Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 2: Vai diễn bị cướp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Nhang – Beta: Hann



Bầu không khí im lặng hai giây, Nam Chi và Chu Tự Bắc cũng nhìn nhau hai giây.



Ngay giây tiếp theo, khi Chu Tự Bắc định nhấc chân bước vào thang máy thì bộ não đang thẫn thờ của Nam Chi kịp thời hoạt động lại.



Trang Khả Khả ngờ nghệch đứng bên cạnh nãy giờ hiển nhiên không đáng tin cậy. Cô chỉ có thể tiến lên ngăn cản ở xung quanh, bằng không thì trợ lý nhỏ này của cô có khả năng mất luôn bát cơm.



Thậm chí những nữ nhân viên khác của công ty cũng vậy!



Nhìn thấy Chu Tự Bắc cúi xuống sau khi vào thang máy, Nam Chi không nghĩ được gì nhiều, trực tiếp xông lên trước một bước nhặt điện thoại. Khoảnh khắc cầm điện thoại trên tay rồi tắt màn hình khiến cô có cảm giác an toàn vô cùng.



Chưa kịp vui vẻ, Nam Chi đã đụng phải Chu Tự Bắc đang cúi người xuống. Bởi vì không có phòng bị nên thân thể anh cũng loạng choạng ngã ra sau một bước, đúng lúc này cửa thang máy chậm rãi khép lại.



Sau tiếng va chạm là một tiếng kêu rên nặng nề.



Lúc ổn định xong Nam Chi mới vội vàng ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc, vừa trong trẻo lại vừa có thần, hình như còn đang lên án Nam Chi bạo hành.



Cô sợ hãi mở to đôi mắt, lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi!”



Cửa thang máy lại mở ra do cảm ứng, Chu Tự Bắc đã có thể bước vào thang máy, tay đang đỡ eo cũng dời xuống vài phần.



“Chu tổng, anh không sao chứ, vừa nãy tôi không cố ý.” Nam Chi siết chặt điện thoại, lại xin lỗi lần nữa.



Chu Tự Bắc vô cùng bình tĩnh ấn tầng lầu, sau đó nhìn điện thoại trong tay cô: “Điện thoại có bị rơi hỏng không?”



“Không có.” Nam Chi lắc đầu, có chút khó khăn mở miệng hỏi: “Thân thể Chu tổng có sao không?”



Vừa nãy cô không nhìn lầm, chỗ Chu Tự Bắc bị cửa đụng vào là phía trên đùi một chút, vừa khéo là nơi mà lúc nãy các nữ nhân viên nhiệt liệt thảo luận rất vểnh. Mông…



Chu Tự Bắc mím đôi môi mỏng, vẻ mặt không cảm xúc trả lời: “Không sao.”



Bởi vì chỗ bị đụng quá xấu hổ nên Nam Chi không thể tiếp tục hỏi, cô chỉ có thể giương mắt nhìn lên mấy con số không ngừng tăng lên, thầm cầu nguyện mau mau tới tầng mà mình muốn đến đi.



Bầu không khí vô cùng xấu hổ, vốn là không gian chật hẹp nay lại càng thêm chật chội hơn.



Nam Chi cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của anh, cả hai đều sửng sốt, sau đó đều ăn ý dời mắt nhìn chỗ khác.



Trong lòng cô nôn nóng nhìn con số, chờ thang máy tới tầng cô đã ấn, cửa thang máy mở ra. Nam Chi gấp rút quay qua phía Chu Tự Bắc từ biệt: “Chu tổng, tạm biệt.”



Nói xong, cô tiện thể kéo Trang Khả Khả đang đứng ngẩn ngơ ra ngoài.



Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Nam Chi, thang máy lên thêm một tầng nữa thì Nam Chi mới thật sự thả lỏng.



“Điện thoại không bị hư hỏng gì, cũng không bị phát hiện, hên quá.” Nam Chi giúp Trang Khả Khả kiểm tra sơ qua điện thoại. Sau đó trưng ra vẻ mặt may mắn rồi trả điện thoại lại cho cô ấy.



Lúc này Trang Khả Khả còn quan tâm gì tới điện thoại chứ, khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ mê trai, cười nói: “Chu tổng vừa đẹp trai lại vừa lịch sự, lúc đó mà còn quan tâm điện thoại của em.”



