Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 - Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



Ầm!

Tiểu Thiên kiếp có tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín đạo, đến nay đã qua ba tháng, bốn mươi tám đạo đã bổ xuống.

Đóa hoa nhỏ trong tay Tạ Chinh Hồng cứ tàn rồi lại nở, nở rồi lại tàn, bây giờ cũng đã nở mười lần rồi.

Nhưng Tạ Chinh Hồng biết, dù có thế nào, đóa hoa này chẳng thể nở lần thứ mười.

Thứ cảm xúc kỳ lạ đó dần vơi đi trong lòng Tạ Chinh Hồng, hắn thậm chí còn chẳng kịp suy xét thì nó đã biến mất theo từng đạo Thiên lôi bổ xuống, rốt cuộc vẫn không thể tiến vào cảnh giới huyền diệu đó.

Tạ Chinh Hồng không phải người tham lam, có thể nhận được cơ duyên này đã là tại hoá lớn rồi.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, chiêu Đại Nhật thần chưởng mà mình tung ra dưới tâm cảnh kia đã lợi hại hơn xa trước đây. Nói cách khác, đó chính là hướng đi của hắn. Có một tu sĩ đã thắp ngọn đèn chỉ đường cho hắn, còn có ích hơn là nói thẳng cho hắn làm sao để đi con đường này. Ít nhất đối với Tạ Chinh Hồng thì đúng là như vậy.

Không biết giờ phút này, tiền bối có đang nhìn mình hay không?

Khi Tạ Chinh Hồng đang yên lặng chờ đạo Thiên kiếp cuối cùng bổ xuống, trong lòng bỗng sinh ra suy nghĩ đó.

Văn Xuân tương đang bị nhốt phía sau Nhân Chân tự, tâm trạng hiện giờ chẳng dễ chịu là bao.

Đúng là gặp quỷ mà, hồi trước rốt cuộc mình đã ký khế ước gì với tiểu hòa thượng thế không biết?

Tiếng sét đùng đoàng cứ vang vọng bên tai Văn Xuân Tương, cả người y chẳng chỗ nào thấy thoải mái.

Bây giờ y đang là bệnh nhân trọng thương đó, phân thần của y còn không duy trì nổi hình người nữa, y chỉ muốn trở về bản thể nghỉ ngơi một lát thôi không được sao? Nhưng mà từ mấy tháng trước, bên tai y bắt đầu liên tục truyền đến tiếng Lôi kiếp bổ xuống.

“Ầm” một tiếng, y bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ. Lại “Ầm” một tiếng nữa khiến y thiếu chút nữa phải điều tức lại.

Đùng đùng đùng, liên tục không gián đoạn, khiến y không thể nào nghỉ ngơi cho nổi.

Văn Xuân Tương vốn đâu có ngốc, trái lại còn rất thông minh, lúc này đương nhiên sẽ nghĩ tới tiểu hòa thượng.

Dù sao trước khi mình rời đi, tiểu hòa thượng đang chuẩn bị độ kiếp để phá Đan thành Anh mà.

Ngàn vạn lần không ngờ rằng, y và tiểu hòa thượng cách nhau một thế giới, vậy mà lại có thể chịu ảnh hưởng của cái khế ước quỷ quái kia, nghe thấy tiếng nổ inh tai truyền đến. Muốn chặn lại cũng không được!

Sớm biết sẽ thế này, chi bằng y hiện ra………

Thôi.

Dù có vậy, y cũng không thể luôn ở cạnh tiểu hòa thượng được.

Sao có thể để tiểu hòa thượng phát hiện ra bí mật mà mình che giấu nhiều năm được?

Thiên lôi chắc đã bổ được bốn mươi tám đạo rồi, chỉ thiếu một đạo cuối cùng nữa thôi. Văn Xuân Tương chẳng có tí hảo cảm gì với Thiên lôi, những sự cố xui xẻo trong đời y đều có liên quan đến đám Thiên lôi đáng chết này. Mặc dù y có hơi ngạc nhiên khi tiểu hòa thượng chỉ phá Đan thành Anh mà cũng phải chịu Thiên kiếp cỡ này, song khi nghĩ tiểu hòa thượng có thể được lợi từ trận Thiên kiếp này, Văn Xuân Tương cũng không lo lắng nữa.

