Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 130: Ma Phật Tuệ Tịnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



“Sư thái, ngài định đến ứng hẹn thật ư?” Đào Hạo Tư nhịn không được hỏi.

“Phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Đối phương đã có lời mời, bần ni sao có thể không đi?”

“Có lẽ sư thái không biết, thời gian Tuệ Tịnh và một vài tu sĩ khác ước định để gặp mặt tỏ rõ chuyện của Nhân Chân tự năm đó chính là bốn ngày sau.” Đào Hạo Tư nghĩ đến ân tình của Tạ Chinh Hồng trước đây, vẫn kìm lòng không đặng mà khuyên can, “Nếu ta là sư thái, ta sẽ chọn ngày thứ tư, chứ không đi gặp ông ta trước một ngày.” Nếu Tuệ Tịnh thực sự có liên quan đến chuyện của Nhân Chân tự năm đó, e rằng ngày thứ tư sẽ là một hồi đại chiến sinh tử, mà bí pháp giúp che giấu khí tức Ma Phật của Văn Hồng có thể trở thành vật bảo mệnh của Tuệ Tịnh. Mà vật bảo mệnh thì chẳng ai hi vọng ngoài mình ra còn có người khác biết, Văn Hồng đương nhiên sẽ lành ít dữ nhiều. Nếu Tuệ Tịnh không có liên quan đến chuyện của Nhân Chân tự, lão hoàn toàn có thể hẹn gặp Văn Hồng vào bốn ngày sau.

Lựa chọn thời điểm mẫn cảm như vậy, chính là để thăm dò.

Thăm dò xem Văn Hồng rốt cuộc vì sao mà đến?

“Bần ni biết.” Tạ Chinh Hồng thấp giọng trả lời, “Nhưng bần ni không có lựa chọn nào khác, bởi vì bần ni cũng rất hứng thú với chuyện năm ấy.”

“Sư thái việc gì phải nhúng tay vào chuyện phiền toái như vậy?”

“Bần ni tâm ý đã quyết, đa tạ ý tốt của Đào đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, kiên định trả lời.

Đào Hạo Tư thấy vậy, đành phải đem một bụng lời nói nuốt về.

Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Tạ Chinh Hồng cũng chỉ nhờ hắn tiện thể giúp một tay thôi, hắn còn có thể ngăn cản người ta vội vàng đi tìm chết hay sao?

“Vậy xin sư thái hãy nghỉ ngơi dưỡng sức. Nơi này cách động phủ của Tuệ Tịnh một đoạn đường nữa. Ngày mai tại hạ sẽ dẫn đường cho sư thái.” Dứt lời, Đào Hạo Tư xoay người đi khỏi, không có nửa điểm do dự.

Tạ Chinh Hồng đi vào trong động phủ, sau khi dựng mấy trận pháp, mới đưa thần thức vào trong chuỗi hạt, dùng bộ dáng nguyên bản tới gặp mặt Văn Xuân Tương.

“Tiền bối cảm thấy thế nào?” Tạ Chinh Hồng ngồi trước giường Văn Xuân Tương, nhẹ giọng hỏi.

Văn Xuân Tương trở người, ngửa đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Lời cái tên chơi rắn kia cũng không phải không có lý.”

“Nhưng nếu không đi, có khi sẽ không còn cơ hội gặp lại Tuệ Tịnh nữa.” Tạ Chinh Hồng thở dài nói.

Văn Xuân Tương bỗng nhiên cười.

“Tiểu hòa thượng, ngươi nói không sai. Ngươi cũng đâu phải tới một mình, bổn tọa còn đi theo bên cạnh ngươi mà, núi đao biển lửa nào mà không thể xông pha chứ? Chỉ là một Tuệ Tịnh mà thôi, so với những địch nhân mà sau này ngươi phải đối mặt, căn bản chẳng tính là gì cả.”

