninh Kỳ mặt không chút thay đổi nói:
- Ta chỉ là muốn giúp cho phụ vương, muốn giải cứu nước Việt thoát khỏi nguy nan, những cái khác ta không có suy nghĩ nhiều.
Hứ, lúc ngươi ra vẻ còn cố lãnh đạm thế à?
Sứ giả núi Phù Đồ nói:
- Tam điện hạ, nếu không có câu hỏi, vở kịch lớn ngày mai bắt đầu diễn được chưa?
- Được!
Ngày mai, Ninh Kỳ ta đây chính thức trình diễn vở kịch động trời bắn chết Sở vương.
...
Sở vương bên trong đại doanh!
Ông ta cảm thấy trạng thái của mình tốt đến chưa từng có.
Việt quốc Ninh Kỳ đến, quả thực thay đổi cục diện một chút, diễn vai đấng cứu thế một ngày.
Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản cân chiến thắng nghiêng về nước Sở.
Vì thế, ông ta vẫn thắng chắc trận đại chiến này.
- Chiến trường phía bên ải Bình Nam thế nào? - Sở vương bèn hỏi.
- Giữ được. - Thái tử nước Sở nói:
- Đám binh lính nước Khương của Arunana ngay từ đầu vô cùng hung mãnh, nhưng dần dần thì không được, gần đây thế tiến công đã yếu bớt, sẽ nhanh chóng ngừng mọi hành động thôi.
Sở vương khinh thường.
Đối với thế hiểm yếu cùng vững chắc của ải Bình Nam, trong lòng ông rõ ràng hơn ai hơn.
Arunana muốn bằng vào binh Khương quốc tấn công sao?
Hoàn toàn là mê sảng.
Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này coi như là dùng hết bài.
- Cần phải lo lắng chuyện hậu chiến. - Sở vương nói:
- Cục diện lúc này đây, đã không có khả năng hoàn toàn tiêu diệt Việt quốc. Đế quốc Đại Viêm sẽ không cho phép, như vậy là nên cho Ninh Kỳ thượng vị, hay là để Ninh Chính thượng vị nhỉ?
Sở vương kinh ngạc.
Chúng ta lấy tư cách địch quốc, chẳng lẽ tên Việt quốc nào làm Thái tử, chúng ta cũng có quyền lên tiếng à?
Chẳng bao lâu Thái tử nước Sở phát hiện, bọn họ vẫn còn quyền phát ngôn rất lớn.
Sau đó đánh thắng cuộc chiến thành Trấn Tây, đại quân nước Sở tiếp dẫn binh đến phía dướiđô thành Việt quốc phía dưới.
Cho đến lúc này, Sở vương muốn cùng người nào đàm phán thì người đó phải đi.
Mà người cùng Sở vương đàm phán đình chiến càng thêm đại biểu cho nước Việt, càng gần địa vị Thái tử.
- Ninh Kỳ người này không đơn giản, hắn thượng vị có thể bất lợi đối với nước Sở chúng ta. - Thái tử nước Sở nói.
Sở vương nói:
- Con nhìn cạn rồi, thủ đoạn Ninh Kỳ có độc ác nhưng lại biết thỏa hiệp. Ngược lại Ninh Chính kiên nghị lỳ lợm, loại vua này mới khiến cho địch quốc nhức đầu nhất. Hơn nữa Ninh Chính có Thẩm Lãng phụ tá...
Sở vương lời còn chưa dứt.
Nhưng ý kiến đã đặc biệt rõ ràng, nếu Ninh Chính thượng vị, vậy Thẩm Lãng chẳng phải là gối cao không lo, hơn nữa còn thăng chức rất nhanh.
Nhưng nếu như Ninh Kỳ thượng vị.
Vậy gia tộc họ Kim sẽ gặp tai họa ngập đầu, Thẩm Lãng có thể sẽ phải chết không có chỗ chôn.
- Hạm độc gia tộc họ Tiết đã tập kết xong rồi. - Sở vương nói:
- Nếu Ninh Kỳ thượng vị, mặc kệ một trận chiến này có kết quả thế nào? Hạm đội của họ Tiết đều có thể sẽ thừa cơ tiến đánh thành Nộ Triều, hoàn thành ước định của hắn và Ngô vương, hội Ẩn Nguyên.
Thái tử nước Sở nói:
- Đến lúc đó, dù cho họ Tiết không xuất binh, chúng ta cũng muốn ép Ninh Kỳ xuất binh tiến đánh thành Nộ Triều, diệt gia tộc họ Kim. Chỉ cần thành Nộ Triều bị diệt, Thẩm Lãng ở hải ngoại liền không có một chút đường lui, ngày khác Ninh Kỳ thượng vị, dùng danh nghĩa tân chính diệt gia tộc họ Kim dễ dàng. Mà gia tộc họ Kim một khi bị diệt, Thẩm Lãng giống như chó chết chủ, thịt nát xương tan!