Lợi ích của việc chọn tiểu hòa thượng để ký khế ước chính là, y không cần lo tiểu hòa thượng sẽ chết dưới Thiên kiếp.

Vòng công đức trên người tiểu hòa thượng sáng chói như thế, lại còn là đại năng chuyển thế từ Phật giới, nếu mà bị Thiên kiếp đánh chết thì đúng là biến thành trò cười cho người trong nghề.

Nói thì nói thế thôi, nhưng…… hiện giờ Văn Xuân Tương vẫn hơi lo lắng.

Nếu chẳng may, chẳng may vận khí của tiểu hòa thượng không đủ tốt thì làm sao đây?

Loại chuyện này không ai dám cam đoan cả!

Đạo Thiên lôi cuối cùng này, không phải là thứ mà những đạo Thiên lôi trước đó có thể so sánh được. Nếu tiểu hòa thượng không trả giá bằng nửa cái mạng thì căn bản không thể nào chống đỡ được. Hơn nữa, tiểu hòa thượng mới rèn giũa ở kỳ Kim Đan chưa bao lâu, tố chất thân thể có chịu nổi không đây?

Văn Xuân Tương đau đầu khổ não, muốn quên đi mấy thứ suy nghĩ trong đầu.

Nhưng mà càng muốn quên, trong lòng lại càng để ý hơn.

Có phải y đã bức bách hắn quá khắt khe rồi không.

Phá Đan thành Anh trong ba năm, yêu cầu này mà nói ra sẽ dọa chết một đống người.

Bỗng nhiên, bên tai Văn Xuân Tương lại lần nữa truyền đến âm thanh vang dội, khiến cả người y đều thấy không thoải mái.

Tu sĩ vây xem ở Kinh Tàng tiểu thế giới hầu như đã bay khỏi khu vực Thiên kiếp đánh xuống hết rồi, có thể chạy được bao xa thì cứ chạy, tránh để không cẩn thận bị một đạo Thiên lôi cuối cùng này bổ trúng.

Đây không phải chuyện đùa đâu.

Đạo Thiên lôi cuối cùng này đã chuẩn bị lâu như vậy, quả thật không phải thứ mà đám tôm tép như họ có thể chịu nổi.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen bắt đầu rút đi, vùng sáng nhàn nhạt kia cũng đã tan dần, gần như trong suốt. Giữa lớp màn mỏng trong suốt đó, một đạo Thiên lôi màu tím đen nhanh chóng nhuộm đen không trung, sau đó, một trận sét hỗn loạn mang khí thế của vạn quân bổ thẳng xuống Tạ Chinh Hồng.

Thiên lôi khổng lồ bao phủ cả Tạ Chinh Hồng lẫn ngọn Linh sơn, toàn bộ đỉnh núi đều bị tia sét lóe sáng vây quanh, nhìn xa trông như một cột sáng nối liền trời đất.

Trong cột sáng, bóng người nhỏ bé kia gần như chẳng thể nhìn thấy được.

“Đây……….. Đây là Thiên kiếp khi phá Đan thành Anh ư?” Một tu sĩ kỳ Kim Đan thì thào lẩm bẩm, dường như đã bị dọa mất mật.

Chẳng trách lại có nhiều tu sĩ kỳ Kim Đan chết khi phá Đan thành Anh đến thế, trong một trăm tu sĩ kỳ Kim Đan, nhiều lắm chỉ có một hai người có thể trở thành tu sĩ kỳ Nguyên Anh, số còn lại không phải chết giữa đường thì cũng chết ở bước cuối cùng này, mới chỉ kỳ Nguyên Anh mà đã như thế, vậy đến lúc phi thăng sẽ có bao nhiêu tu sĩ phải bỏ mạng đây?

Tranh mệnh với trời, mỗi lần đều phải chuẩn bị tinh thần có đi mà không có về.

Một màn vừa rồi đã khiến không biết bao nhiêu tu sĩ lưu lại ám ảnh trong lòng, đến cuối đời cũng không dám bước một bước cuối cùng tiến vào kỳ Nguyên Anh. Bọn họ tình nguyện dựa vào đan dược và pháp khí để kéo dài tuổi thọ, tìm biện pháp an toàn để vượt qua Thiên kiếp, cũng không dám tự dựa vào bản thân mình để chống đỡ trận Thiên lôi kia.

