*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua, Tạ Chinh Hồng càng trải nghiệm đá Pháp ấn nhiều hơn.
Lần này, hắn là một vị vua lệ quỷ đã hấp thụ vô số oán khí, có vô số lệ quỷ dưới trướng, chiếm lĩnh một vùng chiến trường chôn xác trăm vạn người, mỗi ngày nhìn vô số lệ quỷ biến mất rồi lại sinh ra, bên tai mãi mãi tràn ngập tiếng kêu rên gào thét thê lương.
Kẻ có thể trở thành lệ quỷ, đa phần khi còn sống đều trải qua nỗi đau khổ khó mà tưởng tượng nổi, chết rồi cũng khó mà buông bỏ, ngày này qua ngày khác. Hoặc là ngày đêm nghĩ cách báo thù, hoặc ngay cả kẻ thù là ai cũng quên, chỉ biết gặp người là giết. Cuộc sống như vậy sẽ kéo dài khoảng vài chục đến hơn trăm năm, hồn phách của phàm nhân bình thường khó có thể duy trì quá lâu, ắt sẽ có một ngày nào đó biến mất theo gió bụi.
Giữa lệ quỷ không có bất cứ tình nghĩa nào đáng nói, thậm chí còn có vài kẻ vì muốn kéo dài thời gian lưu lại thế gian mà sẽ cắn nuốt lẫn nhau, nâng cao sức mạnh hồn phách của mình. Tạ Chinh Hồng ẩn mình trong thân thể Quỷ vương này không biết đã bao lâu.
Đối tượng trải nghiệm tình cảm trước kia đều là con người, lần này lại trực tiếp đổi thành lệ quỷ. Con người dù gì cũng có những cảm xúc mãnh liệt như căm hận bất an, nhưng trong lòng vị Quỷ vương này lại chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có hư không vô biên mê man khôn cùng, vô tri vô giác, không biết điểm dừng. Không biết mình giết chóc vì điều gì, lưu luyến thế gian vì điều gì? Hắn chỉ biết rằng ở lại vùng đất cực âm này sẽ rất an toàn, không thể đi ra ngoài, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Hư không mờ mịt cô tịch như vậy còn giày vò người ta hơn cả những cảm xúc căm hận hay ghen tị.
Cái loại cảm giác trống rỗng đến mức tận cùng như thể ép người ta phát điên!
Tịch mịch và cô độc không đáng sợ, điều đáng sợ là vị Quỷ vương này chẳng hề biết gì về ý nghĩa của hai từ này. Thỉnh thoảng sẽ có vài người đi lầm vào đây, còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh nào thì đã bị bầy quỷ phanh thây ăn thịt. Quỷ vương chẳng phản ứng gì với chuyện này, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
Mãi đến khi vùng đất cực âm này cuối cùng cũng xuất hiện một tu sĩ lợi hại.
“Mảnh đất đại hung đại âm, hiếm thấy, quả là hiếm thấy!” Tu sĩ nọ vô cùng mừng rỡ, khi thấy Quỷ vương thì càng sửng sốt không thôi, “Trăm năm, không, lệ quỷ ngàn năm? Hôm nay còn có thể sinh ra một quỷ vật như vậy sao!” Vừa dứt lời, tu sĩ nọ liền lôi pháp bảo ra định thu phục vị Quỷ vương khó gặp này, nếu có thể tế luyện thành công, ắt hẳn sẽ có một món tốt!
Tu sĩ kia nghĩ thì hay, nhưng vừa cầm pháp khí ra thì đã bị Quỷ vương dùng một quyền đánh chết.
“Không!”
Hồn phách của tu sĩ còn chưa kịp thốt ra một câu hoàn chỉnh, đã bị Quỷ vương nhét vào trong miệng, nhai một lát rồi nuốt xuống.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai thứ ba
Tu sĩ tìm đến nơi đây ngày càng nhiều, số tu sĩ mà Quỷ vương ăn cũng ngày càng nhiều.