Nam Chi vỗ vào gáy cô ấy, ý bảo cô ấy mau chóng tỉnh táo lại: “Bà chị ơi, chị vì em mà nhặt cái điện thoại về, mém chút nữa chôn vùi luôn kiếp diễn viên rồi đây này.”





Trang Khả Khả ôm chặt Nam Chi, cười hì hì nói: “Cảm ơn chị Nam Chi đã cứu em giữa lúc dầu sôi lửa bỏng.”



Nam Chi bất đắc dĩ thở dài: “Lần sau đừng có đem cái group ấy ra chỗ công cộng nữa.”



Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.



“Dạ dạ!” Trang Khả Khả buông Nam Chi ra, không có ý định buông tha hỏi: “Chị Nam Chi muốn vào group không?”



Nam Chi lườm cô ấy một cái, trả lời với giọng điệu vô cùng đứng đắn: “Chị không có chút hứng thú với cái group này đâu!”







Công ty có một phòng tập thể thao, thậm chí còn đặc biệt mời huấn luyện viên có chuyên môn về, đây cũng là vì riêng tư của nghệ sĩ. Có điều, tất cả nhân viên và nghệ sĩ đều có thể sử dụng nhưng nghệ sĩ và nhân viên sẽ được tách ra.



Lúc Nam Chi không có lịch trình sẽ như thường lệ tới phòng tập báo cáo, duy trì vóc dáng đẹp cũng được coi là phẩm chất nghề nghiệp cơ bản nhất của một diễn viên.




Thay quần áo xong, Nam Chi thuần thục làm nóng người.



Thấy Trang Khả Khả nằm co quắp ở một bên chơi điện thoại, Nam Chi nhiệt tình rủ cô ấy cùng tập, kết quả bị từ chối một cách vô tình.



“Em không phải ngôi sao, không cần luyện tập.”



“Luyện tập để khỏe mạnh, ngày nào em cũng ngồi một chỗ, lại còn ăn thức ăn có hàm lượng calo cao, như thế không ổn chút nào.” Nam Chi ân cần dạy dỗ, “Không phải em nói thích Chu tổng à? Vậy phải hành động đi.”



Trang Khả Khả buông điện thoại, thấy xung quanh không có ai mới mở miệng nói: “Em đối với Chu tổng là kiểu thích của fan với thần tượng chứ không phải kiểu thích trong tưởng tượng của chị Nam Chi.”



“Tại sao?” Nam Chi ngừng lại, nghiêng đầu có chút khó hiểu: “Không phải trong nhóm các em luôn miệng nói về thân thế và nhan sắc của anh ấy sao, nếu trở thành bạn trai không phải tốt hơn hả?”



Trang Khả Khả vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Nam Chi, có lẽ chị cũng biết Chu Tổng và Trí Thần là hai bảo bối của công ty chúng ta mà. Từ khi Trí Thần kết hồn, Chu tổng là tài nguyên chung mà toàn công ty chúng ta phải bảo vệ, nếu ai yêu đương với Chu tổng thì người đó chính là kẻ thù của chúng ta!”



Nam Chi thầm rùng mình: “Các em còn đáng sợ hơn cả fan nữa.” Dù sao người hâm mộ không nhìn thấy người thật nhưng nhóm người này có thể nhìn thấy anh ở ngoài đời.



“Nhưng mà các em muốn để anh ấy độc thân cả đời hay sao?” Nam Chi có chút tò mò chuyện này.



“Sao có thể.” Trang Khả Khả gãi đầu: “Nếu Chu tổng thật sự yêu đương thì bọn em cấm cản được hay sao, chẳng qua là muốn biết đối phương là ai mà may mắn như vậy.”



Nam Chi bất đắc dĩ cười: “Chị đoán sau khi Chu tổng biết mọi người nghĩ như vậy thì không còn hứng thú yêu đương luôn.”



“Không đâu.” Trang Khả Khả lắc đầu: “Gần đây Chu tổng thường xuyên chạy tới công ty, bọn em nghi ngờ anh ấy đang coi trọng nữ nghệ sĩ nào rồi, bọn em đang điều tra đây.”



Nam Chi dở khóc dở cười mà nhìn cô ấy: “Các em sẽ không điều tra luôn chị đâu ha?”



