Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 205: Đại hội Phật pháp – 5




Tại Vọng Tiên đài của Minh Thiền tông.

Mặt hồ nổi lên hàng vạn ngọn đèn nhỏ, từng ngọn từng ngọn, mênh mông trải khắp hồ nước, tựa như ngàn vạn vì sao rơi xuống phàm gian, lại vừa giống như đom đóm tụ tập trên mặt hồ, bay qua lượn lại. Chẳng bao lâu sau, lại có vô số pháo hoa rực rỡ phóng lên bầu trời, nở rộ hóa thành từng tia sáng, tạo nên một đường cung hoàn mỹ trên không trung rồi hạ xuống hồ nước, hội tụ cùng những ngọn đèn, khó phân biệt thật giả.

Những yêu thú trưởng lão có thể biến hóa trong hồ nước đều thay một bộ tăng y, đứng ở hai bên cửa vào, tựa như những môn thần.

Các đệ tử Minh Thiền tông trông thấy cảnh sắc này, lại nhìn những yêu thú trưởng lão trước sau như một kia, lòng tăng thêm khí khái, càng tự hào hơn vì thân phận đệ tử Minh Thiền tông của mình.

Ming Thiền tông có vô vàn chùa miếu, nơi đầu tiên đập vào mắt chính là một cung điện cổ xưa, dưới hàng mái cong treo những chiếc chuông gió, gió mạnh thổi qua làm vang lên những âm thanh trong trẻo, nghe mà thấy thần thanh khí sáng, chẳng kém tĩnh tâm đả tọa là bao. Trước điện dựng những tấm bia đá đồ sộ, bên trên khắc một quyển《Kim Cang kinh》, nhìn vào mà lòng chấn động, khó kháng cự nổi.

Trên bầu trời là những chú thúy điểu ngậm phật châu, vỗ cánh bay lượn, nếu có người được thúy điểu yêu thích thì sẽ nhận được viên phật châu đặc biệt này làm quà tặng. Bản thân những con thúy điểu này linh trí không cao, một khi nhận chủ sẽ vô cùng trung thành, lại có thể biến lớn biến nhỏ, xem như một công cụ thay cho đi bộ. Thúy điểu trong tự nhiên cũng phân chia đẳng cấp, Thanh Loan Hoa thúy điểu vương có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, sau khi hóa thành hình người thì phong thái lại càng xuất chúng, khó có thể miêu tả bằng lời. (Thúy điểu: chim bói cá, để nguyên nghe cho hay nha.)

Nghe nói năm xưa khi vẫn còn là một quả trứng, điểu vương được một trưởng lão Phật môn mang về, qua năm trăm năm mới nở ra, còn mang một phần huyết mạch của chân phượng, cực kỳ hiếm có. Không ngờ trưởng lão kia thân tử đạo tiêu trên đường, không đợi được đến ngày điểu vương nở ra. Điểu vương tu hành nhiều năm ở Minh Thiền tông, tự có huyết mạch truyền thừa. Cũng không phải không có trưởng lão nào muốn thu phục, đáng tiếc điểu vương cao ngạo, tất cả bọn họ đều ra về tay không, mà đám bói cá dưới trướng hắn thì đều tìm được chủ nhân không tệ.

Trên ngọi núi nơi miếu cổ tọa lạc, nhìn từ trên cao, bốn bề nước non, thấy chẳng sót gì, có khách tới, người trong điện đều biết trước.

Đại hội Phật pháp của Minh Thiền tông chính thức đón khách vào hôm nay, đương nhiên là hết sức náo nhiệt, đa số các đệ tử đều đã chuẩn bị vạn toàn, không cầu công lao, ai nấy đều cố gắng lưu lại ấn tượng tốt trước mặt các tu sĩ khác.

Bỗng nhiên, trên trời có một tòa tinh cung bay tới, đẹp đẽ muôn phần, lan can chạm vẽ, hoa lá chim muông, ngoài cung điện trông sống động như thật. Bên dưới tinh cung là một đám mây khổng lồ, khiến tinh cung tăng thêm mấy phần tiên khí, đưa mắt nhìn từ xa, còn tưởng rằng đây là thiên nhân hạ phàm.

Trong cung điện có rất nhiều hòa thượng đang ngồi. Nhưng đến khi buông thần thức ra nhìn, mới phát hiện tòa tinh cung này không phải vật thực, mà là những hòa thượng này dùng thuật pháp biến thành.

