Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 138: Đếm ngược thời gian thoát ra – 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



“Vô liêm sỉ!” Mậu Mân lập tức phản ứng lại, thân hình nhoáng một cái đuổi theo Tạ Chinh Hồng đang gấp rút chạy đi.

Tuy rằng vừa rồi nhất thời sơ ý để kẻ khác lợi dụng sơ hở, song Mậu Mân có tu vi kỳ Hóa Thần cao thâm, tuyệt đối không phải hạng như Yển Hành có thể so sánh. Chẳng mấy chốc, Mậu Mân đã đuổi sát Tạ Chinh Hồng, vươn tay là có thể đụng tới góc áo hắn.

Tạ Chinh Hồng có thể cảm giác được sau lưng truyền đến sự uy hiếp cự đại, cứ tiếp tục trốn chạy như vậy thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị Mậu Mân đuổi kịp, công kích mới là phòng ngự tốt nhất.

“Chưởng môn cần gì phải gấp gáp đuổi theo ta như thế, chẳng qua chỉ là một món bội sức thôi mà.” Tạ Chinh Hồng quay đầu, nhét ổ khóa vào trong chuỗi hạt ở tay phải.

Mậu Mân đanh mặt nhìn Tạ Chinh Hồng. “Ngươi rốt cuộc là ai? Bí mật của Linh Lung tỏa hẳn chỉ có ta và Dư Dược sư đệ biết mới đúng.” Nếu không phải quá mức tự tin về điểm này, sao hắn có thể bị loại kỹ xảo cỏn con này lừa gạt?

“Linh Lung tỏa là cái gì?” Tạ Chinh Hồng ngạc nhiên nói, “Chưởng môn bớt giận, tại hạ chỉ là một tán tu, có việc được người khác nhờ vả. Trong tay đối phương nắm một điểm yếu trí mạng của ta, nếu không dùng ổ khóa này để trao đổi, con đường tu hành của tại hạ sẽ dừng tại đây. Hay là như vậy, chưởng môn cứ thả ta rời đi trước, qua mấy ngày chờ ta giải quyết điểm yếu kia, lại đem Linh Lung tỏa hoàn trả nguyên vẹn, thế nào?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời bịp bợm lừa con nít ba tuổi này chắc?” Mậu Mân phất tay áo, “Mặc kệ ngươi vì sao mà đến, không thể để Linh Lung tỏa lại, vậy thì để cái mạng nhỏ của ngươi ở lại đi.”

“Haiz, xem ra chưởng môn là muốn cùng ta không chết không ngừng.” Tạ Chinh Hồng làm bộ cảm thán nói. Hắn nói nhiều lời như vậy đơn giản là muốn làm nhiễu loạn tư duy của Mậu Mân đạo nhân thôi. Chính Tạ Chinh Hồng cũng không có ngờ đến mọi chuyện sẽ thuận lợi, đơn giản như vậy là có thể lấy được Linh Lung tỏa đến tay.

Kế tiếp chỉ cần thoát khỏi Mậu Mân đeo bám, hết thảy đều không là vấn đề.

“Nếu các hạ nói thế, vậy cũng chỉ có thể so tài xem hư thực.” Mậu Mân thấy kẻ này chẳng nói được thứ gì hữu dụng, liền vứt bỏ ý nghĩ tiếp tục nói chuyện, phải biết rằng Linh Lung tỏa này nằm trong tay đối phương, biến số cũng lại càng lớn, về phần đối phương vì sao biết được bí mật của Linh Lung tỏa, cứ bắt lại rồi sưu hồn một phen là được.

Mậu Mân vừa ra tay, liền có khí thế long trời lở đất đánh tới, cổ tay run lên, thoáng chốc ở giữa đã gió nổi mây phun. Mấy chục vệt sáng bay vọt ra, phong kín đường lui phía sau của Tạ Chinh Hồng.

“Hồng Hà trận pháp, ra!”

Tạ Chinh Hồng vẫn mang biểu tình không chút gợn sóng, Ám Vũ kiếm tuốt khỏi vỏ, ngăn trở những vệt sáng từ trận pháp. Ám Vũ kiếm được Tạ Chinh Hồng tế luyện đã lâu, cũng có một ít cảm ứng tâm linh với Tạ Chinh Hồng. Mũi kiếm vừa gặp phải vệt sáng từ trận pháp kia, Tạ Chinh Hồng liền cảm thấy ngực chùng xuống, ẩn ẩn có cảm giác tắc nghẽn.