“Tiền bối nói phải.” Tạ Chinh Hồng tươi cười đáp lại, “Bần tăng rất chờ mong bộ dáng chân chính của tiền bối.”

Văn Xuân Tương lười biếng duỗi eo, “Vậy trước hết ngươi cứ chờ mong một lát đi.”

Nếu y đi ra, không quậy cho long trời lở đất thì đâu còn là Văn Xuân Tương nữa?

Buổi sáng trong lành, trời xanh không mây. Nhưng trong khu vực này, lại giống như bị mây đen che phủ, bịt kín nơi này, không chừa một khe hở nào. Mà trong khu vực này, có hai vệt sáng một trước một sau phi hành, chính là Đào Hạo Tư và Tạ Chinh Hồng lấy tên giả là Văn Hồng.

Đào Hạo Tư dẫn Tạ Chinh Hồng không ngừng phi hành, sau nửa ngày, rốt cuộc cũng đến động phủ của Tuệ Tịnh.

Mặc dù cùng là người trong Vạn Ma cốc, song Đào Hạo Tư và những Ma tu này luôn mong nước giếng không phạm nước sông, hôm nay tự mình hộ tống Tạ Chinh Hồng, cũng e sợ trên đường sẽ xảy ra sơ xuất gì đó. Ít nhất trong mấy năm hắn ở Vạn Ma cốc, rõ ràng những con đường kia sẽ không gặp tu sĩ lợi hại.

Cũng không biết có phải vận khí quá tốt hay không, cả đoạn đường này, quả thực không gặp tu sĩ lợi hại nào. Hơn nữa Đào Hạo Tư còn đem lớp da yêu mãng lột ra năm xưa che trên người Tạ Chinh Hồng, càng thu khí tức Phật tu đến thấp nhất.

Bây giờ rốt cuộc cũng tới đích, Đào Hạo Tư không khỏi thả lỏng thở phào.

“Phía trước chính là nơi ở của Ma Phật Tuệ Tịnh, ta không đi vào, sư thái hãy tự mình vào. Nếu gặp tình huống nguy cấp gì, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất.” Đào Hạo Tư muốn tới cứu Tạ Chinh Hồng, nhưng hắn mới chỉ là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh, dù có đến thật cũng chỉ tăng thêm gánh nặng mà thôi.

“Xin Đào đạo hữu dừng bước ở đây, bần ni có thể tự mình đi vào.” Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua ngôi miếu thờ âm u này, nói.

“Vậy xin cáo từ.” Đào Hạo Tư ôm quyền nói một câu, sau đó vận độn pháp nhanh chóng bay khỏi nơi này. Dù cùng là Ma tu, song Đào Hạo Tư vẫn cảm giác rất không thích ứng với ngôi miếu của Tuệ Tịnh.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn ngôi miếu tăm tối, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một điểm gợn sóng.

Trong ký ức vụn vặt của hắn, từng nghe Tuệ Chính nói qua, khi Tuệ Chính mới nhập môn, Nhân Chân tự vẫn chưa suy thoái đến tình cảnh sau này, giảng đường cho đệ tử được kiến tạo nên bởi vô số cây cột khổng lồ, nhìn qua trang trọng mà uy nghiêm. Sau này bởi vì Nhân Chân tự dần dần suy tàn nên giảng đường nọ cũng vì mấy tu sĩ đấu pháp mà bị hủy không còn một mảnh.

Mà động phủ của Tuệ Tịnh ở trước mắt này, ngoài màu sắc ra, đều vô cùng tương tự với giảng đường mà Tuệ Chính từng kể năm xưa.

“Là Văn Hồng đạo hữu sao?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến.

“Chính là bần ni.”

“Xin mời vào trong nói chuyện.” Theo giọng nói vang lên, mặt đất nơi Tạ Chinh Hồng đứng tự động đậy, cảnh vật trước mắt lập tức biến ảo, dẫn Tạ Chinh Hồng đến trong miếu thờ.