Trang Khả Khả ngượng ngùng gật đầu: “Hì hì, điều tra, nhưng mà em đã nói với người trong nhóm là chị Nam Chi chắc chắn trong sạch.”



Nam Chi thật sự bội phục tinh thần này của cô ấy, sau khi làm nóng người xong, cô không quản Trang Khả Khả nữa mà đi tập thể dục.







Không lâu sau đó, Trang Khả Khả cách đó không xa kêu lớn rồi chạy đến bên Nam Chi.




“Chu tổng tới phòng tập kìa chị!”



“Không phải anh ấy có huấn luyện viên tư nhân sao!”



“Sao lại tới phòng tập, cũng kỳ lạ quá!”



“…”



Nam Chi nhức đầu, chen ngang lời nói của cô ấy: “Anh ấy đã tới phòng tập rất nhiều lần, cái này thì có gì kỳ đâu?”



“Chị Nam Chi chạm mặt Chu tổng sao? Lúc nào?” Trang Khả Khả đè thấp giọng hỏi.



Nam Chi trả lời qua loa: “Vào cái lần mà em không đi cùng chị.”



“Cái này khẳng định có vấn đề, để em nhìn xem hôm nay phòng tập có những ai!” Trang Khả Khả híp mắt nhìn xung quanh phòng tập.



Nam Chi lắc lắc đầu, không nhẫn tâm dập tắt nhiệt tình của cô ấy nên đành phải đi tập máy tập xe đạp*.



*máy tập xe đạp







Tập được một lúc, Chu Tự Bắc mặc đồ thể thao đi tới ngồi ở xà đối diện cô.



Trong lòng Nam Chi lộp bộp nhảy dựng, theo bản năng quay đầu tìm bóng dáng của Trang Khả Khả, ai ngờ không thấy bóng người đâu.



Chờ tới khi cô quay đầu lại thì Chu Tự Bắc đã bắt đầu tập.



Chu Tự Bắc lúc tập hoàn toàn khác biệt với Chu Tự Bắc mặc tây trang sơ mi, tay áo ngắn bó sát có thể thấy rõ cơ bắp, nhưng cũng không phải cái loại khoa trương gì, điển hình là việc mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi quần áo lại có da có thịt.



Lúc này Nam Chi cũng quên luôn việc tập, trộm nhìn sang phía Chu Tự Bắc.




Nhớ tới cuộc thảo luận về dáng người của Chu Tự Bắc, Nam Chi không khỏi so sánh xem. Chờ tới khi cô phản ứng được mình đang làm gì thì cô mới cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng.



“Có thể mượn khăn lông của em một chút không?”



Giọng nói du dương bỗng chốc vang bên tai Nam Chi, cô ngẩng đầu, không biết Chu Tự Bắc đứng trước mặt từ lúc nào, trong lòng bị dọa đến mức muốn nhảy dựng lên.



“Cái, cái gì?” Nam Chi lắp bắp hỏi.



Mồ hôi trên thái dương Chu Tự Bắc rơi xuống, anh nói lại lần nữa: “Tôi quên mang khăn lông, tôi thấy em có mang theo hai cái, có thể cho tôi mượn một cái không?”



Khi Nam Chi đi tập, cô sẽ chuẩn bị hai cái khăn lông theo thói quen nhưng đây là lần đầu tiên có người mượn khăn lông của cô. Nhìn thấy đôi mắt chứa đầy ý cười của Chu Tự Bắc, trong lòng cô cảm thấy như mình đang gặp ảo giác vậy.



Cô lấy cái khăn lông sạch sẽ đưa cho Chu Tự Bắc, Nam Chi xuống khỏi máy tập: “Cho anh, hình như trợ lý của tôi đi đâu rồi, tôi đi tìm thử!”



Nam Chi kiếm cớ rồi nhanh chóng chạy đi mất.



Mới vừa đi ra khỏi phòng tập, Trang Khả Khả cầm điện thoại vội vã chạy tới: “Chị Nam Chi, chị Diêu gọi điện tìm chị, hình như có việc gấp!”




“Chị ấy đang ở đâu?” Nam Chi một bên thở hổn hển, một bên nhanh chóng nói: “Bây giờ chúng ta đi qua đó.”



