Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 2: Ta làm thân ở rể đẹp trai




Dịch giả: Nham Tặc



Đây là đâu? Không phải mình đã bị nổ tan xương nát thịt ư?



Khi Thẩm Lãng lại lần nữa mở mắt ra, người đã ở nơi chốn hoàn toàn xa lạ.



Hắn nằm trên cái giường trạm chổ vừa lớn vừa mềm mại, tất cả mọi thứ xung quanh thật nguy nga lộng lẫy.



Bàn gỗ gụ được chạm trổ tinh tế, chân nến bằng bạc tinh xảo, cùng thảm len mềm mịn, những chi tiết này biểu hiện rõ chủ nhà là người giàu có.



Điều quan trọng nhất chính là mọi thứ trong phòng đều theo phong cách cổ xưa, không phải phong cách hiện đại ở Trái đất.



Hắn cúi đầu xuống nhìn lướt qua quần áo trên người, quả là tơ lụa thượng hạng, nhưng phong cách không thuộc về trái đất hiện đại mà càng giống trong các bộ phim truyền hình cổ trang trên TV.



Kế bên giường có một cái gương lớn, phản chiếu hình ảnh mờ mịt, chắc là gương đồng rồi.



Thẩm Lãng cố đứng dậy, lấy hết dũng khí nhìn phía cái gương.



Chuyện này không trách hắn được, từ khi gương mặt bị hủy, mỗi lần soi gương hắn đều như gặp ác mộng vậy, đến chính hắn còn phải sợ.



Thấy khuôn mặt trong gương ấy, Thẩm Lãng trước tiên kinh ngạc, sau đó hắn khóc.



Tuy rằng mặt mũi hắn hốc hác thiếu sức sống, nhưng lại rất khôi ngô tuấn tú, thậm chí cùng trước khi mặt Thẩm Lãng bị hủy hoại giống đến tám chín phần.



Thẩm Lãng xác định được.



Hắn chuyển kiếp, linh hồn của hắn xuyên qua thế giới xa lạ này, xuyên đến cái người con trai vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này.



Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn đó.



Thẩm Lãng hầu như tham lam nhìn khuôn mặt hắn trong gương.



Trời cao vậy mà thực sự cho hắn sinh mạng mới, khôi phục lại gương mặt khôi ngô này, dẫu cho ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.



Tốt quá rồi, dù sao từ lúc cha mẹ hắn mất, hắn không còn lưu luyến gì với hiện đại trái đất cả.



Một lần nữa sống lại thật tuyệt vời biết bao!



Hơn nữa khi chuyển kiếp tới, cũng đã thỏa mãn một nửa tâm nguyện của Thẩm Lãng, lấy lại gương mặt đẹp trai!



Dù cho thân thể này thực sự có chút yếu đuối bệnh tật.





Nửa tâm nguyện còn lại, đó là phải sống một đời áo mặc tới tay, cơm tới há mồm, nữ tới nằm xuống. Tha hồ sống một đời xa hoa phú quý.



Nhưng vào lúc này, một đám tin tức phức tạp tràn vào đầu óc của hắn, đây là ký ức của nguyên chủ thân thể này.



...



Đây là một thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ.



Quen thuộc là bởi vì nơi này rất giống Trung Quốc cổ đại, hơn nữa văn hóa tương tự, dùng chữ viết đồng dạng, nhân chủng cũng y chang.



Lạ là bởi vì nơi này không phải Trái đất, bản đồ cũng không giống.



Thế giới này có Tứ Thư Ngũ Kinh, những sáng tác của bậc tiên hiền Trung Hoa thượng cổ, nền móng văn minh Trung Hoa gần như đều có.



Thế nhưng một triều đại Trung quốc cũng không có, không có triều Tần, triều Hán, thậm chí còn không có cả triều đại nhà Tấn các thứ gì đó nữa...



Điểm này rất kỳ quặc, bản đồ khác nhau, triều đại cũng khác, lại giống nhau về khởi nguồn văn hóa.



Thẩm Lãng lục lọi ký ức trong đầu, lịch sử thế giới này đã từng xuất hiện một lần đại thảm họa. Sau đó văn minh lại phục hồi lần nữa, những sách vở được khai quật lên, trở thành cái chìa khóa vĩ đại để phục hưng văn minh thế giới này.



Cho nên, những loại sách vở như Tứ Thư Ngũ Kinh linh tinh ở thế giới này thậm chí còn có vai trò quan trọng hơn (trong lịch sử Trung Quốc cổ đại).



Không những thế, thế giới này có võ công, võ lực của cá nhân càng vượt xa so với Trung Quốc cổ đại.



Lúc này, vị trí triều đại Thẩm Lãng ở được gọi là vương triều Đại Viêm.