- Thành Nộ Triều lúc này trống rỗng không gì sánh được, hạm đội gia tộc họ Tiết một khi tiến đánh, đảo Lôi Châu nhất định đình trệ, căn cứ gia tộc họ Kim ở hải ngoại hoàn toàn tiêu tan.
Nói đến chỗ này, Thái tử nước Sở giống như nhìn thấy một màn Thẩm Lãng tan nát kia, hận không thể nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng kẻ địch lớn nhất của hai cha con này bây giờ là Ninh Kỳ.
Nhưng sự thù hận trong lòng bọn họ với Thẩm Lãng vượt xa Ninh Kỳ.
Rõ ràng hận không thể uống máu ăn thịt hắn.
Thái tử nước Sở bỗng nhiên nói:
- Gần đây tại sao không có nghe được tung tích của Thẩm Lãng?
Trái tim Sở vương giật thót, tiếp đó nhíu mày một cái.
Thái tử nước Sở vội vàng mở miệng nói:
- Chắc hẳn hắn đang sở trong quân của Arunana, một khi đánh thắng hắn sẽ nhảy ra. Hôm nay đánh cho đầy bụi đất, hắn đương nhiên hoàn toàn ẩn đi, hành vi của tên này thoạt nhìn chẳng khác gì thằng hề.
Nhưng mà vào lúc này.
Một hình bóng nhanh chóng nhảy vào trong đại doanh Sở vương.
- Cấp tốc, cấp tốc!
- Vương hậu mật tấu, Xu Mật Sứ mật tấu, cấp tốc!
Sau khi nghe được chất giọng này, quân đội nước Sở đều nhường ra một con đường.
Duy chỉ có Sở vương nghe nói như thế không khỏi cau mày.
Vì sao phải nói cả vương hậu cùng Xu Mật Sứ Liên Kính đặt chung một chỗ, nghe vào giống hệt hai người có một chân.
Không thể không nói, Sở vương đa nghi quả thực tột đỉnh.
Một lát sau!
Sứ giả này đi tới trước mặt Sở vương, đưa lên mật tấu của vương hậu cùng nước Sở Xu Mật Sứ Liên Kính.
Trải qua tầng tầng kiểm nghiệm, xác định không có độc, hai phần mật tấu mới đưa đến trước mặt Sở vương.
Vừa mở ra đọc.
Thân thể Sở vương run lên bần bật, hai tròng mắt mở to, gần như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Cái...chuyện này sao mà được kia chứ?
Đùa gì thế?
Nội dung trên hai phần mật tấu giống nhau.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn đầu gần vạn đại quân bỗng nhiên xuất hiện ở phía dưới kinh đô nước Sở.
Thế nhưng phía trên mật tấu, hai người cũng đều tỏ quyết tâm.
Kinh đô vạn dân một lòng, đã mộ binh bốn vạn quân đội, cộng thêm quân phòng thủ vốn có ước chừng bảy vạn, cho nên kinh đô nhất định không có mất, hơn nữa sẽ diệt sạch quân đội của Ninh Chính và Thẩm Lãng.
Sở vương đọc hết lần này đến lần khác.
Tiếp đó, hắn chợt vọt tới bản đồ trước mặt.
Đây, đây là gặp quỷ à?
Quân đội của Ninh Chính và Thẩm Lãng làm sao đi vòng qua?
Con đường duy nhất chính là vượt qua Đại Tuyết Sơn tiến vào trong nước Sở, như thế mới có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phụ cận kinh đô nước Sở.
Thế nhưng chuyện này cũng không thể nào thực hiện được.
Đại Tuyết Sơn nghìn dặm đó.
Từ trước tới nay căn bản cũng không có quân đội nào có thể vượt qua.
Núi tuyết này cao mấy nghìn trượng, hoàn toàn là ở trên trời, hơn nữa không có đường.
Sở vương hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, bởi vì quân đội của ông ta vô luận như thế nào cũng vượt qua.
Thế nhưng vương hậu cùng Xu Mật Sứ Liên Kính không có khả năng lôi chuyện như thế ra đùa.
Không lẽ quân đội Thẩm Lãng biết bay à?
Thủ đoạn thằng súc sinh này thật sự khiến cho người ta phải kinh hãi.
Nhưng mà, nội dung phía sau mật tấu lại để cho Sở vương thoáng thở dài một hơi.