Bùi Ngọc Vận sững sờ nhìn Tạ Chinh Hồng ở phía xa, khí chất biếng nhác trên người đã mất sạch.

Tuyệt tuyệt tuyệt!

Đây mới là hình mẫu để ta noi theo!

Đây mới là con đường Phật tu mà hắn hướng tới.

Ai nói Phật tu không thể nghịch thiên mà đi như Pháp tu chứ, Pháp tu có thể làm, thì Phật tu cũng có thể làm được!

Tạ Chinh Hồng bị đạo Thiên lôi khổng lồ bao trùm, pháp y trên người đã bất tri bất giác rách nát không còn một mảnh. Khắp người hắn đều là mùi khét, không cần nhìn cũng biết hiện tại mình nhất định đang “thơm ngào ngạt”.

Thiên lôi thiêu rụi thân thể hắn, tiến vào đan điền trong mi tâm, toàn bộ thức hải đều bị Thiên lôi gào thét quét qua, khiến hắn thất linh bát loạn[1].

Viên Kim Đan đã bị Thiên lôi đục ra một lỗ hổng, gần như vỡ tan.

Tạ Chinh Hồng dường như không còn cảm giác đau đớn nữa, cả mạng cũng sắp mất thì còn để ý chuyện đau hay không làm gì? So ra thì sự thống khổ về tinh thần còn chí mạng hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Chinh Hồng bỗng bình tĩnh lại.

Hắn cố gắng nhớ lại cảnh giới huyền diệu lúc trước, đó là món quà mà Thiên Đạo đã tặng cho hắn.

Hắn đã đi tới bước cuối cùng của quá trình kết Anh rồi, tất nhiên không thể lùi bước nữa.

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng bỗng hướng về phía chuỗi hạt trên tay.

Không, giờ phút này nó không còn hình dạng của chuỗi hạt nữa, mà đã biến thành tấm da dê ố vàng lúc Tạ Chinh Hồng mới gặp Văn Xuân Tương. Có điều không biết giấy này rốt cuộc làm từ chất liệu gì, dưới cường độ Thiên kiếp mạnh như vậy mà chỉ mất đi lớp ngụy trang, còn bản thể lại chẳng hề hấn gì.

Thế thì chắc nếu bây giờ tiền bối mà ở đây thì cũng không chịu nhiều tổn thương đâu nhỉ.

Tạ Chinh Hồng nghĩ vậy, không khỏi muốn cười một cái.

Đạo Thiên lôi cuối cùng này duy trì liên tục trong thời gian khá dài.

Các tu sĩ vây xem không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Tạ Chinh Hồng.

Thiên lôi mạnh như vậy, vị Bán Phật chân quân này có thể sống nổi không đây?

Dù là tu sĩ lợi hại cũng không dám nói mình có thể chịu được Thiên kiếp.

Huống chi còn là trận Thiên kiếp kinh khủng như vậy nữa?

“Gấp cái gì, vẫn chưa xong đâu.” Một giọng nói mang theo chút vẻ lười biếng vang lên, lập tức khiến vài tu sĩ đang muốn rời đi phải dừng bước.

Đó là ai?

Trên người hắn có pháp khí giúp che giấu tu vi, không thể nhận ra được.

Nhưng mà người này có thể đứng xem Thiên kiếp cùng một chỗ với bọn họ, hơn nữa lại còn hành động tự nhiên như thế, vậy thì chắc cũng là một tu sĩ kỳ Kim Đan trở lên.

“Sao đạo hữu lại nói thế?” Một tu sĩ chắp tay hỏi, “Thời gian Thiên lôi duy trì liên tục quá dài, hơn nữa dù đã dần có dấu hiệu yếu đi nhưng Bán Phật chân quân đến giờ vẫn chưa ra, thật sự…….”

“Các người không làm được, không có nghĩa là hắn không làm được.” Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, “Nhìn xem, đó là gì?”