Đây là một đế quốc khổng lồ, lãnh thổ quốc gia vượt qua một nghìn bốn trăm vạn cây số vuông, gần như vượt qua bất kỳ một cái triều đại nào của Trung Quốc cổ đại, bao gồm cả thời nhà Nguyên.



Cái triều đại này cũng khác biệt với Trung Quốc cổ đại, trừ một đế quốc trung tâm ra, chung quanh còn có rất nhiều nước chư hầu.



Là nước chư hầu, không phải nước thuộc địa, cùng loại quan hệ Chu thiên tử cùng thiên hạ chư hầu, thế nhưng cái này đế quốc trung tâm lại so với họ Chu còn cường thế rất nhiều, những nước chư hầu này toàn bộ phụng Viêm Đế là chân long thiên tử.



Hơn nữa đơn thuần trình độ văn minh mà nói, vương triều Đại Viêm hơn thời Xuân thu chiến quốc Trung quốc, cơ bản khá giống với đời Đường Tống.



...



Quốc gia hiện tại mà Thẩm Lãng ở, chính là một nước chư hầu lớn ở phía nam.



Việt quốc có ba hành tỉnh, bốn mươi lăm quận, diện tích vượt qua ba mươi chín vạn cây số vuông, dân cư hơn mười triệu, thương mại phát triển, dân phong sắc sảo, võ đạo hưng thịnh.




Gia tộc nhà Ninh, thống trị Việt quốc đã vượt qua bốn trăm năm.



Chỗ Thẩm Lãng ở chính là hành tỉnh Thiên Nam, quận Nộ Giang, thành Huyền Vũ của Việt quốc.



Chủ nhân ban đầu của tấm thân hắn xuyên qua này cũng là Thẩm Lãng.



Mấu chốt là tướng mạo hai người lại có bảy tám phần tương tự, đây không giống như là sự trùng hợp, đến tột cùng là nguyên nhân phức tạp nào, lúc này hoàn toàn không biết được.



Nhưng sau khi xem ký ức cổ thân thể này xong, hắn chỉ cảm thấy cuộc đời Thẩm Lãng thế giới khác, hoàn toàn là một vở bi hài kịch từ đầu đến đuôi.



...



Thẩm Lãng sinh ra ở thành Huyền Vũ, trấn Hàn Thủy, thôn Diệp Phong.



Nhà hắn là dân ngụ cư, lúc Thẩm Lãng hơn hai tuổi mới đến thôn Diệp Phong đây.



Cha mẹ là nhà nông bình thường nhất, toàn bộ quận miền núi Nộ Giang nhiều nước nhiều ruộng, một nhà bốn miệng ăn của Thẩm Lãng bắt đầu cũng chỉ có hai mẫu ruộng, hai mẫu đất đồi. Cha mẹ đều chịu thương chịu khó, nhưng sản xuất một năm làm ra chỉ miễn cưỡng đủ ấm no thôi.



Mặc dù xuất thân nhà nông, hắn không phải đứa con độc nhất trong nhà, nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ đối với hắn đặc biệt cưng chìu, không nỡ mắng mỏ sai khiến hắn làm việc. Dẫu cho nhà nghèo đến nỗi bụng kêu inh ỏi, nhưng cha mẹ vẫn đưa hắn đi học, cho nên từ một loại ý nghĩa nào đó hắn coi như là một người có học.



Thế nhưng hắn học khá kém, mười năm đèn sách, vậy mà số chữ nhận biết không quá một nghìn.



(*Chữ Hán có tầm 10.516 chữ, trong đó phổ biến tầm hơn 1000)



Không phải hắn lười, ngược lại hắn rất chăm chỉ, thành tích kém là do chỉ số thông minh quá thấp, đầu óc ngu si, giống như Forest trong bộ phim « Forrest Gump » (*) vậy. Nói chuyện chậm rãi, biểu cảm khờ khạo, phản ứng chậm chạp.




(*Forrest Gump là một bộ phim của Mỹ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Nội dung của bộ phim trải dài xuyên suốt một thời kỳ lịch sử của nước Mỹ. Vai chính do nam diễn viên Tom Hanks thể hiện)



Trừ gương mặt khôi ngô này ra, hắn gần như làm cái gì cũng không xong, nổi tiếng khắp trăm dặm là cái đồ bỏ đi.



Mà em trai của hắn Thẩm Kiến là một người sa cơ thất thế, tập võ mấy năm không thu hoạch được gì, hiện tại đã trở thành một tên lưu manh, đương nhiên làm lưu manh cũng có thể giàu, nhưng em trai hắn không làm người xấu được, mỗi ngày chính ở bên ngoài lăn lộn bữa đói bữa no, dù cho ở trong đám lưu manh cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.