Thậm chí không ít tu sĩ kỳ Nguyên Anh cũng bị ăn luôn Nguyên Anh. Nguyên Thần của tu sĩ kiên cường và dẻo dai hơn con người nhiều, Quỷ vương ăn nhiều Nguyên Anh như vậy, bất chợt một ngày nọ, bỗng nhiên thần trí thanh tỉnh lại.
Giống như tâm linh được ban phước vậy, hắn hiểu được thế nào là cô độc và tịch mịch.
Hắn rời khỏi vùng chiến trường này, đi đến nơi khác.
Hắn đã có thể ngưng tụ ra thực thể, hoặc nói đúng hơn là, hắn đã chuyển từ một lệ quỷ thành một Quỷ tu lợi hại.
Tạ Chinh Hồng theo Quỷ vương rời khỏi mảnh đất này, nhìn Quỷ vương nửa tỉnh nửa mê du đãng trên thế gian. Thấy không quen thì giết ăn, không hiểu cũng giết ăn luôn. Nội tâm hắn như một mảnh hư không. Không phải không có tu sĩ nào thích Quỷ vương, muốn tới gần hắn, nhưng những người đó không bao giờ lý giải được nỗi cô độc của Quỷ vương, cuối cùng đều trở thành bữa cơm trong miệng hắn.
Quỷ vương bắt đầu trở thành một đại ma đầu tiếng tăm vang xa, mọi tu sĩ thuộc Chính đạo đều muốn tiêu diệt.
Song Quỷ vương lại như thể mang đại vận khí trong người vậy, dù có bao nhiêu tu sĩ, bày ra thế cục tinh diệu như thế nào, hắn luôn có thể biến nguy thành an. Dần dần, chẳng tu sĩ nào dám đến làm phiền hắn nữa.
Ngày tháng giống như trong chiến trường xưa cũ trước kia, không ai hiểu được vì sao Quỷ vương thích xuất hiện vào ban ngày, vì sao lại muốn đi nếm thử đồ ăn của con người. Những tu sĩ bị bề ngoài của hắn hấp dẫn sau khi hiểu được hắn là một con quái vật như thế nào, đều sẽ nhượng bộ lui binh.
Quỷ vương rốt cuộc cũng trải nghiệm một loại cảm xúc tên là chán ghét.
Hắn lại lần nữa quay về chiến trường xưa, chọn cách ngủ say vĩnh viễn.
Khi Tạ Chinh Hồng tỉnh lại, toàn thân đều tản ra khí chất cô độc mãnh liệt.
Hiện giờ hắn vẫn còn đắm chìm trong tâm cảnh của Quỷ vương, vẫn chưa thể tự kiềm chế được.
Trước khi Tạ Chinh Hồng gặp Văn Xuân Tương, hai mươi năm cuộc đời của hắn cũng khá giống với Quỷ vương. Không có bằng hữu cùng chung chí hướng, không có bằng hữu cùng nói chuyện, cũng không có người nổi giận với mình. Thờ ơ lạnh nhạt với hưng suy vinh nhục của thế gian, cao cao tại thượng quan sát chúng sinh. Ngay cả khi đến Nhân Chân tự để gặp Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng vẫn ôm cái suy nghĩ muốn chấm dứt nhân quả.
Nhưng khi không nhận ra, hắn đã có chút thay đổi.
Tạ Chinh Hồng không biết sự thay đổi của mình là tốt hay xấu, nếu có một ngày tiền bối thoát khỏi Khốn Tiên thằng, mỗi người một ngả với hắn, vậy là hắn lại trở về những ngày tháng trước kia, mặc dù có chút gian nan, nhưng không phải không thể chịu được. Nếu tiền bối không rời đi, vậy hắn cũng sẽ không chủ động rời đi. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua như vậy, có vẻ cũng không tệ.