Trên Yển Hành lão tổ có hai sư huynh, đại sư huynh là Hách Liên Hướng Văn, tính cách trầm ổn thận trọng, tu vi Hợp Thể sơ kỳ, là một tu sĩ phong linh căn, thân pháp cực nhanh, trong những tu sĩ cùng cấp gần như khó gặp địch thủ. Nhị sư huynh tên là Ninh Phong Mậu, tính cách u ám, là kẻ khá khắc bạc, song tu vi cũng nửa bước vào kỳ Hợp Thể, công pháp mạnh mẽ vô cùng, đi theo con đường Thể tu. Còn một sư tỷ là Tô Hải Lan, đẹp như tiên thiên tính như rắn rết, là một độc quả phụ người dính người chết, nếu không phải vì sư phụ nàng là tán tiên nhất kiếp thì nàng đã bị kẻ khác giết không biết bao nhiêu lần rồi. Cuối cùng là một sư đệ Kiếm tu tên Từ Hòa Ngọc, tu vi Hóa Thần trung kỳ, là kẻ hiếu chiến nhất, hiện tại cùng các sư huynh sư tỷ đến đây, thuần túy là vì muốn đối chiến một phen với kẻ đã giết Yển Hành sư huynh.

Còn có vài vị tu sĩ Hợp Thể Hóa Thần, cũng nhận mệnh lệnh tìm đến, ý đồ tìm kiếm Văn Xuân Tương. Nếu sự tình khẩn cấp, mấy người bọn họ có thể lập tức kết thành đồng minh, song đồng thời, cũng có thể lập tức trở thành kẻ địch. Lại có Dư Dược của Quy Nguyên tông, mang theo một món chân bảo hộ thân tự mình đến, bay tới Vạn Ma cốc.

Không hẹn mà cùng, bọn họ gặp nhau trên đường song đều làm bộ như không biết, nửa câu cũng không nhiều lời, chỉ chậm rãi bay tới hướng của Tuệ Tịnh ở Vạn Ma cốc.

“Mấy tên này quả nhiên không thành thật.” Mạnh Tân Huyền nhìn những người này rời đi, chậm rãi hiện ra từ trong mây mù, “Nếu thực sự tin bọn chúng sẽ đợi ngày mai mới đến thì đúng là đồ ngốc.” Chuyện của Nhân Chân tự vốn không trọng yếu, phàm là việc gì liên quan đến Văn Xuân Tương, căn bản đều không thể giữ lời được.

Mạnh Tân Huyên đã sớm đoán được những kẻ này sẽ không đến đúng hẹn, bởi vậy nên vẫn luôn theo đuôi phía sau. Hiện giờ nàng phân thân mà đến, muốn tiếp cận quá gần cũng không có cách nào, đành phải cách xa xa. Tuy rằng dạo gần đây Tạ Chinh Hồng không có bao nhiêu tin tức khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, song như vậy cũng tốt, hứng thú của nàng đối với Tạ Chinh Hồng vẫn chưa biến mất, trước khi thuần dương chi khí của hắn chuyển sang người mình, bị kẻ khác giết mất thì quả là quá đáng tiếc.

Tuệ Tịnh cho rằng mình đã nói rõ thời gian, mấy đại năng này đều sẽ chú trọng đến mặt mũi mà đến đúng hẹn, lại không biết phía sau bọn họ đều có một tán tiên đang chỉ huy, có tuân thủ ước định hay không có xấu hổ hay không đều là chuyện không quan trọng.

Tạ Chinh Hồng bị truyền tống tới đây, tất cả cảnh vật trong miếu đều hút vào tầm mắt.

Trong ngôi miếu này, hắn thấy không ít hình bóng quen thuộc của Nhân Chân tự.

Có điều không biết Tuệ Tịnh biến động phủ của mình thành như thế này, rốt cuộc là vì không quên tình cũ, lòng có hoài niệm, hay là vì muốn mượn nó để cảnh cáo chính mình, đoạn tuyệt đường lui của mình, khích lệ bản thân tu hành.