Quân phòng thủ bảy vạn, cộng thêm kinh đô nước Sở là thành kiên cố nổi danh thiên hạ, Thẩm Lãng dựa vào quân đội không đến một vạn người, căn bản không có thể công phá, chỉ có đụng phải tan nát.
Thành Trấn Tây vững chắc đồ sộ không bằng kinh đô nước Sở, ấy thế ông ta còn dùng ba mươi mấy vạn đại quân tiến đánh mà.
Có thể không bao lâu, là có thể nhận được tin Ninh Chính cùng Thẩm Lãng huỷ diệt.
Dĩ nhiên đối với với giết chết Thẩm Lãng, chí ít lúc này đây Sở vương không dám ôm hy vọng quá lớn.
Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này quá giảo hoạt, thế nhưng tiêu diệt quân đội của hắn sẽ không có vấn đề lớn.
Bảy vạn đánh một vạn, hơn nữa còn có kiên thành trong tay, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có, nếu vẫn đánh không lại, vậy tự sát được rồi.
Lời tuy nói như vậy.
Nhưng kế tiếp trong lòng Sở vương vẫn là lo sợ bất an, cùng đợi tấu chương kinh đô nước Sở.
...
Ngày kế!
Ninh Kỳ đã chuẩn bị xong tất cả.
Hôm nay sẽ phải trình diễn vở kịch động trời.
Bắn chết Sở vương, chắc chắn khiếp sợ thiên hạ.
Lập được như thế công trạng lớn, ai còn có thể ngăn cản hắn leo lên vương vị?
Nhưng mà...
Sở vương lại không công thành.
Hôm nay, lại không ra chiến đấu.
Có ý gì?
Ninh Kỳ trong lòng có điểm khả nghi, chẳng lẽ là Sở vương phát hiện đầu mối gì?
Điều đó không có khả năng a.
Vậy vì sao không chiến?
Lúc trước mỗi ngày đều công thành, hôm nay lại không công?
Ninh Kỳ đã chuẩn bị xong biểu diễn vở kịch động trời, kết quả nhân vật phản diện không hiện ra.
Cũng không thể Ninh Kỳ bắn tên hướng về phía đại doanh Sở vương, cách mấy nghìn mét bắn tên, tiếp đó Sở vương chết bất đắc kỳ tử ở trong đại doanh?
Dạng kịch này cũng không đặc sắc.
Cũng không phải bắn chết trước mặt mọi người, mà là ám sát.
Kể từ đó, thì không còn là anh hùng, mà là tiểu nhân hèn hạ.
...
Sở vương bên trong đại doanh!
Ông ta vẫn lo sợ bất an.
Kinh đô quá quan trọng, thậm chí so với thành Trấn Tây còn trọng yếu hơn, so với chiến cuộc trước mắt còn quan trọng.
Cho nên, trước khi tấu chương quân đội của Ninh Chính và Thẩm Lãng huỷ diệt tới, Sở vương sẽ không sẽ tiến đánh thành Trấn Tây.
Đại quân của ông ta liên tục công thành, cũng đang mỏi mệt không chịu nổi, có thể mượn cơ hội nghỉ dưỡng sức mấy ngày.
Ông cũng không có chờ lâu.
Ngày kế đã chờ được tin tức từ kinh đô nước Sở, thế nhưng không phải tin chiến thắng.
- Kinh đô tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!
Một kỵ binh lao đến thật nhanh.
Thân thể Sở vương không khỏi chấn động, mừng rỡ trong lòng.
Vương hậu cùng Xu Mật Sứ Liên Kính vẫn lợi hại, chỉ không tới một ngày, liền hoàn toàn diệt diệt quân đội của Ninh Chính và Thẩm Lãng.
Một lát sau.
Cái phong tấu chương này xuất hiện ở trong tay Sở vương.
Quả nhiên là vương hậu cùng Liên Kính.
Nhưng tin tức phía trên gần như để Sở vương trực tiếp bất tỉnh đi.
Ngoại thành kinh đô thất thủ, quân đội của Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đánh vào trong thành.
Thế nhưng, Liên Kính Xu Mật Sứ đã dẫn quân đội lui giữ nội thành, tuyệt đối sẽ một bước cũng không nhường.
Ngoại thành lại thất thủ?
Cái này, cái này làm sao lại xảy ra?
Thẩm Lãng chỉ có không đến một vạn quân đội.
Bảy vạn quân phòng thủ, không đến một ngày, bên ngoài thành liền thất thủ?
Hơn một canh giờ sau đó.
Phần tấu chương thứ hai truyền đến.
Nội thành thất thủ, Liên Kính Xu Mật Sứ dẫn đầu tàn quân, lui giữ vương cung.