Trong lòng Tạ Chinh Hồng sinh ra một loại cảm ứng huyền diệu, hắn cảm thấy giữa mình và Pháp ấn có một cánh cửa ngăn cách, hiện giờ cánh cửa đó đã mở ra một khe hở. Chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở nó ra.
Bên trong động phủ, cơ thể của Tạ Chinh Hồng từ từ nổi lên, linh khí trong động phủ nhanh chóng hội tụ về thân thể hắn, lập tức kinh động đến Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh đang ở bên ngoài.
“Tốc độ biến mất của linh khí quá nhanh rồi!” Hoàng Oanh sửng sốt quay đầu nhìn về động phủ của mình, đây là nơi lão tổ chọn cho y, dù y có thăng cấp lên kỳ Xuất Khiếu thì vẫn đủ linh khí. Sao mới một chốc mà linh khí lại biến mất nhiều như vậy được, hơn nữa tốc độ biến mất còn đang tăng lên nữa chứ? Sắp hút khô linh khí trong động phủ rồi!
“………..Hắn là Phật tu thật ư?” Tiết Nhẫn cũng trợn mắt há mồm, hắn biết rõ linh khí trong động phủ của Hoàng Oanh dồi dào cỡ nào, dù cả hắn và Hoàng Oanh cùng ở trong đó thì cũng không hút nhiều linh khí như vậy.
“Lúc ta biến hóa, tốc độ bạo động linh khí cũng không có nhanh như vậy đâu.” Hoàng Oanh cười khổ, vừa nói vừa móc linh thạch trong nhẫn trữ vật của mình ra, định bày vài cái Tụ Linh trận bên ngoài động phủ, phòng khi không đủ linh khí để cung ứng.
“A Oanh, ngươi đối xử với tên kia quá tốt rồi đấy.” Tiết Nhẫn cố nén giận nói, “Linh khí trong động phủ của ngươi sắp bị hắn hút khô rồi, vậy mà ngươi còn ném thêm linh thạch vào trong đó?” Dù bọn họ có tiền nhưng cũng không thể hoang phí như vậy.
“Chúng ta đã mang hắn vào trong động phủ rồi, giúp người giúp chín mươi chín bước, chỉ còn một bước cuối cùng, nếu không giúp, chẳng phải đều uổng phí hay sao?” Hoàng Oanh cười nói.
“Ai mà biết hắn làm gì trong đó? A Oanh, ngươi đừng quên rằng, chúng ta là Ma tu.” Tiết Nhẫn không sao hiểu nổi, chiếm mất động phủ của chim ngốc thì thôi đi, lại còn tiêu hao hết linh khí trong động phủ nữa chứ, bây giờ còn muốn ném thêm linh thạch vào trong? Bọn họ đâu có tu đạo Thánh Nhân!
“Lúc ấy……….. Khi ta bị bán đi, ta vẫn luôn nghĩ, nếu có người giúp ta thì tốt biết bao.” Hoàng Oanh bị Tiết Nhẫn dọa sợ, thấp giọng nói, “Văn đạo hữu là người tốt, chỉ là một ít linh thạch thôi mà, đâu có tính là gì.”
“Thôi để ta bỏ ra, ngươi thì có bao nhiêu linh thạch chứ!” Tiết Nhẫn khẽ cắn môi, cực hận mình không thể gặp được chim ngốc sớm một chút. Lúc trước ngốc như vậy nên mới bị người ta lừa bán, vốn tưởng rằng đã tiến bộ được chút ít, ai ngờ vẫn là đồ chim ngốc!
“Cám ơn.”
“Cám ơn ta vì người ngoài sao?” Tiết Nhẫn nghe thế thì lại không vui.
“Không, A Nhẫn nguyện ý phá lệ giúp ta, ta cảm thấy rất vui.” Hoàng Oanh nở một nụ cười xán lạn.
……………..