Trong Pháp Tướng tông, ngoại trừ Nguyên Anh có thể hóa thành ngàn vạn Pháp Tướng công kích, còn có một ít bí pháp không truyền ra ngoài.

Tỷ như tòa tinh cung lơ lửng này.

Nó không phải Nguyên Anh Pháp Tướng của một vị Phật tu nào đó, mà là của các đệ tử Phật tu cùng dùng pháp thuật hóa thành, tuy không phải vật thực nhưng lại chẳng hề kém cạnh vật thực.

“Các đệ tử ưu tú của Pháp Tướng tông có vẻ đã đến hết rồi, đứng đầu hình như là Như Hối – đại đệ tử nhiều năm chưa lộ diện của Pháp Tướng tông, nghe nói y sở hữu Pháp ấn, Phật pháp vô biên, là chưởng môn tương lai của Pháp Tướng tông.” Một trưởng lão Minh Thiền tông trông thấy Như Hối đi đầu, trong lòng không khỏi cảm khái.

Phật môn bọn họ tuy rằng tổng thể không ít người yếu, nhưng vẫn có người xuất sắc.

“Như Hối của Pháp Tướng tông, bái kiến chư vị đạo hữu của Minh Thiền tông.” Nhóm của Như Hối mặc tăng y riêng của Pháp Tướng tông, Như Hối khoác thêm một lớp áo cà sa, trông vô cùng trang nghiêm. Tam Tư đi theo phía sau Như Hối, đứng ở giữa các đệ tử, vừa không dễ khiến người khác chú ý, lại vừa không bị mờ nhạt.

“Như Hối pháp sư đường xa mà đến, vất vả rồi, mời nhập điện an tọa.” Một trưởng lão tiến lên phía trước, chắp tay nói.

“Đa tạ trưởng lão.”

Như Hối lấy thiệp mời của mình ra, đưa cho đệ tử phía sau xem.

Trong chớp mắt, cả tòa tinh cung xinh đẹp liền tan thành mây khói, không lưu lại chút dấu vết nào, mấy chục đệ tử đứng lơ lửng giữa không trung.

Sau khi Như Hối nhập điện không lâu, trên trời lại có hơn mười thân ảnh thanh lệ cưỡi tường vân bay đến.

“Ra là thiếu đảo chủ của Tử Y đảo.”

Mấy đệ tử tiến lên, chắp tay với hơn mười nữ tu nọ, “Kính chào chư vị thí chủ.”

Tử Y đảo này cách Minh Thiền tông không xa, xem như là hàng xóm lâu năm.

Đảo chủ Lâm Ấm của Tử Y đảo là một nữ tu kỳ Độ Kiếp, pháp lực phi phàm, quanh năm không xuất thế, dưới trướng có không ít đệ tử. Hôm nay người đến đây chính là thiếu đảo chủ Lâm Băng của Tử Y đảo, cũng là người con gái duy nhất của Lâm Ấm.

Nhóm của Lâm Băng mặc y phục màu tím, sau khi đáp xuống liền khẽ phúc thân thi lễ với các đệ tử Minh Thiền tông, tay áo nàng phất lên, nhẹ nhàng xua tan mây mù xung quanh, lộ ra dung nhan điềm nhiên thanh nhã.

“Đâu có, là tiểu nữ quấy rầy mới đúng.” Lâm Băng cười nói, dẫn các sư muội thong thả bước vào điện.

Phía sau các đệ tử của Tử Y đảo còn có mấy chú thúy điểu, hẳn là đã nhận chủ thành công.

Quan hệ của đệ tử Minh Thiền tông và thúy điểu cũng rất tốt, thấy vậy thì không khỏi cảm thán. Mỗi lần có khách ghé thăm, đều sẽ có vài con thúy điểu rời đi.

Người khác chỉ nghĩ phật châu những con thúy điểu này ngậm trong miệng là tặng cho bọn họ, nhưng không biết rằng những con thúy điểu này có một loại bản lĩnh, có thể lưu trữ linh lực mình không dùng đến trong phật châu, ngày qua ngày, thúy điểu có tu vi càng cao thâm thì linh lực trong phật châu cũng càng nhiều.

Phật châu mà các nữ tu Tử Y đảo lấy được, ít nhất cũng chứa tám mươi năm linh lực của thúy điểu, đủ cho một tu sĩ kỳ Nguyên Anh dùng suốt một năm.