Thôi, bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này để làm gì?

“Đây là một thủ pháp mà các tu sĩ rất hay dùng.” Văn Xuân Tương thấy dáng vẻ khó hiểu của Tạ Chinh Hồng, bèn phổ cập khoa học, “Tu sĩ tu tiên, song chung quy không phải tiên nhân, đối với những động thiên tùy thân của các tiên nhân đều rất có hứng thú. Về sau có một khoảng thời gian, các đại sư luyện khí đều thích đem động phủ của mình luyện chế thành pháp bảo, bán cho các tu sĩ đại năng. Sau khi tu sĩ mua được chúng, có thể thêm vào đó ấn ký thần thức của mình, dung nhập vật liệu mà mình thích, cuối cùng dùng thần thức tạo nên dáng vẻ động phủ trong lòng mình. Từ đó, những động phủ này liền giống như pháp bảo nhận chủ, lại bắt lấy Nguyên Thần của vài Yêu tu kết khế ước là có thể trở thành thần thủ hộ của động phủ đó. Động phủ như thế ở càng lâu thì bản thân nó cũng theo tu vi của tu sĩ nâng cao mà mạnh thêm. Nhưng vì rất tốn thời gian và tinh lực nên hiện giờ rất ít ai làm như vậy.”

Đối với tu sĩ, đất trời là nhà của bọn họ, động phủ thì tuỳ tiện đến đại chỗ nào đó tạo ra một cái là xong, việc gì phải luôn mang theo bên mình cho phiền toái như vậy?

Song Tuệ Tịnh làm thế, rõ ràng là muốn dựa theo ký ức của mình một lần nữa tạo nên “Nhân Chân tự” trong cảm nhận của lão.

Có một “Nhân Chân tự” như vậy tồn tại, Nhân Chân tự chân chính tốt hay xấu, đã chẳng còn chút liên quan gì đến lão nữa.

Lừa mình dối người.

Văn Xuân Tương trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, mấy con lừa trọc Phật tu này thì nghĩ được cái gì hay ho chứ, nói đến cùng thì chẳng qua chỉ là mượn cơ hội trốn tránh tâm ma của chính mình mà thôi.

Khó thành châu báu.

Đương nhiên, tiểu hòa thượng không giống thế.

Trong đại đường của miếu thờ có một bóng người gầy đang ngồi, đợi đến khi đi vào nhìn rõ, mới phát hiện người này có một khuôn mặt bình thường, tuổi cũng không lớn lắm, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, trên đầu có một chữ “X” lớn đóng vảy bao phủ, thân hình gầy yếu quá mức, như thể chỉ một trận gió cũng có thể quật đổ lão.

Nhưng đợi đến khi lão mở to mắt, hai chữ “Ốm yếu” liền triệt để không quan hệ gì với lão nữa.

“Đạo hữu, ta nghe vài vị tu sĩ nói, ngươi có cách che giấu ma khí của Ma Phật?” Đôi mắt của Tuệ Tịnh ngoan lệ quá phận, khi lão nhìn chằm chằm ai đó, sẽ khiến cho người ta cảm thấy áp bách cực kỳ nghiêm trọng.

Ma tu tuy rằng cũng có một ít pháp quyết và pháp bảo che giấu khí tức, nhưng Pháp tu đồng thời cũng có thứ để tra tìm những pháp quyết và pháp bảo này. Mà tình huống của Ma Phật lại càng phức tạp hơn một chút, bản thân bọn họ số lượng đã cực ít, pháp quyết và pháp bảo thích hợp cho bọn họ sử dụng lại càng thưa thớt hơn. Văn Hồng đã có gan nói ra mình có biện pháp, hẳn cũng không phải nói bậy.

“Không sai.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói, “Nhưng cần phải có Xá Lợi mới hiệu quả được.”