Đồ chim ngốc này cứ mỗi khi nên thông minh thì lại ngốc, khi nên ngốc thì lại đặc biệt thông minh.
Cơn giận của Tiết Nhẫn lập tức tan biến.
Linh thạch trên người Tiết Nhẫn gần như đều đã chất đầy trước cửa động phủ. Mỗi ngày đều có không ít thuộc hạ hiếu kính hắn, còn có trợ cấp của sư môn, muốn thứ gì thì hầu như đều đi cướp, linh thạch càng tích cóp càng nhiều, bây giờ khi chuẩn bị lấy linh thạch ra thì mới phát hiện không ngờ mình có nhiều linh thạch như thế?
“……….Ta từ bỏ.” Tiết Nhẫn kinh ngạc nhìn số linh thạch mình vừa bỏ xuống, lúc này mới qua bao lâu chứ, đống linh thạch hắn vừa lấy ra đột nhiên bị hút sạch không còn một mảnh. Nếu không phải vì mình có nhiều linh thạch, e rằng dù có hai chim ngốc ở đây thì cũng chẳng có đủ linh thạch mà dùng.
“Đây mợ nó là đang làm gì thế không biết, dù có là linh mạch nhất phẩm cũng không đủ cho hắn hút.” Trong lòng Tiết Nhẫn dâng lên nỗi nghi hoặc, không khỏi muốn đến xem thử. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, bản năng của Ma tu lại khiến hắn lui về sau vài bước.
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!!!
Toàn thân như bị vô số kim mảnh cùng đâm vào, cái cảm giác nguy cơ này thẩm thấu qua da thịt vào tận trong xương cốt. Tiết Nhẫn cúi đầu, phát hiện lòng bàn tay mình đã vã đầy mồ hôi lạnh?
“A Nhẫn, mau lại đây.” Giọng nói của Hoàng Oanh có chút nôn nóng, “Hình như Văn An sắp thăng cấp lên kỳ Xuất Khiếu rồi, ngươi mau rời khỏi đó đi.” Hoàng Oanh chỉ cảm thấy tu vi của người trong động phủ mình đang không ngừng tăng lên.
Nếu Văn An định tiến lên kỳ Xuất Khiếu, vậy thì y và Tiết Nhẫn phải rời khỏi nơi này ngay, tránh để bị Thiên lôi bổ trúng.
Không, nếu chỉ tiến lên kỳ Xuất Khiếu thì cũng không thể khiến hắn kinh hoảng như vậy!
Tiết Nhẫn nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Oanh, trong lòng loại trừ khả năng này.
Với thực lực hôm nay của hắn, nếu không phải muốn rèn giũa nền tảng thêm vững chắc một chút thì đã có thể tiến lên kỳ Xuất Khiếu từ lâu rồi. Đương nhiên, cũng vì hắn muốn chờ Hoàng Oanh nữa, nếu hai bọn họ đều có tu vi kỳ Xuất Khiếu thì có thể tự mình chọn đạo lữ với sư phụ. Quan hệ của hắn và mấy vị sư huynh không được tốt lắm, nếu chọn đạo lữ sớm, nhất định chim ngốc Hoàng Oanh kia sẽ bị đám sư huynh ngáng chân.
Nếu hai người đều có tu vi ở kỳ Xuất Khiếu, vậy vấn đề an toàn có thể được bảo đảm hơn.
Tiết Nhẫn lắc đầu, cố nén nỗi xúc động muốn bỏ chạy, hắn không khỏi tiến lên hai bước, nhất định phải xem xem rốt cuộc tên Phật tu kia đang làm gì trong đó! Lúc trước hắn chỉ cho rằng Văn An là một Phật tu khá mạnh, sau này lại phát hiện ra hắn rất có khả năng được một vị đại năng hao phí nhiều năm tu vi để truyền tống đến đây. Khi gặp mặt, Văn An mới chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, bây giờ mới trôi qua bao lâu chứ, sao mà đã tiến tới kỳ Xuất Khiếu rồi?