Lại qua hơn một canh giờ.
Phần tấu chương thứ ba phần truyền đến.
Ninh Chính, Thẩm Lãng đốt cháy Sở vương cung!
Ngọn lửa tận trời!
Trong nháy mắt, Sở vương cũng không chịu nổi cú sốc khổng lồ này nữa.
Chỗ trái tim cảm thấy đau nhói một phen.
Trước mắt tối sầm, trực tiếp bất tỉnh đi.
Mãi cho đến sau khi bất tỉnh, khóe miệng mới tuôn ra một ngụm máu tươi.
Cả người thậm chí từng đợt co giật.
Vương cung!
Vương tộc nước Sở hao phí mấy trăm năm mới xây thành vương cung.
Dù cho hạ được mười thành Trấn Tây, cũng vãn không về được tổn thất.
Đó là căn cơ của gia tộc họ Sở.
Thằng súc sinh Thẩm Lãng kia, ngươi đủ độc ác, ác lắm thay!
Ngươi làm như vậy, không sợ kích thích làm tức giận chư vương thiên hạ à?
...
Sở vương tuy rằng bất tỉnh.
Thế nhưng tin tức xấu đáng sợ vẫn truyền đến liên tục không ngừng.
Sở vương cung hoàn toàn trở thành phế tích.
Vương hậu, Nhan phi, mấy vị vương tử, công chúa đều bị Thẩm Lãng bắt được.
Tiếp theo là mật tấu Hắc Thủy Đài nước Sở.
Thẩm Lãng để đám người vương hậu, vương tử, công chúa dạo phố thị chúng, vô cùng nhục nhã.
Toàn bộ thành quận xung quanh kinh đô nước Sở tập kết đại quân trước tới cứu viện.
Sở bảy vạn viện quân thất bại thảm hại.
Liên tiếp tin tức xấu vọt đến.
Vương tử nước Sở hận bản thân không thể lập tức hộc máu ngã xuống.
Bây giờ phụ vương bất tỉnh.
Gã phải làm gì?
Những thứ xảy ra trước mắt, gần như hoàn toàn lật đổ thế giới của gã.
Thẩm Lãng làm sao làm được vậy?
Dẫn đầu hơn vạn đại quân vượt qua Đại Tuyết Sơn nghìn dặm, đây cơ hồ cũng đã là thần tích.
Mấu chốt là chỉ không đến một ngày, liền công hãm kinh đô nước Sở.
Tuy rằng kinh đô trống rỗng, chỉ có một vạn Cấm Vệ Quân mới thật sự là tinh nhuệ, nhưng dầu gì cũng có bảy vạn đại quân.
Coi như là bảy vạn đầu heo giữ kiên thành như thế, cũng không nên thua thành cái dạng này.
Trong vòng một ngày đã đánh hạ.
Thẩm Lãng đến tột cùng là người hay quỷ kia chứ?
Sở vương là người nắm quyền khống chế đại quân này trong tay, hiện tại ông ta ngất đi, tất cả những hành động của đại quân lập tức đình trệ.
Thái tử nước Sở hạ lệnh phong toả tất cả tin tức.
Tiếp đó, chờ Sở vương tỉnh lại.
...
Kinh đô nước Sở.
Thẩm Lãng nhìn cô gái tuyệt mỹ trước mắt đây.
Thật là đẹp.
Đương nhiên không có đẹp như cục cưng Mộc Lan đâu.
Nhưng khí chất này tràn đầy hơi thở nhà trí thức tuyệt đối, rõ ràng là hồ ly tinh, lại khiến người ta có một loại cảm giác như Lâm Đại Ngọc.
Mỗi một cái động tác đều tao nhã dịu dàng, giống như ngay cả con kiến đều không nỡ giết chết.
- Ngươi chính là Nhan phi? - Thẩm Lãng nói.
- Chính là ta! - Nhan phi cất tiếng thì thầm như thể một chú thỏ mềm mại nhát gan.
Thẩm Lãng cười nói:
- Quả nhiên là tuyệt mỹ, để ta ngủ một cái có được hay không hả?
Thân thể Nhan phi run lên, đôi mắt đẹp lộ ra sợ hãi, cất tiếng run rẩy:
- Nếu Thẩm công tử làm bẩn trong sạch của ta, vậy ta chỉ có một con đường chết.
- A! - Thẩm Lãng cười nói:
- Ta đùa thôi, dù cho ngươi có chịu ngủ thì ta cũng không dám ngủ đâu. Nhan phi, bà có biết một câu nói không? Một câu nói đặc biệt độc địa.
Nhan phi ra vẻ muốn khóc nói:
- Nô tì ngu dốt, Thẩm công tử chỉ giáo.