Chu Tự Bắc nhìn bóng dáng Nam Chi rời đi, cầm khăn lông trên tay rồi thở dài.







Nam Chi thấy Trang Khả Khả lo lắng đến mức hình như không chú ý tới việc Chu Tự Bắc đang đứng cách đó không xa, có lẽ là chuyện lớn.



“Chị Diêu nói gì với em trong điện thoại?” Cô vừa đi vừa hỏi.



Trang Khả Khả ấn thang máy, nói: “Hình như là về phim mới. Chị ấy bảo không nói rõ qua điện thoại được, gặp mặt rồi nói.”



Nam Chi đột nhiên có dự cảm xấu, sau khi suy đoán nhiều thứ trong lòng, cô mới tự bình tĩnh lại.



Khi đến văn phòng của Diêu San, Nam Chi đi vào, nhìn thấy sắc mặt hơi tối của Diêu San, cô mở miệng hỏi: “Bộ phim mới có chuyện gì vậy?”



Diêu San giơ tay ý bảo cô ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng nói: “Bị người khác cướp vai.”



Nam Chi không thay đổi nét mặt: “Sao lại như vậy?”



“Bộ phim này cũng xem như là một IP* không tồi, chị vốn tưởng rằng em diễn nữ hai thì sẽ không bị ai động vào nhưng nhà đầu tư đột nhiên yêu cầu trực tiếp người diễn vai này, đạo diễn cũng không còn cách nào.” Diêu San trả lời.



Đại chế tác/ Đại IP (IP: Intellectural Property/ Sở hữu trí tuệ): Những tác phẩm cho đầu tư và quy mô lớn. Từ đạo diễn, biên kịch, sản xuất, đến dàn diễn viên đều là những người nổi danh.







Nam Chi thở hắt ra, sau đó lại hỏi: “Không có cơ hội quay lại đúng không?”



Vai diễn này rất căng thẳng, sau khi đọc kịch bản cô thấy rất thích nên đã đẩy các kịch bản khác để nhận bộ phim này. Chỉ là không ngờ sắp vào đoàn phim lại bị người khác cướp vai.



“Nhà đầu tư đều là những ông lớn, đoàn phim cũng không dám đắc tội.” Diêu San áy náy mở miệng: “Lần này xem như là lỗi của chị, cứ nghĩ đã ổn nhưng không ngờ giữa chừng lại xảy ra sự cố.”



Nam Chi nhẹ giọng cười nói: “Sao lại là lỗi của chị, chị cũng đâu đoán được bên đầu tư đột nhiên thêm người vào.”



“Người được thêm vào là Tả Mộng Vũ, cách đây không lâu nhận được rất nhiều tài nguyên cá nhân tốt.” Diêu San bất đắc dĩ thở dài: “Chị sẽ mau chóng tìm kịch bản mới cho em, sau đó để em lựa chọn.”



Nam Chi gật đầu, cười nói: “Được, cảm ơn chị Diêu.”



Tuy rằng ngày thường Diêu San không để ý tới cô mấy nhưng đối với phương diện kịch bản đều luôn dựa vào ý kiến của cô, thậm chí chỉ cần cô không muốn đi lịch trình đó thì cô ấy cũng sẽ hủy bỏ. Kiểu tự do này luôn khiến cô thấy kinh ngạc.



Ra khỏi văn phòng của Diêu San, Trang Khả Khả lại hận thù sôi sục, mở miệng: “Mang vốn vào đoàn thật sự đáng ghét. Có tiền như vậy thì mua luôn kịch bản rồi tự mình diễn nữ chính luôn đi!”



“Bởi vì nhân khí không đủ nên phải mượn nhân khí của người khác.” Nam Chi cười đáp.



Trang Khả Khả bĩu môi: “Hóa ra là quỷ hút máu.” Nhưng mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nam Chi, cô ấy lại không nhịn được mở miệng: “Tâm lý của chị Nam Chi cũng tốt quá đi, vai diễn bị cướp, chuyện lớn như vậy mà chị không tức giận sao?” Tự bản thân cô ấy cũng đã tức muốn điên rồi.



Nam Chi hơi mỉm cười: “Vậy phải làm gì bây giờ, chị cũng không có chỗ dựa mà.”