Hắn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nguy hiểm như vậy, càng kinh hoảng lại càng khiến hắn hiếu kỳ.
“A Oanh, ta lập tức ra ngay đây, ta đi xem thử trước đã, ngươi đừng vội.” Tiết Nhẫn hướng ra ngoài hô một câu, sau đó lấy ra một món pháp bảo bảo vệ thân thể, cẩn thận dè chừng bước một bước vào trong động phủ.
“Uỳnh!”
Một vệt kim quang lao ra từ trong động phủ, mạnh mẽ khí thế loại bỏ pháp bảo hộ thân của Tiết Nhẫn, Tiết Nhẫn thậm chí còn chưa thấy rõ thứ lao đến là gì thì cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
“Phụt.” Tiết Nhẫn bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“A Nhẫn?” Hoàng Oanh vội vàng chạy đến, đỡ Tiết Nhẫn dậy, “Sao tự dưng ngươi lại bị thương thế này?”
“Tên Văn An trong kia, phụt.” Tiết Nhẫn gần như đổ cả người lên Hoàng Oanh, “A Oanh, chúng ta mau tránh xa một chút. Cái tên kia, chúng ta không quản được. Hắn đang kết Pháp ấn!”
“Pháp ấn?” Hoàng Oanh đỡ Tiết Nhẫn bay ra ngoài, tận lực cách xa một chút.
“Chẳng phải Phật tu phải đợi đến kỳ Hóa Thần mới có thể kết Pháp ấn sao?” Hoàng Oanh có chút mê man. Y đương nhiên biết Phật tu có thể tu được Pháp ấn có lực uy hiếp lớn cỡ nào với Ma tu và Yêu tu, người có khả năng luyện được Pháp ấn căn bản chẳng có bao nhiêu. Hơn nữa Pháp ấn cũng phân chia mạnh yếu, vừa đối mặt mà đã khiến Tiết Nhẫn bị thương như thế này, uy lực phải lớn đến đâu chứ?
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.” Tiết Nhẫn vất vả nở nụ cười, “A Oanh, lần này có vẻ chúng ta gặp được vận lớn rồi. Một Phật tu lợi hại như vậy lại thiếu nợ chúng ta, sau này có tẩu hỏa nhập ma cũng không cần sợ. A Oanh, ma khí trên người ngươi chắc cũng có thể loại bỏ rồi.”
(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Trên người có người, trên trời có trời. Nghĩa là luôn có người tài giỏi, xuất chúng hơn.)
Nếu không phải kết Pháp ấn thì căn bản không thể vừa đối mặt đã khiến hắn bị thương như vậy?
Sư phụ hắn từng nói, Phật tu có được Pháp ấn và Phật tu không có Pháp ấn căn bản chính là người của hai thế giới. Phật tu có thể khắc chế được Ma tu, nhưng chỉ cần Ma tu lợi hại một chút là có thể đánh bại được Phật tu. Nhưng nếu Phật tu đó tu được Pháp ấn hoặc Tam Bảo Phật gia, thì sẽ có thực lực đối địch với kẻ trên cấp.
Phóng tầm mắt nhìn khắp các đại thế giới, những Phật tu nổi danh hầu hết đều có Pháp ấn hoặc Tam Bảo.
Những Phật tu như vậy, dù Ma tu có vài phần tự tin vào thực lực của mình cũng tuyệt đối không dám chọc vào. Những người đó nếu ở trong tông môn Phật tu thì cũng là nhân vật cấp bậc đại trưởng lão, khi mở Phật hội đều có vô số Phật tu hâm mộ mà đến.
Một Phật tu còn chưa đến kỳ Xuất Khiếu mà đã bắt đầu ngưng kết Pháp ấn, thậm chí còn thoáng có dấu hiệu thành công, điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là trong giới Phật tu lại sắp xuất hiện một nhân vật làm mưa làm gió!