- Thứ như bà vậy mà hạ độc trong phân. - Thẩm Lãng hô to:
- Những lời này vô cùng độc rồi.
Nhan phi ngạc nhiên.
Thẩm Lãng nói:
- Không bà còn có một câu độc hơn, chỗ ấy của bà có độc.
Nghe những lời này, Nhan phi sắc mặt kịch biến.
- Ha ha ha... - Thẩm Lãng nói:
- Không nghĩ tới, ta vẫn cho là những lời này là đùa giỡn, lại không nghĩ tới lại gặp phải chân nhân.
Nhan phi cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử, ta nghe không hiểu ngài đang nói cái gì.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là đệ tử núi Phù Đồ chứ gì.
Nhan phi kinh ngạc lắc đầu nói:
- Núi Phù Đồ? Làm sao có thể thế? Ta là con gái gia tộc quý tộc họ Nhan nước Sở, tay của ta trói gà không chặt, một chút võ công cũng không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Chỗ lợi hại của ngươi chính là chẳng biết võ công nào, cho nên Sở vương mới sẽ không hoài nghi ngươi, cao thủ cấp tông sư bên người ông ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi. Ngươi chẳng những là đệ tử núi Phù Đồ, hơn nữa còn dùng thân thể của chính mình nuôi cổ, đồng thời lúc đang cùng Sở vương ân ái truyền cổ trùng này vào trong thân thể ông ta.
Tiếp tục, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Nhan phi, ngửi mùi trên người, chỉ vào một tọa độ trên bụng ả rồi nói:
- Cổ trùng tại đây?
Nghe những lời này, sắc mặt Nhan phi càng thêm hoảng sợ biến sắc.
Bởi vì vị trí Thẩm Lãng chỉ hoàn toàn chính xác.
Những cổ trùng này đang an giấc ngủ say.
Thẩm Lãng nghi ngờ nói:
- Giỏi lắm, ngươi là đàn bà, vốn hẳn tiếp nhận trùng, kết quả ngược lại truyền trùng vào trong cơ thể Sở vương, núi Phù Đồ rõ ràng lợi hại.
Nhan phi dần dần bình tĩnh lại, thần thái cả người tức khắc thay đổi.
- Thẩm công tử nếu đã nhìn ra, vậy sẽ chờ xem cuộc vui chính là, không cần nói nhiều, càng không nên xen vào việc của người khác. - Nhan phi lạnh lùng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, Thẩm công tử coi như là đệ tử núi Phù Đồ của ta thì phải, tuyệt đối không cần làm ra cái việc khi sư diệt tổ.
Nghe được Nhan phi uy hiếp, Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:
- Nhan phi thật là lợi hại, ta rất sợ hãi đó.
Nhan phi nói:
- Tuy rằng ngươi là ở cố làm ra vẻ, nhưng ngươi cũng cần phải sợ. Ngươi đắc tội nổi Sở vương, chưa chắc đắc tội nổi núi Phù Đồ của ta!
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là đệ tử của người nào ở núi Phù Đồ?
Nhan phi nói:
- Điểm ấy Thẩm công tử còn chưa cần thiết phải biết, có thể cũng không có tư cách biết.
- A, ngươi không phải đệ tử của đại nhân vật nào núi Phù Đồ, nói cho đúng cần phải là... Đệ tử kiêm X nô! - Thẩm Lãng nói:
- Ta nói với ngươi, con người của ta có cái mũi thính vô cùng, hồ ly tinh cho dù ẩn dấu được lợi hại hơn nữa ta cũng có thể ngửi ra. Nếu như ta không có đoán sai, lúc ngươi gả cho Sở vương vẫn là xử nữ, cho nên ở núi Phù Đồ, Khai Tắc Lộ chắc dùng không ít nhỉ?
Ngôn ngữ ác độc đến cỡ này, để sắc mặt Nhan phi càng thêm khó coi.
Hiển nhiên nói trúng bí mật sâu nhật trong lòng ả.
Thẩm Lãng nói:
- Nói ra đi, ngươi hạ Sở vương là loại cổ trùng nào? Phải làm thế nào đánh thức?
Nhan phi một trận cười lạnh nói:
- Thẩm công tử không cần lãng phí thời gian, ta nói ra chính là chết. Nhưng nếu như ngươi dám làm tổn thương một cọng lông tơ của ta, trên trời dưới đất, cũng không có đường sống cho ngươi, sư phụ của ta nhất định sẽ giết hết cả nhà ngươi.
- A! - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không biết võ công đúng không? Đúng dịp, ta cũng không, đây là chuyện tốt mà!
Tiếp tục, Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Hố phân chuẩn bị xong chưa?