Cha mẹ dần dần lớn tuổi, trong nhà ngày càng sa sút, đã nghèo đói khó khăn, chân chính nhà chỉ có bốn bức tường.



Năm nay hắn tròn mười tám tuổi, vào trấn học hành đã suốt chín năm ròng, nhưng học vấn vẫn dở ẹc. Bạn học cùng trường với hắn đã thi đậu có công danh sự nghiệp, mà hắn vẫn học lớp vỡ lòng, mỗi ngày học chung với đám con nít mười tuổi.



Đây tương đương với người khác đều lên đại học, mà hắn còn không có tốt nghiệp tiểu học.



Đây hoàn toàn là sỉ nhục của học đường trấn Hàn Thủy, dù cho cha mẹ và em trai ra sức kiếm tiền đóng học phí cho hắn, nhưng thầy giáo trên trấn cũng chẳng muốn dạy, bởi vì hắn thật sự là quá ngu xuẩn đi, gỗ mục không thể điêu khắc ra cái hình thù gì.




Vì thế, hắn bị đuổi học.



Hôm nay hắn đã trưởng thành, tốt xấu coi như là một sức lao động, nếu về đến nhà làm nghề nông cũng không phải sống không nổi. Nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ quá cưng chìu hắn, vai không thể gánh, tay không thể mang, sức yếu như gà, ngay cả bổ củi cũng không xuể huống chi đến việc đồng áng một nắng hai sương.



Thế là sau khi về đến nhà, mỗi ngày hắn cầm que gỗ hàng ngày vẽ trên mặt bùn đất, mỗi ngày ăn bám ở nhà.



Cha mẹ không hề ghét bỏ hắn, vẫn đối với hắn ân cần hỏi han. Em trai mặc dù là một tên lưu manh, nhưng đối xử với hắn vô cùng tốt, mỗi ngày ở bên ngoài mặt mũi bầm dập kiếm về mấy đồng tiền, nuôi ông anh phế vật mà chẳng có nửa câu câu oán hận.



Khi những hình ảnh ký ức này hiện lên, trái tim của Thẩm Lãng cảm thấy như muốn bùng nổ.



Chỉ số thông minh của chủ nhân thân thể này không cao, cho nên rất nhiều chuyện không hiểu.



Bởi vì gạo trắng đắt mà bắp (*ngô) rẻ, cho nên sau khi cả nhà gặt lúa phải đổi bắp về, duy chỉ có mình hắn ăn cơm trắng.



Khi còn bé Thẩm Lãng mỗi bữa ăn cơm, cha mẹ cùng em trai cũng chỉ có thể ăn cháo bắp. Cha thỉnh thoảng lên núi săn thỏ rừng cầm đi ra phố bán lấy tiền, nhưng mỗi lần đều lưu lại một cái chân thỏ, dành riêng cho Thẩm Lãng ăn, em trai Thẩm Kiến vừa chảy nước miếng vừa và cơm bắp khô khốc trong chén.



Cha mẹ thực sự rất bất công đi, đem thằng nhóc đần độn Thẩm Lãng trở thành cục cưng mà thương yêu, đệ đệ Thẩm Kiến chẳng khác gì cỏ dại rơm rác.



Hơn nữa từ nhỏ đến lớn bởi vì trí tuệ của Thẩm Lãng quá thấp, cho nên thường bị người khác bắt nạt, em trai Thẩm Kiến vì bảo vệ hắn, không biết đã cùng người khác đánh nhau mấy lần nữa.



Thật là hạnh phúc ấm áp.



Cho nên ký ức đến tận đây là dừng, chẳng sợ trong nhà nghèo kiết xác, nhưng thực sự vô cùng hạnh phúc.



Bất quá, nếu Thẩm Lãng nghèo đến thế, vì sao lúc này ở căn phòng đẹp đẽ quý giá như vậy?



Bởi vì hắn cưới một cô vợ siêu cấp có tiền, nói trắng ra hắn ở rể đến một nhà giàu có.



...



*Chú thích của Bánh: Đem sách của ta thêm vào kệ sách, nuôi văn cho tốt đi, cảm ơn A di đà phật thánh ân vô hạn vạn tiền khen thưởng, cảm ơn.



*Bình luận bên lề trên qidian:



- Vô Liêu Dương Thủy: Vì thứ gì không tìm người mù. Trước khi xuyên qua không phải cần gái đẹp sao. Cứ tìm một em gái mù xinh đẹp là được rồi.



- Nại Tu Sử Đồ: Kỳ thật cũng đi tìm gái mù, nhưng là bởi vì nam chính y thuật quá cao, người mù gặp hắn cũng tìm thấy ánh sáng nên không có … chuyện sau đó. Đương nhiên, thứ phía trên là ta chế.