Hắn cũng không tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống với Mậu Mân, một ít pháp thuật bại lộ thân pháp của mình có thể không dùng thì liền không dùng, nhanh chóng thoát thân mới là quan trọng.

Mậu Mân thấy thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, vệt sáng từ trận pháp lại lần nữa phân liệt, bay về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng khẽ nhướn mi, thấy vệt sáng kia vọt đến, lập tức vung tay áo lên, lấy ra một món pháp bảo, trong tay không ngừng tạo pháp quyết, đối diện với những vệt sáng đang phóng tới. Hai bên va chạm, giữa không trung truyền đến tiếng nổ vang dội.

Mậu Mân hơi hơi nheo mắt, thần sắc bình tĩnh lại, mấy chiêu thử vừa rồi vẫn chưa nhìn ra tu vi sâu cạn của kẻ trước mắt. Nếu là người khác, Mậu Mân có lẽ đã sớm tung ra tuyệt chiêu của mình kết liễu kẻ này. Nhưng giờ trong tay kẻ kia lại đang có Linh Lung tỏa, vẻ mặt cũng quá mức trấn định, như thể có gì để dựa vào vậy. Hơn nữa chuyện hắn nói vừa nãy hoặc nhiều hoặc ít vẫn khiến Mậu Mân để ý đôi chút. Nếu trong tay đối phương xuất hiện pháp bảo gì có thể xoay chuyển chiến cuộc, vậy thì không ổn chút nào!

Cảnh tượng liền rơi vào thế giằng co.

Dù là Mậu Mân hay Tạ Chinh Hồng, hai người đều không chủ động ra tay trước.

Bên kia, Văn Xuân Tương đang ở trong động phủ cố gắng sắm vai Phật tu trùng kích kỳ Hóa Thần, nỗi lo lắng cho Tạ Chinh Hồng lại lớn hơn bao giờ hết.

Tiểu hòa thượng ở bên ngoài không biết sẽ gặp phải chuyện gì, y lại chỉ có thể ở cái nơi này sắm vai Phật tu quái quỷ gì đó?

Càng nghĩ càng căm phẫn.

Văn Xuân Tương đã mấy lần muốn lao ra, song ngẫm lại có thể sẽ tăng thêm phiền toái cho tiểu hòa thượng, vậy nên chỉ có thể cắn môi nhịn xuống.

Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của Văn Xuân Tương, “dị tượng giả” bên ngoài lại càng thêm rõ ràng.

Ba tháng.

Văn Xuân Tương cũng chỉ có thể chống đỡ được ba tháng, y có thể tạo ra một ít động tĩnh trước khi ngụy trang dị tượng, thế nhưng muốn chân chính đạt tới “Thiên nhân cảm ứng” thì vẫn không phải điều một kẻ mang trạng thái phân thần như Văn Xuân Tương hiện giờ có thể làm được.

Thôi, dù không muốn cũng phải tiếp tục làm.

Văn Xuân Tương nhịn không được bóp trán, tiếp tục thi triển pháp thuật, chậm rãi sắm vai nhân vật “Tiểu hòa thượng”.

“Xem dị tượng này, có vẻ tích lũy rất vững chắc.” Ôn lão đầu là kẻ đầu tiên mang theo một nhóm tu sĩ kéo đến trước Quy Nguyên tông, nhìn dị tượng trên bầu trời, chép miệng nói, “Nhưng sao cảm giác có hơi hư ảo vậy nhỉ?”

“Sao Ôn tiền bối lại nói vậy, Tạ Chinh Hồng hôm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, hắn có thể đi đến bước này đã là cực kỳ xuất chúng rồi, ngươi còn xem dị tượng Hóa Thần của người ta có bao nhiêu hư thực sao?” Mạnh Tân Huyên phì cười, được không ít tu sĩ hưởng ứng theo.

“Cũng phải.” Sắc mặt của Ôn lão đầu với môn nhân đệ tử của Gia Ngọc tiên tử vẫn khá tốt, đối với một mỹ kiều nương duyên dáng như vậy, bất cứ nam nhân nào cũng đều không bày ra vẻ mặt khó coi.

“Tiểu sư muội của chúng ta có vẻ rất có hứng thú với Tạ Chinh Hồng nhỉ?” Một nữ tu cười nói.

Mạnh Tân Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực, “Đâu có gì không đúng, Tạ Chinh Hồng rất phù hợp với khẩu vị của ta.”

“Đúng đúng đúng, tiểu sư muội nói gì cũng đúng.”