Nghe những lời này, Nhan phi hoảng sợ.
- Chuẩn bị xong.
Thẩm Lãng nói:
- Tiêu chuẩn đủ chưa? Chiều cao của Nhan phi là một mét sáu sáu, độ sâu hố phân nhất định phải tầm một mét bảy, nhất định phải cũng đủ bao phủ cả người Nhan phi.
- Nhan phi, ngươi lấy tư cách đệ tử núi Phù Đồ quá mức ngạo mạn, ta cảm thấy ngươi có cần phải giữ yên tĩnh bên trong hố phân một chút!
Tiếp đó!
Vợ của Kiếm Vương trực tiếp tiến lên, bắt được Nhan phi cái cổ hướng bên ngoài nói đi.
- Thẩm Lãng, ngươi dám? Ngươi dám? Núi Phù Đồ sẽ không bỏ qua cho ngươi, thầy của ta sẽ không bỏ qua ngươi...
Ả chưa nói dứt lời, cả người bị ném vào trong hố phần.
Mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa da thịt trên người nàng như sương như tuyết, giờ bị ngâm vào trong hố phân, thật sự là đáng tiếc.
Hơn nữa lời của ả còn chưa kịp la làng, liền im bặt.
Còn lý do im bặt, viết ra không tốt, có chút nôn mửa.
Tóm lại!
Ả ra sức đạp nước.
Nhưng vẫn là không ngừng chìm xuống.
Không có cách nào, không có võ công.
Vì hoàn toàn lấy tín nhiệm Sở vương, núi Phù Đồ sẽ không có để cho ả tập võ.
Cho nên mười mấy giây ngắn ngủi sau đó.
Ả liền chìm xuống.
Cả người đều không thấy.
...
Nửa giờ sau.
Nhan phi yếu ớt tỉnh lại.
Trên người không tấc vải, nằm ở trong nước.
Trên người đã tắm sạch, thế nhưng trong bụng thì rửa cũng không sạch nổi.
- Ọe, ọe, ọe...
Nhan phi ra sức nôn mửa.
Gần như muốn phun cả mật.
Thẩm Lãng lúc đầu cũng muốn tra hỏi, nhưng thấy đến một màn này, vội vàng che miệng rời khỏi.
Mấy phút sau, hắn ở ngoài cửa hô:
- Nhan phi, ngươi ói hết chưa? Ta liền nghĩ tới một câu thành ngữ, gọi là miệng phun đầy phân.
- Ọe...
Nhan phi lúc đầu đã ói hết, bây giờ lại điên cuồng nôn mửa.
Cả người đều ở co giật, thở không được.
Thẩm Lãng nói:
- Phải rửa sạch, rửa sạch từ trong tới ngoài rửa, rửa ruột, rửa ruột...
Tiếp đó, Nhan phi gặp một màn rửa ruột đầy tàn phá trước nay chưa từng có
...
Lại qua một giờ.
Thẩm Lãng cầm một chiếc khăn tay thơm phức che mũi, xuất hiện ở trước mặt Nhan phi.
- Nói đi nào…, mỹ nhân tinh xảo như ngươi chịu tội như vậy, ta rõ ràng không đành lòng.
Nhan phi ngụm lớn mà thở dốc.
Thẩm Lãng lại lui ra phía sau ba thước.
- Nói đi, con người của ta không kiên nhẫn. - Thẩm Lãng nói.
Nhan phi vẫn chưa nói.
Thẩm Lãng nghiêm túc nói:
- Xem ra vừa rồi ngươi là không có ăn no, bay đâu, cho Nhan phi ném vào yên tĩnh một chút!
Tiếp đó, vợ của Kiếm Vương lại tới, xách theo Nhan phi đi ra ngoài.
- Đừng, đừng, đừng, ta nói... Ta nói...
- Thẩm công tử, ta cũng không biết trong cơ thể Sở vương cụ thể là cổ trùng nào, nhưng ta bất cứ lúc nào nghe theo núi Phù Đồ mệnh lệnh, cho nên ta bất cứ lúc nào có thể đánh thức cổ trùng trong cơ thể ông ta, bất cứ lúc nào có thể cho ông ta chết bất đắc kỳ tử.
- Sở vương xảo quyệt, hơn nữa ở trong rất nhiều chuyện không phối hợp, cho nên chúng ta vốn là suy nghĩ để hắn bỗng nhiên có một ngày chết bất đắc kỳ tử, tiếp đó Thái tử nối ngôi.
- Đạo cụ dùng để đánh thức cổ độc trong cơ thể Sở vương ở một hầm nhỏ trong một góc tối ở cung của ta, nơi đó có một cái phòng tối nho nhỏ, chỉ có năm thước vuông vắn, bên trong có một cái rương.