“Đằng trước hình như cũng có không ít thúy điểu đẳng cấp cao bay về phía các đạo hữu Pháp Tướng tông. Xem ra tòa tinh cung kia rất hợp ý chúng nó.” Một đệ tử cảm thán.

“Đệ vẫn nên về nhà dỗ dành con của mình đi, nghe bảo mấy hôm nay nó cứ mổ đệ hả?”

“…..Sao ngay cả chuyện này mà sư huynh cũng biết thế?”

Mấy người vừa trêu ghẹo nhau xong, trên bầu trời lại truyền đến một tiếng vang sắc nhọn, vô số kiếm khí vọt tới trước cửa đại điện, khi mọi người hoàn hồn lại, những người này đã đứng trước mặt các yêu thú trưởng lão, đưa thiệp mời trong tay ra.

Một Phật tu thấy thế, mí mắt bỗng giật giật.

Ra là mấy tên cuồng kiếm của Đãng Kiếm tông đã tới.

Đám Kiếm tu kia như thể bẩm sinh đã không dễ nói chuyện, mặt người nào người nấy đều cứng đờ, quanh thân tỏa ra kiếm y lành lạnh, vừa đến gần liền thấy khó chịu. Đa phần Phật tu lại không giỏi công kích, đột nhiên gặp phải mấy Kiếm tu này, quả nhiên không kịp thích ứng.

Hiển nhiên, so với các đệ tử Phật tu của Minh Thiền tông, các trưởng lão yêu thú pháp lực cao cường kia lại càng hợp ý các Kiếm tu hơn.

Các đệ tử Phật tu vô cùng bất đắc dĩ, cung kính mời những người này vào điện, dù sao người tới cũng là khách mà.

Từ lúc nào chẳng hay, trong đại điện đã kín khoảng một nửa chỗ ngồi, các tu sĩ cũng bắt đầu chuyện trò với nhau.

Bên trong đại diện rất rộng, chứa mấy nghìn người vẫn còn thừa. Mà vị trí ngồi trước sau đương nhiên cũng được chú ý. Song nói đến rất phức tạp, tạm thời không đề cập tới.

Nhưng hàng trên cùng còn có hai vị trí sát cạnh nhau, cực dễ khiến người khác chú ý. Trong đại điện cũng chỉ có hai vị trí đó được đặt ở ngay phía trước, những khách mời khác đều ngồi theo hình bán nguyệt.

Có một đạo nhân hiếu kỳ hỏi, “Không biết hai vị trí này là dành cho đại năng phương nào nhỉ?”

Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện tu sĩ có tư cách ngồi đằng trước dường như không ít, nhưng trên đó lại chỉ bày hai chỗ.

Nói hơi khó nghe thì, làm thế này chẳng phải sẽ đắc tội với người khác sao?

“Hai vị trí này là do chưởng môn phương trượng tự thêm vào, đệ tử cũng không biết.” Một đệ tử bên cạnh trả lời.

“Huyền Nhẫn phương trượng tự thêm ư, tại hạ lỗ mãng rồi. Nếu là phương trượng đặc biệt sắp xếp, vậy đây hẳn là hai người tinh thông Phật pháp.”

Sau khi nhận được câu trả lời, tu sĩ nọ cũng không xoắn xuýt vì việc này nữa, mà bắt đầu trò chuyện với người khác.

Không chỉ mình tu sĩ nọ cảm thấy tò mò về việc này, các đệ tử Minh Thiền tông cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng những gì bọn họ biết cũng không nhiều.

“Như Hối sư huynh, huynh nghĩ hai vị trí đó dành cho ai?” Tam Tư hỏi.

Y cứ cảm giác hai vị trí này, có lẽ là dành cho Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.

Suy nghĩ này nảy ra chẳng có nguyên do, nhưng Tam Tư chẳng thể nào nghĩ khác được.

Như Hối lẳng lặng nhìn hai vị trí kia, “Có lẽ ta cũng nghĩ giống đệ đấy.”

Tam Tư thầm ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt. Nếu đúng thật là thế, vậy Huyền Nhẫn phương trượng rốt cuộc nghĩ gì?

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cứ quấn quít lấy nhau, thành công đuổi Khốn Ách thiền sư đi.

Khốn Ách thiền sư tuy là người xuất gia, nhưng thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng mày qua mắt lại như vậy, cũng khó mà chịu đựng nổi. Hoặc phải nói là, bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng hai người này, e rằng đều không thể an tâm ở đó được.