Nhiều tu sĩ đến trước cửa Quy Nguyên tông như vậy, đương nhiên khiến không ít trưởng lão của Quy Nguyên tông cảnh giác. Lập tức phái vài trưởng lão kỳ Hóa Thần ra nghênh đón.

“Chư vị đạo hữu đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?” Trưởng lão dẫn đầu chắp tay hỏi.

“Nghe nói Tạ thiền sư trùng kích kỳ Hóa Thần, cảm thấy ngưỡng mộ, cho nên tới đây chiêm ngưỡng.” Hách Liên Hướng Văn mỉm cười chắp tay nói, “Không biết chưởng môn ở đâu?”

“Việc này……. Thực không dám giấu diếm, chưởng môn của chúng ta hình như đã ra ngoài rồi.” Trưởng lão dẫn đầu chần chờ một lát, nhìn nhóm người nói, “Chưởng môn đi vội vàng, chúng ta tạm thời vẫn chưa nhận được thông tin xác thực nào.”

“Ra ngoài?” Hách Liên Hướng Văn nâng tay chỉ lên trời, “Nơi Tạ Chinh Hồng đang ở, hẳn là động phủ của chưởng môn nhỉ.”

“Không sai.”

“Vậy thì thật là kỳ quái.” Hách Liên Hướng Văn đung đưa tay áo, trong mắt mang ý cười, “Tạ thiền sư đang ở cửa ải khẩn yếu trong giai đoạn trùng kích Hóa Thần, Mậu Mân chưởng môn là chủ nhân của động phủ, ấy vậy mà lại không ở đó? Đây rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến Mậu Mân chưởng môn bỏ lại Tạ thiền sư để ra ngoài?” Sắc mặt Hách Liên Hướng Văn dần dần lạnh xuống, “Chẳng lẽ chư vị trưởng lão đang đùa ta hả.”

Trưởng lão nghe Hách Liên Hướng Văn nói mà mồ hôi chảy ròng ròng, lí nhí nói, “Việc này……. Chúng ta thật sự không biết.”

“Sư huynh, ta thấy mấy kẻ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hay là để cho ta tới thử xem?” Tô Hải Lan quen xướng mặt đen, hôm nay thấy những trưởng lão này rõ ràng đang giấu diếm gì đó, liền nhịn không được đi ra biện giải một câu.

(Xướng mặt đen: trong hí kịch, những vai diễn mang mặt đen thường thô mãng bộc trực, tính cách cay nghiệt.)

“Xin tiên tử hãy khoan động thủ.” Mấy trưởng lão liên tục xua tay, nếu thật sự động thủ ở nơi này, chỉ sợ đệ tử của Quy Nguyên tông bọn họ sẽ tử thương vô số. “Chúng ta tuy rằng không biết chưởng môn vì sao lại ra ngoài, nhưng mấy ngàn dặm ở hướng Tây có truyền đến dao động đấu pháp của chưởng môn, hẳn là chưởng môn đang ở đó.”

“Trưởng lão cũng biết thức thời đấy.” Tô Hải Lan nở nụ cười, “Sư huynh, chi bằng để sư muội đến đó xem xét.”

“Tiên tử chờ ta, chúng ta cùng đi.” Mạnh Tân Huyên kéo tay một sư tỷ nói.

“Vậy thì cùng nhau đi.” Tô Hải Lan liếc xéo mấy nữ tu này, trong lòng mặc dù không kiên nhẫn, song vẫn không có biểu hiện ra ngoài.

Mậu Mân tự nhận ánh mắt coi như không tệ, phần lớn tu sĩ ở trước mặt hắn đối chiến, hắn liền có thể phân biệt ra tốt xấu. Nhưng tu sĩ trước mắt này lại phá vỡ nhận tri của hắn. Nếu nói hắn lợi hại, cũng không thấy hắn ra tay có gì lạ. Nếu nói hắn không lợi hại, hắn lại cho người ta cảm giác áp bách như thể đứng ngồi không yên. Càng khiến người ta lấy làm lạ là, biểu hiện của kẻ này dường như không giống với con người thật của hắn.

Mậu Mân không khỏi cao giọng nói, “Các hạ thật sự không muốn trả Linh Lung tỏa lại sao?”

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, “Nếu chưởng môn nguyện ý triệt hồi trận pháp này thì hẵng nói đến việc khác.” Tạ Chinh Hồng không phải không muốn đi, nhưng trận pháp của Mậu Mân quả thực rất lợi hại, nếu hắn hành động thiếu suy nghĩ, e rằng sẽ lập tức bị Mậu Mân tóm được. Nhưng hắn đã quan sát Mậu Mân hồi lâu, vẫn không thấy Mậu Mân lộ ra sơ hở nào, không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, từng món pháp bảo từ trong túi trữ vật bay ra, phát ra bảo quang khiến người ta hoa mắt.