Mà người như vậy, lại bị hai bọn họ đụng phải?
Cơ duyên.
Đại cơ duyên!
Quen biết được một Phật tu như vậy, Hoàng Oanh sẽ không cần phải khổ sở vì ma khí nữa, thậm chí về sau khi tu hành bọn họ cũng có thêm một con đường cứu mạng. Quả nhiên, chim ngốc có phúc của đồ ngốc.
Tiết Nhẫn không kìm lòng được, xoa xoa đầu Hoàng Oanh.
“Lúc nào rồi mà còn lo chuyện đó?” Hoàng Oanh có chút dở khóc dở cười, y không ngờ Tiết Nhẫn lại suy nghĩ sâu xa như vậy, dù sao cứ mỗi vài năm Tu Chân giới lại xuất hiện đủ loại thiên tài, tình cờ gặp được một người cũng không quá kinh ngạc như vậy.
“Hê, không phải chịu thiệt đâu nha. Hắn càng lợi hại thì về sau an nguy của chúng ta lại càng được bảo đảm. Ta chẳng đợi nổi muốn biết sắc mặt của đám đồng đạo trong Ma môn sau này ha ha ha.” Tiết Nhẫn cười đến xốc hông, Hoàng Oanh phải giúp hắn thuận khí hồi lâu mới khôi phục lại được.
Tạ Chinh Hồng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, giờ phút này hắn còn đắm chìm trong loại cảm ứng kỳ quái nọ.
Những thứ trên kinh Phật mà trước kia hắn không hiểu được, bỗng lập tức có thể hiểu rõ ràng, từng câu khẩu quyết trong công pháp《Vô Lượng Trường Sinh kinh》dần hiện lên trong đầu hắn.
“Sao thằng nhóc kia nãy giờ chẳng nói gì thế, không phải nó bị câm đấy chứ?”
“Người ta là đơn linh căn hệ phong, sau này sẽ được Tuệ Chính trụ trì thu làm đệ tử đấy, đâu có giống đám tôm tép như chúng ta.”
“Lợi hại vậy sao, tên nó là gì?”
“Nó không có tên, nghe nói Tuệ Chính trưởng lão định chọn ngày hoàng đạo để lấy pháp hào cho nó, đợi sau khi bọn họ đi du lịch về thì sẽ có tên.”
Những câu nói thưở nhỏ khi còn là đứa trẻ ở Nhân Chân tự vang lên bên tai Tạ Chinh Hồng.
Khi ấy, hắn như thể không hề có phản ứng gì với hết thảy mọi thứ bên cạnh.
Không thích vui đùa cùng đám trẻ con, không thích bị người lớn chọc cười, hắn chỉ nhìn thấy kinh Phật, nghe thấy tiếng gõ mõ.
Hắn tình nguyện dành toàn bộ thời gian để học thuộc kinh Phật, cũng không nguyện ý chơi trò chơi cùng bọn họ.
Đó là lỗi của hắn ư?
Không, đó không phải lỗi của hắn.
Hắn vốn không hề tiếp xúc với lũ trẻ kia, bất luận là kẻ nào cũng không thể ép buộc hắn chơi trò chơi, ép buộc hắn gây dựng quan hệ tốt với bọn họ.
“Người như con, vốn là Ma tu bẩm sinh.”
Tuệ Chính vô cùng thất vọng nhìn hắn, “Khi con thấy những tình cảnh bi thảm kia thì sẽ không thương hại ư, không xúc động ư, ngã Phật từ bi, sao con chẳng có chút biểu hiện gì vậy?”
Tạ Chinh Hồng ngơ ngác nhìn Tuệ Chính thất vọng đến cực điểm, có chút chưa kịp phản ứng.
Chẳng qua hắn chỉ đi ngang qua một thôn trấn khi đang chuyên tâm xem kinh Phật trên tay thôi mà, sao Tuệ Chính trưởng lão lại nổi giận như vậy?