Cảm giác bị bài xích này thật sự quá mạnh mẽ, Khốn Ách thiền sư cũng không phải người không có mắt, vật nên lập tức thức thời lựa chọn rời đi.

Văn Xuân Tương vốn còn muốn kéo Tạ Chinh Hồng song tu cơ, đương nhiên mục đích chính là để xem xem sau khi tiểu hòa thượng ngưng kết Tam Bảo thì hiệu quả song tu sẽ thế nào? Nhưng Tạ Chinh Hồng lấy lý do đại hội Phật pháp sắp bắt đầu, cự tuyệt lời mời của Văn Xuân Tương.

“Tiền bối, chúng ta vẫn nên đến Minh Thiền tông trước thì hơn.” Hai tay Tạ Chinh Hồng nắm lấy tay Văn Xuân Tương, cười bảo.
Văn Xuân Tương nhìn phật châu trên tay mình, ngón tay khẽ vuốt ve hoa văn hoa mẫu đơn, gật đầu nói, “Được, chúng ta đến Minh Thiền tông trước.”

Hai người còn chưa tới gần Vọng Tiên đài của Minh Thiền tông, đã thấy một bầy thúy điểu bay về phía mình.

Trong miệng chúng đều ngậm một viên phật châu, hai cánh vỗ vỗ, có vẻ khá sốt sắng.

“Tiền bối, xin ngài hãy dừng tay.” Tạ Chinh Hồng vội vàng bắt lấy tay Văn Xuân Tương, “Tiền bối, nhưng con thúy điểu này hình như không có ác ý đâu.”

Văn Xuân Tương nhướn mày, quay đầu nhìn sang Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, mau thu lại khí tức của ngươi đi.”

Không xong, sơ suất rồi!

Tiểu hòa thượng mới ngưng kết Tam Bảo thành công, khí tức trên người vẫn còn lưu lại không ít, quả thực là lực hấp dẫn tự nhiên đối với các yêu thú.

Đáng tiếc dù Văn Xuân Tương phản ứng nhanh, cũng không thắng nổi tốc độ truyền tin đặc biệt của thúy điểu, chắng mấy chốc phía chân trời đã vang lên một tiếng rít dài.

Trong đại điện.

Tam Tư chẳng hiểu sao đề tài câu chuyện lại chuyển sang Tạ Chinh Hồng rồi, đến khi y muốn nói sang chuyện khác thì đã chẳng còn kịp nữa.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ba chữ Tạ Chinh Hồng này vừa được nhắc tới là lập tức dẫn tới thảo luận không ngừng nghỉ.

Tam Tư nhìn thoáng xung quanh, chỉ đành thở dài.

Người lên tiếng là Lâm Băng của Tử Y đảo.

“Hôm trước tiểu nữ mới nghe nói, người ngưng kết Tam Bảo ở cách ngoài ngàn dặm hai ngày trước chính là Tạ Chinh Hồng, Tử Y đảo của ta cách gần đó, có thể thấy rõ dị tượng. Ngày trời giáng dị tượng, tất cả những linh thảo và linh hoa sắp héo úa trên Tử Y đảo của ta đều nở rộ, những đệ tử tạp dịch chưa nhập đạo đều mở linh khiếu, nay đã đến kỳ Trúc Cơ. Mà vì ở gần nên linh khí trên Tử Y đảo của ta dồi dào hơn rất nhiều, có thể nói là phúc trời ban.” Lâm Băng chậm rãi nói, “Nếu quả đúng là Tạ Chinh Hồng, vậy thì toàn bộ Tử Y đảo của ta đều nhận mấy phần ân tình của hắn.”

Mọi người đều lặng thinh vì lời nói của Lâm Băng.

Bọn họ đã tận mắt trông thấy dị tượng Tam Bảo kia, cũng nhận được tin tức trực tiếp, đương nhiên biết lời Lâm Băng nói không phải là giả.

Một Kiếm tu của Đãng Kiếm tông nghe xong, lại bảo, “Nghe nói Tạ Chinh Hồng giỏi đấu pháp, pháp lực hết sức mạnh mẽ. Tại hạ bất tài, trước đây từng học được một bộ kiếm pháp, tìm kiếm vô số thiên tài địa bảo để đúc thành một thanh linh kiếm. Mấy trăm năm qua, ta đã từng đấu với Pháp tu, Thể tu, Ma tu, Yêu tu, đều đánh vô cùng thỏa thuê. Nếu Tạ Chinh Hồng đến đây, ta cũng muốn lĩnh giáo sự lợi hại của hắn!”