“Mong chưởng môn chỉ giáo.”

Tạ Chinh Hồng vừa dứt lời, mấy pháp bảo lập tức như có linh tính, đánh về hướng Mậu Mân.

Mây đen hội tụ trên không trung, vô số thiên lôi không ngừng giáng xuống. Song song cùng tiến, pháp bảo công kích Mậu Mân, những đạo thiên lôi kia thì cố gắng phá hư trận pháp của Mậu Mân. Chỉ cần xé ra một lỗ hổng là có thể trốn thoát!

Mậu Mân thấy rùng mình, bất chấp những thứ khác, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên hóa thành bốn người. Nếu Văn Xuân Tương có ở đây, nhìn thấy động tác của Mậu Mân lúc này, hẳn sẽ muốn khuyên nhủ Tạ Chinh Hồng một phen.

Pháp thuật này tên là Tứ Tượng Quyết, là một môn pháp thuật thất truyền đã lâu, có thể tạm thời phân ra ba giả thân, mỗi người đều có được thực lực kém hơn bản thể một hai bậc. Còn có tâm linh tương thông với bản thể, nói là một pháp bảo hình người cũng tuyệt không quá lời. Tứ Tượng Quyết có yêu cầu cực cao đối với tu sĩ, tác dụng phụ cũng không nhỏ, dần dần thất truyền, lần cuối cùng Tứ Tượng Quyết xuất hiện trong Tu Chân giới đã là chuyện ba ngàn năm trước.

Mậu Mân vốn không muốn dùng tuyệt chiêu như vậy để đối phó với một tiểu bối kỳ Xuất Khiếu, song hắn biết rõ hậu quả nếu Linh Lung tỏa bị trộm mất. Dù giờ phút này có trúng kế của kẻ trước mắt hắn cũng chấp nhận, vẫn phải cướp Linh Lung tỏa về trước rồi hẵng nói.

“Trả Linh Lung tỏa lại đây, tha cho ngươi một mạng.” Bốn Mậu Mân mỗi người mỗi kiếm, đồng loạt nói với Tạ Chinh Hồng.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng khẽ biến, Ám Vũ kiếm nhanh chóng bay về trong tay, một chiêu Đạt Ma kiếm pháp vọt tới công kích Mậu Mân.

“Tiểu tử vô lễ.” Mậu Mân thấy trong kiếm pháp của đối phương dường như có dấu vết của Phật môn, trong lòng tuy kinh hãi song không động nộ, mà đẩy nhanh tốc độ công kích của mình. Tạ Chinh Hồng vốn không phải Kiếm tu, giờ phút này tương đương với bị bốn cao thủ kỳ Hóa Thần vây công, đương nhiên như thể trứng chọi đá.

“Hả, kia là ai?” Đám người Tô Hải Lan bay qua, bị Hồng Hà trận pháp chặn ở bên ngoài, khó có thể tới gần.

——————–——————– Tiểu phiên ngoại ——————–——————–

Phật Tử cưỡi Tật Phong đi ra, khiến đám học trò trong học viện kinh ngạc đến rớt cả cằm. (Tật Phong là tên con ngựa.)

“Kia thật sự là con ngựa Tật Phong đã đá ta cắn ta hả? Nó ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ thế?”

“Phu tử, học trò đến muộn, mong phu tử khoan thứ.” Phật Tử ngồi trên lưng ngựa chắp tay nói.

“Không sao, nếu con đã đến, vậy liền bắt đầu thôi.” Phu tử thấy Phật Tử cưỡi Tật Phong, lập tức hiểu được tính toán của đám học sinh trong học viện. Có điều hiện giờ trong lúc thi không thể trừng phạt được, thi xong tất nhiên sẽ có quả ngon cho đám này.

Trận tỷ thí này, đương nhiên không hề có chút hồi hộp nào.

Phật Tử cưỡi ngựa vọt lên trước, bỏ lại đám học trò đằng sau chẳng thấy bóng dáng đâu.

Màn cá cược này, hiển nhiên cũng thắng đẹp.

“Ta cũng không muốn bắt các ngươi làm gì.” Phật Tử giơ thư khiêu chiến ra trước mặt đám học trò cùng trường, “Các ngươi chỉ cần sao chép một lần kinh Phật ta muốn xem là được.”