Rất nhiều tu sĩ nhìn về phía người nọ vừa chỉ, dần trợn to hai mắt lên nhìn.

Bên trong cột sáng, thế mà lại hiện ra một bóng người?

Là Tạ Chinh Hồng ư!

Bùi Ngọc Vận thu tay, không nói gì thêm.

Hắn cũng chẳng muốn nói gì với mấy người này, có điều hắn cảm thấy trong tiểu thế giới mà Phật tu làm chủ này, một Phật tu lợi hại như Tạ Chinh Hồng nên được mọi người tôn trọng, Thiên kiếp mạnh như thế, dù là hắn cũng hiểu rằng cơ hội thành công quá nhỏ.

Khi Bùi Ngọc Vận vẫn còn là phàm nhân, từng nghe một câu thế này.

Trời định giao phó trọng trách cho người nào, thì trước hết làm khổ tâm chí, khiến cho nhọc gân cốt, để cho đói thân xác.[2]

Lời này cũng đúng với tu sĩ.

Cột sáng dần tan đi, bầu trời cũng chầm chậm khôi phục về dáng vẻ ban đầu.

Bóng người trong cột sáng ngày càng hiện rõ hơn, cuối cùng hiện ra trước mắt mọi người.

Đó là một hòa thượng mặc pháp y cực phẩm, tướng mạo tuấn tú.

Làn da hắn sáng bóng như ngọc thạch, ẩn hiện những vệt màu tím đen hỗn loạn, chính là hậu quả của Thiên lôi.

Tóc và lông mày cũng hắn một sợi cũng chẳng có, trông như một bức tượng được khắc nên từ băng.

Nhưng trên người hắn lại mang một khí thế lợi hại phi thường, dù đứng cách xa cũng có thể cảm nhận được áp lực.

Đây chính là tu sĩ kỳ Nguyên Anh ư?

Đây sao lại không thể là tu sĩ kỳ Nguyên Anh chứ!

“Chúc mừng chân nhân.”

Đa số các tu sĩ đã vội vàng lấy lại được tinh thần, chúc mừng Tạ Chinh Hồng đang đứng phía xa.

Rõ ràng Tạ Chinh Hồng đã kết Anh thành công.

Tạ Chinh Hồng xua tay, ý bảo họ không cần phải làm thế.

Tử phủ[3] ở mi gian Tạ Chinh Hồng đã mở, một tiểu hòa thượng trắng trắng mềm mềm, tướng mạo giống Tạ Chinh Hồng phiên bản thu nhỏ đang ở trong tử phủ, yên lặng đả tọa, trông cực kỳ đáng yêu.

Tạ Chinh Hồng thử thu bớt khí tức trên người, tránh đả thương người khác quá mức.

Sức mạnh mà tu sĩ kỳ Nguyên Anh sở hữu, so với tu sĩ kỳ Kim Đan thì giống như biển lớn và dòng suối nhỏ vậy.

Tạ Chinh Hồng hít sâu một hơi, chậm rãi nhìn về phía Bùi Ngọc Vận.

Trước ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của mọi người, Bùi Ngọc Vận ngoan ngoãn tiến lên, bay đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, dẫn theo Bùi Ngọc Vận cùng bước lên bảo thuyền để rời khỏi thế giới này, vượt qua ranh giới của Kinh Tàng tiểu thế giới, quay về Đạo Xuân trung thế giới.

Tạ Chinh Hồng xoa xoa cái đầu láng bóng của mình, không khỏi thầm chột dạ.

Không biết khi nhìn thấy hắn không có tóc, vẻ mặt của tiền bối sẽ ra sao nhỉ?

******

★Chú thích:

[1]Thất linh bát loạn: một câu thành ngữ mô tả sự lộn xộn, hỗn loạn, mất trật tự.

[2]Trời định giao phó trọng trách cho người nào, thì trước hết làm khổ tâm chí, khiến cho nhọc gân cốt, để cho đói thân xác: Đây là câu nói của Mạnh Tử, thuộc Cáo tử hạ, để nói khi mang trọng trách lớn lao thì sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn thử thách.

[3]Tử phủ: là một thuật ngữ Đạo giáo để chỉ một vũ trụ nhỏ trong người dùng để tự tu luyện.