Tam Tư và Như Hối đều đưa mắt nhìn sang, Kiếm tu nói chuyện rất anh tuấn, trong thần thái cũng mang vẻ kiêu ngạo. Xem tu vi của hắn, khoảng chừng Hóa Thần đỉnh phong, quả thực đáng để kiêu ngạo. Lại nhìn trang phục của hắn, bên trên thêu một thanh tiểu kiếm màu xám, trong lòng cũng hiểu ra phần nào. Đẳng cấp của đệ tử Đãng Kiếm tông rất dễ phân biệt, màu đen là cao nhất, màu xám xếp thứ hai, cuối cùng là màu trắng. Người có tiểu kiếm màu đen thêu trên áo, chỉ có các thái thượng trưởng lão, chưởng môn và chưởng môn tương lai mà thôi.

Y phục của Kiếm tu này thêu tiểu kiếm màu xám, có lẽ là đệ tử trọng yếu của Đãng Kiếm tiên tông.

Người dẫn đầu nhóm Đãng Kiếm tông tên Dung Bác Siêu, là người mà toàn bộ Đãng Kiếm tông đều nhận định là chưởng môn đời sau. Hắn yên lặng nghe sư đệ nói xong rồi mới lên tiếng, “Chư vị chớ trách, sư đệ ta thưở thiếu niên du lịch ở bên ngoài với trưởng lão, cho nên không hiểu quy củ.”

“Chẳng hay là vị trưởng lão nào?” Có người hỏi.

“Gia sư là Tinh Lan Tử.” Kiếm tu nọ, cũng chính là Trang Quang Tịch, trả lời.

“Tinh Lan kiếm tiên?”

“Vậy ra đúng là đệ tử của một tán tiên!”

Mọi người đồng loạt nghĩ như thế.

Tinh Lan kiếm tiên ở trong Đãng Kiếm tiên tông cũng có danh tiếng, tính cách cực kỳ cuồng vọng, kẻ thù đếm không xuể, nhưng đến cả Thiên kiếp cũng chẳng đánh chết được ông ta, mà còn biến thành một vị tán tiên, hôm nay đã là kiếm tiên tam kiếp.

Ngay cả kiểu cuồng vọng này, Trang Quang Tịch cũng giống sư phụ hắn như đúc.

Tam Tư khẽ chớp mắt, thấp giọng niệm một câu “Nam Mô A Di Đà Phật”, nói, “Nếu Trang thí chủ muốn luận bàn tỷ thí với Tạ Chinh Hồng thì cần gì phải chọn chỗ này? Bây giờ việc quan trọng hẳn nên là đại hội Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng chứ.”

“Vị tiểu sư phụ này nói cũng không sai, mục đích chuyến này của chúng ta đâu phải Tạ Chinh Hồng.”

“Đúng vậy, ở trong Phật môn, đừng nói mấy chuyện này thì hơn.”

Thấy bầu không khí tự dưng bị Tam Tư làm đổi hướng, Trang Quang Tịch liền thấy không vui.

Trong mắt bọn họ, Tạ Chinh Hồng dù nổi tiếng đến đâu thì cũng chỉ là trong Phật môn mà thôi. Phật tu chỉ có vài kẻ giỏi đánh đấm, người cao trong đám lùn, đương nhiên có vẻ xuất chúng. Những năm gần đây, tin về Tạ Chinh Hồng truyền khắp ba ngàn thế giới, ai cũng có thể kể được vài ba chuyện về Tạ Chinh Hồng, như thể không biết đến ba chữ Tạ Chinh Hồng này thì không dám ra ngoài tám chuyện với người ta vậy.

Trang Quang Tịch có sư thừa là tán tiên, thái độ luôn cao ngạo, dù ở trong tông môn, cũng chẳng mấy ai mà hắn chịu phục, thấy bao nhiêu Kiếm tu xuất sắc lại bị danh tiếng của một Phật tu vượt mặt, trong lòng sao có thể chịu đựng được?

Lần này hắn vốn có thể ở lại tông môn, có đại sư huynh đến Minh Thiền tông là đủ rồi, hơn nữa Trang Quang Tịch nóng tính, rất dễ gây chuyện, nếu không nhờ có Dung Bác Siêu bảo đảm thì hắn chưa chắc có thể đến đây.