- Trên cái rương có khóa được mở ra một lần duy nhất, phải vặn ba hình rắn, quỷ, đàn bà có thể mở rương ra. Một khi sai, lập tức độc dược sẽ phun trào ra ngoài.
Nhan phi cung khai ra.
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy cũng tốt, vậy mới ngoan.
Tiếp đó Thẩm Lãng phái người đi phế tích vương cung tìm cái rương kia.
Quả nhiên tìm được, đặt xuống trước mặt Thẩm Lãng.
Bản thân Thẩm Lãng liền muốn mở khóa.
- Ta tới. - Khổ Đầu Hoan mau tiến lên nói.
Nhỡ ra có cơ quan thì sao? Thẩm Lãng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Vợ của Kiếm Vương nói:
- Để con đĩ này tự mở mở.
Thẩm Lãng lắc đầu, căn cứ Nhan phi cung khai, vặn cái mật mã nguyên thủy này.
Rắn, quỷ, đàn bà, ba cái phù điêu dàn hàng.
Răng rắc!
Khóa mở ra.
Thẩm Lãng mở ra cái rương.
Bên trong có một bình sứ đặc biệt.
- Thứ đánh thức cổ trùng trong cơ thể Sở vương ở trong bình này. - Nhan phi hấp hối nói.
- A!
Thẩm Lãng mở bình ra.
- Phụt...
Tức khắc, một màn sương mù màu xanh lá cây chợt nổ tung.
Vô số cổ trùng kịch độc chợt nhào đến khuôn mặt của Thẩm Lãng.
Mấy chục triệu, mấy trăm triệu cổ trùng, trực tiếp bao trùm lấy khuôn mặt Thẩm Lãng, tiếp đó muốn chui vào trong cơ thể hắn.
Một màn này, rõ ràng đáng sợ không gì sánh được quỷ dị.
Khổ Đầu Hoan kinh hãi.
Vợ của Kiếm Vương phát sinh một tiếng thét thất thanh.
- Ha ha ha ha... - Nhan phi đắc ý cười mỉa mai nói:
- Thẩm Lãng ngươi trúng kế, ngươi trúng kế, ha ha ha ha!
- Đây là siêu cổ trùng độc nhất núi Phù Đồ, Thẩm Lãng ngươi kết thúc, ngươi kết thúc!
- Thẩm Lãng, trừ phi ngươi thả ta, thả ta trở về núi Phù Đồ, vậy ngươi còn có một con đường sống, bằng không ngươi phải chờ cái chết bi thảm nhất.
Khuôn mặt Nhan phi dữ tợn, giọng trở nên the thé.
Không hề còn bộ dáng đáng thương như lúc trước nữa.
Ả cảm thấy rất đã.
Thẩm Lãng rất thông minh, nhưng vẫn là bị ả hại.
Đàn bà là thứ sinh vật biết gạt người khác nhất, đàn bà càng xin đẹp càng biết lừa gạt.
Nhan phi ở trong lòng xin thề: Thẩm Lãng, ta nhất định để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Ta sở bị sỉ nhục, nhất định để cho ngươi cũng hoàn toàn nếm qua một lần, thậm chí mười lần, trăm lần.
Ta không chỉ có muốn trả thù Thẩm Lãng nhà ngươi, còn muốn trả thù con của ngươi, vợ của ngươi, nhất định phải để cho họ sống không bằng chết, nhất định phải để cho họ như là ngã vào tầng mười tám địa ngục.
Nhưng mà...
Một giây sau.
Siêu cổ trùng trên mặt Thẩm Lãng đều rơi xuống.
Như là vô số hạy bụi vậy.
Chúng nó... Lại chết?
Ta, ta, đ*!
Đây chính là siêu cổ trùng.
Lại bị Thẩm Lãng độc chết.
Nhan phi hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
- Vừa rồi đắp một cái mặt nạ cổ trùng, cảm giác rõ ràng quá tuyệt vời, da của ta thay đổi đã khá nhiều. - Thẩm Lãng nói:
- Nhan phi, siêu cổ trùng như vậy bà còn nữa không?
- Nhan phi, có còn hay không, vừa rồi hơi tê tê, thật thoải mái, ta vẫn chưa đủ phê? - Thẩm Lãng cười rất chân thành, nhưng ở trong mắt Nhan phi lại như là ác quỷ vậy.
Nhan phi toàn thân run rẩy, dưới thân có một thứ nóng nóng.
Cái này có thể không phải giả vờ, là sợ vãi tè thật sự.
Ả lúc này, là sợ hãi thật sự.