Thì ra trong lòng hắn vẫn để ý.
Tạ Chinh Hồng nghĩ, thì ra lúc trước hắn vẫn để ý tới cái nhìn của người khác. Hắn vẫn ở cùng với Tuệ Chính, Tuệ Chính dạy chữ cho hắn, dạy hắn niệm Phật, trong lòng hắn vẫn rất tôn kính vị trưởng lão này. Nhưng hắn không biết làm thế nào để biểu đạt, cũng không có ai dạy hắn phải biểu đạt ra sao.
Hắn đối mặt với tiếng quát lớn và sắc mặt thất vọng của Tuệ Chính, chỉ có thể ngây ngốc nhìn ông.
“Vậy thì sao? Người như ngươi, mới có thể tu thành Phật đạo.” Bộ dáng trả lời không chút để ý của Văn Xuân Tương chợt lóe lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, “Ai quy định thương hại thì nhất định phải biểu hiện ra mặt cho người khác nhìn? Thương hại thì có ích lợi gì, có thể khiến bọn họ sống lại sao? Ngươi cứ cố gắng tu hành, siêu độ mấy vong hồn kia, đánh bại đám yêu ma hại người kia, chẳng phải còn có ích hơn cả chỉ thương hại suông thôi sao?”
“Trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng như thể hợp lại cùng chính mình khi nhỏ tuổi, ngẩng đầu nói với Tuệ Chính, “Ta thương hại bọn họ, nhưng ta không cứu được bọn họ.”
Phật Tổ toàn trí toàn năng cũng không thể cứu được tất cả mọi người, Người hoằng dương Phật pháp, kêu gọi người ta hướng thiện, là vì hi vọng chúng sinh có thể tìm cách tự cứu mình trong kinh Phật, chứ không phải để tín đồ của Người đem tất cả phiền toái cho Phật Tổ giải quyết.
Chúng sinh tự độ, khi ấy mới có thể cứu vãn chúng sinh một cách chân chính.
Đó mới là phổ độ chúng sinh!
Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, lúc này thần thức của hắn đã thanh tỉnh.
Cao tăng bị vu oan thiêu cháy cũng thế, oán phụ già mà chẳng chết cũng thế, thành chủ cầu trường sinh mà không được cũng thế, Quỷ vương vô tri vô giác cũng thế, đều là một trong trăm sắc thái của chúng sinh.
Những người, những việc như vậy vẫn luôn tồn tại trên đời, không ngừng biến mất, cũng chưa từng ảnh hưởng đến chuyện của mọi người.
Đơn giản là Thiên Đạo tuần hoàn.
Lấy Chư Hành Vô Thường ấn định hết thảy các Pháp tướng, lấy tâm ta ấn định đạo mà ta tu.
Tạ Chinh Hồng trải tử phủ trong đan điền ra, một viên Nguyên Anh nho nhỏ nuốt hết tất cả linh khí hội tụ, không ngừng dâng lên, khi chạm đến thời kỳ thiếu niên mới dừng lại.
Nguyên Anh trung kỳ, Nguyên Anh hậu kỳ, Nguyên Anh đỉnh phong.
Kỳ Xuất Khiếu, đạt thành.
Tạ Chinh Hồng bóp nát hai viên đá Pháp ấn, hai luồng sáng trắng huyền diệu khó giải thích một trái một phải bay vào hai mắt hắn.
Một mắt nói Sinh, một mắt nói Diệt.
Hai mắt đồng hành thì là Dị.
Ba tướng Sinh, Dị, Diệt kết hợp làm một, mới là Chư Hành Vô Thường ấn.
Người kết ấn, là nền tảng chân thực, hết thảy người bàn luận đều không thể sửa, không thể chuyển, không thể phá. Nghĩa lý chân thực, quy định tất cả các Pháp.