“Ngươi là ai?” Trang Quang Tịch quay đầu nhìn về phía Tam Tư, nhíu mày nói.

“Tam Tư của Pháp Tướng tông, bái kiến Trang thí chủ.” Tam Tư cúi đầu đáp.

“Vừa rồi ta nói muốn khiêu chiến Tạ Chinh Hồng, từng câu từng chữ đều là thật. Nếu các hạ nghe không lọt tai thì tạm thời chịu đựng đi.” Trang Quang Tịch trả lời, “Ta là người thẳng thắn, nói năng không dễ nghe, cũng không thích vòng vo, nhưng nếu ta đánh bại Tạ Chinh Hồng, với Phật môn cũng là một chuyện tốt. Vả lại, Tạ Chinh Hồng cũng đâu phải Ma Phật, chỉ là một tán tu, ta khiêu chiến hắn hẳn sẽ không cản trở người khác thanh lý môn hộ.”

Lời này càng nói càng quá mức.

Như Hối quay đầu nhìn Dung Bác Siêu, “Dung thí chủ, lời này có hơi quá rồi đấy.”
Dung Bác Siêu bấy giờ mới vỗ vỗ bả vai Trang Quang Tịch, bảo hắn ngồi xuống, “Sư đệ một lòng hướng kiếm, không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, mong chư vị chớ trách.”

Tam Tư không đáp lại, một vị Phật tu bên cạnh y thì không nhịn nổi, cười khẩy bảo, “Dù muốn đối phó với Tạ Chinh Hồng thì cũng nên nói trước mặt Tạ Chinh Hồng ấy, nói ở đây thì được tác dụng gì?”

Trang Quang Tịch cả giận, “Ngươi có ý gì?”

“Tuệ Không!” Tam Tư muốn kéo hắn lại nhưng không được.

Tuệ Không nghiêng người tránh tay của Tam Tư, phản bác lại, “Ngươi nghĩ là ý gì thì chính là ý đó.”

Các tu sĩ khác thấy thế thì đều tỏ vẻ hứng thú.

Có trò hay để xem, bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Các đệ tử Minh Thiền tông vẫn giữ thần sắc thản nhiên, nhìn không ra sâu cạn, nhưng cũng chẳng ngăn cản chuyện này.

Quan hệ giữa tông môn Phật tu và tông môn Kiếm tu luôn không tốt lắm.

Trong giới Kiếm tu, chẳng có mấy ai mà dưới kiếm không nhuốm máu mấy trăm mạng người, lại thêm sát khí quanh thân dày đặc, hoàn toàn đối lập với sự đạo mạo của Phật môn. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, quan hệ đương nhiên sẽ không quá tốt. Phật môn muốn thành danh, ngoại trừ vượt qua đồng môn, thì quan trọng hơn là phải độ hóa Ma tu, trấn áp Ma tu. Mà Kiếm tu cũng vậy, bọn họ muốn luyện kiếm quang mình chính đại, không bị chỉ trích, thì đối tượng cũng chỉ có thể là Ma tu làm nhiều việc ác.

Bởi vậy, hóa giải mẫu thuẫn là bất khả thi.

Đãng Kiếm tông là cự phách một phương, không hề thua kém Minh Thiền tông. Nhưng gần đây Phật môn xuất hiện Tạ Chinh Hồng, đoạt hết danh tiếng của người khác. Các Kiếm tu cũng chẳng quan tâm quan hệ giữa Tạ Chinh Hồng và Phật môn rốt cuộc là sao, bọn họ chỉ biết Tạ Chinh Hồng là Phật tu, vậy là đủ rồi.

“Ngươi muốn chết à!” Trang Quang Tịch lấy ra một thanh trường kiếm.

“Trang sư đệ!” Dung Bác Siêu vội kêu lên.

Trang Quang Tịch bực bội thu hồi trường kiếm, không nói gì thêm, lời của đại sư huynh hắn vẫn phải nghe theo.

“Xin lỗi, trở về ta sẽ cẩn thận giáo huấn đệ ấy, mong chư vị hãy thứ lỗi cho.” Dung Bác Siêu cũng biết Trang Quang Tịch nóng tính, nhưng không ngờ lại tới mức này. Đây dù gì cũng là địa bàn của Minh Thiền tông, bọn họ cũng như Pháp Tướng tông, đều là khách nhân, ở trong địa giới của người ta mà lại đi đánh nhau với khách của người ta, chuyện này truyền ra thì không hay chút nào.