Ả khóc lóc cầu khẩn:
- Thẩm Lãng, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta cho ngươi biết thứ kích hoạt cổ trùng trong cơ thể Sở vương gì đó ở đâu. Nó không ở trong tay ta, ở núi Phù Đồ, ta có thể viết một phong thơ, ngươi phái người đưa đi thì vật kia sẽ được mang đến.
- Thẩm Lãng, ta cam đoan sẽ quên tất cả chuyện ngày hôm nay. Ngươi chỉ cần đừng giết ta, ta nhất định sẽ cảm kích ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp.
- Từ nay về sau, ngươi bảo ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.
- Thực sự, thực sự...
Nhan phi quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu cầu xin.
Thẩm Lãng xuất ra một cây đao chém cái rương tinh xảo này nát vụn.
Bên trong xuất hiện một con trùng béo ú.
Đeo găng tay, bóp nhẹ một cái.
Trong suốt óng ánh chất lỏng, từ nơi này chỉ giun bên trong trong miệng phun ra.
Tiếp đó, không khí bên trong không gì sánh được đó thơm mát.
Mùi thơm này, quỷ dị không gì sánh được.
Thẩm Lãng thu lấy chất lỏng con trùng này phun ra đặt trong bình.
- Cổ trùng ngươi gieo vào trong cơ thể Sở vương chính lá Ám Hương (*) là Ngô Đồ Tử trưởng lão tạo ra, đương nhiên cô giáo cũng không biết các ngươi dùng ở trên người Sở vương, ý nghĩa ban đầu cô giáo tạo ra đám cổ trùng không phải là vì giết người, mà vì kích hoạt thuộc tính của chúng trong hoàn cảnh đặc biệt, dùng làm thí nghiệm thôi.
(*) Tên gọi khác của hoa mai
- Người là cô giáo của ta, rất nhiều ghi chép thí nghiệm của người ta đều xem cả, kể cả tư liệu về cổ trùng Ám Hương này.
- Chất lỏng trong thân thể con trùng này hoàn toàn không độc, nhưng lại là có thể đánh thức cổ trùng Ám Hương, chí ít thoáng thâm nhập vào da là được, một khi đánh thức cổ trùng này, Sở vương sẽ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy tóc Nhan phi kéo lên lầu.
Nhan phi cất giọng run rẩy:
- Thẩm Lãng, ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Không làm cái gì, mang theo tiểu mỹ nhân nhà ngươi đi trên lầu ngắm phong cảnh mà.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, núi Phù Đồ cùng Ninh Kỳ đã cấu kết, suy nghĩ để Ninh Kỳ trình diễn vở kích hoành tráng đánh chết Sở vương, cứu Việt quốc một trận đi! Tốt lắm, tốt lắm, chuyện tốt như vậy làm sao có thể thiếu được ta đây? Ta nhất định sẽ làm cho vở kịch lớn này càng thêm đặc sắc.
- Ninh Kỳ định dùng phương thức gì trình diễn vở kịch đánh chết Sở vương vậy? Nhất định là bắn cung, cách mấy trăm mét, bắn chết Sở vương.
- Nếu như hắn thành công, vậy cũng không được, đại anh hùng ngăn cơn sóng dữ đó, một màn này chắc chắn siêu ngầu rồi.
- Ta phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để Ninh Kỳ nhận một tiếng xấu thật to? Nhưng mà ta phải nhanh, chậm một chút có thể để Ninh Kỳ thành công.
Thẩm Lãng hao hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng kéo Nhan phi lên năm tầng lầu.
May là ả gầy, vẫn chưa tới một trăm cân.
Lúc này, Nhan phi đã sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
Thẩm Lãng không có nói nửa câu độc địa nào, lại làm cho ả hồn phi phách tán.
- Thẩm Lãng, van cầu ngài đừng giết ta, đừng giết ta, ta làm đàn bà cho ngài, ta cho ngài ngủ.
Thẩm Lãng nói:
- Vừa rồi, ngươi ở trong lòng xin thề, phải hại vợ con ta? Như vậy sao được chứ? Họa thua vợ con!
- Nhan phi, phong cảnh kinh đô có đẹp hay không?
- Đẹp lắm đấy, nhìn một lần cuối cùng đi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đẩy ả xuống.
Cả người Nhan phi rớt từ trên lầu cao hai mươi mét.
- A...
Một chuỗi tiếng thét thất thanh thật dài.
- Bụp...
Tiếp đó, tấm thân tuyệt đẹp của ả thành thịt nát.
Cảm tạ hội Ẩn Nguyên!
Không có các ngươi xây lầu cao, Nhan phi cũng quẳng không nát được như vậy.