Dù có nói nhiều đến đâu, cũng không ai có thể chuyển đổi tính chất của các Pháp, giống như lãnh tướng không thể ra lệnh nóng, tính chất của các Pháp không thể xấu, giả sử có thể gây tổn thương hư không, thì các Pháp ấn cũng không thể xấu như Pháp.
Cái gọi là Pháp ấn, chính là thứ thể hiện chân thực một Phật tu.
Trong quá trình tìm hiểu về Pháp ấn, Tạ Chinh Hồng đã trải nghiệm đủ loại nhân sinh, thất tình lục dục đều có thu hoạch, khúc mắc lưu lại từ thời thơ ấu cũng đã được cởi bỏ.
Tu vi đã đến kỳ Xuất Khiếu, Pháp ấn chìm vào Nguyên Anh, nếu thành công thì có thể kết Chư Hành Vô Thường ấn!
Giữa mi tâm Tạ Chinh Hồng bắt đầu hiện ra một Pháp ấn chữ “Vạn” (卍), không ngừng dời xuống từ mi tâm, xuyên qua xương quai xanh, tới cánh tay, cuối cùng chuyển đến vị trí mu bàn tay, chìm vào trong Liên Hoa ấn trên mu bàn tay.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cảm thấy bổn tọa có đẹp không?” Hư ảnh của Văn Xuân Tương xuất hiện trước mặt Tạ Chinh Hồng, gần như tựa vào vai Tạ Chinh Hồng.
Y mặc bộ đồ khi thưở mới gặp khi Tạ Chinh Hồng còn nhỏ tuổi, mang nụ cười giống hệt ngày trước, thân thể lại dựa quá gần vào Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng có thể thoáng thấy được hàng lông mi vừa dài vừa cong của y, chỉ hơi cúi đầu là chạm vào bờ môi y.
“Tiểu hòa thượng, sao ngươi không nói lời nào, ngươi không thích vẻ ngoài của ta ư?” Văn Xuân Tương tiếp tục cười nói.
Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, ánh mắt như có thể nhìn thấu hết thảy.
Bình tĩnh không gợn sóng, phẳng lặng sâu xa.
Chư Hành Vô Thường ấn —— Diệt tướng!
Hư ảnh Văn Xuân Tương trước mắt lập tức vỡ tan ra, “y” có vẻ còn muốn nói gì đó, Tạ Chinh Hồng vẫn không nhắm lại hai mắt của mình.
Liên Hoa ấn trên mua bàn tay lóe sáng rồi biến mất, trên mu bàn tay trơn bóng một mảnh.
Trong Nhân Chân tự, Văn Xuân Tương phát hiện thương thế của mình đang bắt đầu khôi phục với tốc độ không khoa học.
Tiểu hòa thượng kết ấn thành công rồi ư?
Văn Xuân Tương như thể cảm giác được sức sống không ngừng dâng lên trong thân thể, gần như sắp phản ứng không kịp.
Một lát y có cảm giác mình đang ngồi giữa nước sôi lửa bỏng, lát sau lại không hiểu sao cảm thấy cô đơn muốn khóc, sau đó nỗi lòng lại bị cảm xúc thượng vàng hạ cám vây quanh, cuối cùng thì chẳng có gì, thân thể đã bắt đầu không ngừng chữa trị.
Thậm chí y còn có thể cảm nhận được bên chỗ tiểu hòa thượng truyền đến ý niệm cằn cỗi không ngừng nghỉ.
Chẳng lẽ, Pháp tướng đầu tiên khi tiểu hòa thượng kết ấn không phải “Sinh tướng”, mà là “Diệt tướng” ư?
Văn Xuân Tương khẽ nghiêng đầu, nhìn về một phương nào đó.
Một khi Phật tu kết ấn thành công, trên trời sẽ có dị tượng, lôi kéo vô số yêu ma rục rịch, muốn bóp chết nguy hiểm từ trong trứng.