Hơn nữa, đối phương chỉ là một Phật tu kỳ Xuất Khiếu, nếu sư đệ thật sự động thủ, vậy chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao?

Mặc dù hắn cũng muốn chèn ép sự kiêu ngạo của Phật môn, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách này.

Đãng Kiếm tông nhận được tin tức, Phật môn từng phái không ít người đi bắt Tạ Chinh Hồng, song đều trở về tay không, nếu đệ tử của Đãng Kiếm tông bọn họ đánh bại được Tạ Chinh Hồng, quang minh chính đại đả kích sự cao ngạo của Phật môn, sau này thu nhận đồ đệ cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Dung Bác Siêu liếc Trang Quang Tịch mấy cái, rốt cuộc cũng can được người này.

“Ha ha, người trẻ tuổi mà, kích động một chút cũng là bình thường.” Trưởng lão của mấy môn phái nâng chén, mỉm cười xen lời, “Hôm nay là ngài lành, mọi người nên vui vẻ mới phải.”

Rượu quá tam tuần, tu sĩ trong điện bỗng cảm nhận được một sự áp bách mơ hồ.

Trên bàn, ly chén hơi rung rung, nước sóng sánh khỏi chén, rớt xuống mặt bàn, thậm chí linh khí trong không khí cũng ít đi nhiều.

Vọng Tiên đài bên ngoài đại điện nổi sóng dữ, trận này nối tiếp trận kia, tiếng ào ào không dứt bên tai, vang vào tận trong đại điện.

Ngay sau đó, đèn trong đại điện tức thì vụt tắt, bên ngoài cũng truyền đến tiếng hỗn loạn.

“Sao lại thế này?” Một vị trưởng lão của Minh Thiền tông lập tức đi ra, quát lên với các đệ tử ngoài điện.

Mấy đệ tử Minh Thiền tông đồng loạt tiến lên, chắp tay chữ thập với trưởng lão nọ, sắc mặt vô cùng kinh hoảng, “Thưa trưởng lão, đám thúy điểu kia bỗng dưng bạo động!”

“Thanh Loan Hoa thúy điểu vương đâu?” Sắc mặt trưởng lão sa sầm.

“Liên hệ….. Liên hệ không được ạ.”

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Trưởng lão thầm bất an, điểu vương này có quan hệ không ít với Minh Thiền tông bọn họ, đám thuý điểu kia chỉ nghe mình hắn chỉ huy, hôm nay trong điện có nhiều tu sĩ nhìn như vậy, nếu xử lý không tốt thì mặt mũi của Minh Thiền tông bọn họ sẽ bị người ta đạp dưới chân mất.

“Không được, lão nạp phải đi xem xem.” Trưởng lão lẩm bẩm, lập tức muốn phi thân tiến lên.

Bỗng nhiên, động tĩnh bên ngoài biến mất, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Chiiiiii ————!

Một tiếng rít dài xé ngang bầu trời, đánh vỡ sự yên bình trong ngắn ngủi ấy.

Tu sĩ trong điện lần lượt thi triển thần thông, muốn nhìn rõ xem bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chỉ thấy hơn một ngàn con thúy điểu đua nhau hót vang, xếp thành hai hàng ngay ngắn bay về phía trước, giống như thể đang mở đường.

Lông đuôi của những con thúy điểu này cũng dần mở ra, thoạt nhìn như từng đóa hoa màu xanh đang hé nở.

Đến khi đàn chim bay được một đoạn đường, các tu sĩ mới trông thấy một con thanh điểu to lớn đẹp đẽ từ từ bay tới, nó chỉ mới sải hai cánh, nhẹ nhàng vung lên, đã tới gần ngay trước mắt.

“Không biết phía trước là vị nào….” Mí mắt trưởng lão Minh Thiền tông bỗng máy một cái, người tới chẳng lẽ đã thu phục Thanh Loan Hoa điểu vương? Còn chưa mở miệng hỏi ra, thanh điểu đã chậm rãi hạ xuống, lộ ra bóng người trên lưng.

Người tới mặc tăng y trắng, tay cầm một viên phật châu, tóc chỉ dùng một cây trâm gỗ cột lại, trông hết sức mộc mạc. Bản thân hắn tuấn tú xuất trần, khí độ lại càng không gì sánh kịp.

Bên cạnh hắn là một nam tử áo đen, dung nhan tuyệt mỹ vô song, nhưng thứ mọi người nhìn thấy đầu tiên không phải dung mạo của nam tử áo đen này, bởi uy lực của ma khí quanh người y, căn bản chẳng có ai chú ý đến dung mạo y cả. Có điều trên người nam tử này tỏa ra áp suất thấp rất rõ ràng, dường như tâm trạng đang chẳng mấy vui vẻ.

Sắc mặt của tu sĩ trong điện đều cứng ngắc, ai nấy đều lộ vẻ sửng sốt.

Mặc dù bọn họ đã từng thấy hình ảnh trong tinh thạch vô số lần, nhưng người thật thì vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Tạ Chinh Hồng bước xuống khỏi người thanh điểu, mỉm cười nhìn trưởng lão Minh Thiền tông, chắp tay chữ thập nói, “Bần tăng Tạ Chinh Hồng, xin chào chư vị đạo hữu.”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy mấy cao nhân áo quần xộc xệch, vừa mệt mỏi vừa bị thương đi ra, sắc mặt Trần lão gia vô cùng khiếp sợ.

“Trần lão gia, con yêu quái trong phủ ngài chúng ta không đối phó được, xin ngài hãy tìm cao nhân khác đi.” Thiếu nữ cười khổ lấy đoản kiếm của mình ra, “Bảo kiếm chém sắt như chém bùn của ta, giờ cũng biến thành thế này đây, pháp khí của mấy vị đạo hữu bên cạnh cũng đều bị phá hỏng, cái viện này, chúng ta không dám ở nữa.”

“Các vị cao nhân, ta nguyện ý trả thêm tiền, xin cao nhân hãy giúp ta.” Trần lão gia hôm qua không yên lòng, phái gia đinh đi nhìn lén, không ngờ mấy gia đinh kia canh đến nửa đêm, đều tè ra quần chạy về, thà bị ông bán đi chứ cũng không chịu đi rình tiếp nữa, ai nấy đều bị yêu quái dọa sợ vỡ mật. Trần lão gia đêm qua đóng chặt cửa, hôm nay nhìn bộ dáng mọi người thế này, trong lòng càng thêm sợ hãi.

“Trần lão gia, tiền bạc dù quý giá thì cũng đâu thể so với tính mạng được?” Đại hán nhíu mày bảo.

Nói rồi, mấy người họ liền muốn rời đi.

Trần lão gia năn nỉ mãi, nâng giá lên ba ngàn lượng, mới giữ được mấy người họ ở lại.

Đêm hôm ấy, thiếu nữ và đại hán lặng lẽ đi đến phòng Phật Tử, quỳ xuống cảm tạ đại ân đại đức của Phật Tử.

“Hai vị làm gì vậy, mau đứng lên đi.” Phật Tử vội vàng nói.

“Xin lão đại đáp ứng thỉnh cầu của bọn ta, không thì bọn ta sẽ không đứng lên.” Thiếu nữ và đại hán cùng nói.

Phật Tử ngẩn người.

Lão….. Lão đại?

“Lão đại, ta và Thu cô nương đều là người thường, không có môn phái hay chỗ dựa nào cả, sống vô cùng khó khăn. Trương đạo trưởng ngài pháp lực siêu quần, thần thông quảng đại, chắc hẳn đang thiếu người đi theo làm tùy tùng. Ta và Thu cô nương tuy chẳng có tài cán gì, nhưng tuyệt đối nói một là một, nói hai là hai, mong Trương đạo trưởng hãy thu nhận.” Đại hán hô lớn.

“Đúng đúng đúng, lão đại.” Thiếu nữ họ Thu vội tiếp lời, “Mấy người bọn họ đã thương lượng rồi, ba ngàn lượng kia ngài cứ lấy một nửa, còn lại bọn ta sẽ chia đều. Phần của ta và đại ca đều sẽ đưa cho ngài, ngài cho bọn ta mấy đồng lẻ tiêu vặt là được rồi, miễn là ngài đồng ý nhận bọn ta làm tôi tớ.”

Phật Tử thở dài, “Hai vị có chuyện gì thì từ từ nói, có thể buông chân bần đạo ra trước được không.”

Thiếu nữ và đại hán ngượng ngùng lắc đầu, “Lão đại mà không đáp ứng, bọn ta sẽ không buông ra.”

Vất vả lắm mới gặp được người lợi hại như thế, kẻ nào buông ra là đồ ngốc!