Edit: Nhang – Beta: Hann
Không khí yên tĩnh trong xe có lẽ duy trì được ba giây, Nam Chi – người đang ngẩn người ngồi trên xe bị đèn pha của chiếc xe phía đối diện làm cho chói mắt.
Cô nhanh chóng hoàn hồn, ấp úng mở miệng: “Không gọi Chu tổng thì gọi là gì?”
Chu Tự Bắc nhìn cô cười: “Em cảm thấy nên gọi như thế nào thì ổn?”
Nam Chi: “…’’
Tại sao lại muốn đá vấn đề này sang người cô vậy chứ?
“Tôi cũng không biết nên gọi như thế nào…” Vành tai của Nam Chi bất tri bất giác mà đỏ lên.
Chu Tự Bắc khẽ cười một tiếng, cũng không muốn khiến cô khó xử: “Vậy cứ tiếp tục gọi Chu tổng thôi.”
Nam Chi hơi giật mình, cô không nghĩ rằng Chu Tự Bắc dễ nói chuyện như vậy, tâm trạng lo lắng ban nãy cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Cô nhìn Chu Tự Bắc, chỉ cảm thấy anh không phải kiểu người lạnh như băng, khó tiếp cận giống như người khác nói.
“Đợi khi nào tôi với Chu tổng thân thuộc hơn một chút, nhất định tôi có thể trở thành bạn tốt với Chu tổng!” Cô mím môi bảo đảm.
“Bạn sao.” Chu Tự Bắc cười đầy ẩn ý: “Được, vậy chờ tới khi tôi với em quen thuộc hơn chút thì không cần gọi tôi là Chu tổng nữa.”
Nam Chi vội vàng gật đầu: “Nhất định sẽ như vậy!”
“Bên phía đạo diễn Từ nếu có tin tức gì tôi sẽ báo cho em.” Chu Tự Bắc nhìn cô nói: “Trở về nhớ chú ý nghỉ ngơi, à còn nữa cố gắng đừng để bị thương.”
Nam Chi cũng không có cảm giác gì, chỉ nghĩ Chu Tự Bắc đứng ở góc độ của người làm sếp thôi, vì thế đáp lại: “Tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho công ty và Chu tổng đâu ạ.”
Chu Tự Bắc chầm chậm nhìn Nam Chi, chỉ biết thầm thở dài trong lòng.
Nam Chi tháo dây an toàn, vẫy tay nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Tạm biệt, Chu tổng.”
“Hẹn gặp lại ở Định Hải.”
…
Màn đêm buông xuống, Nam Chi vừa về khách sạn đã nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau, tới khi Trang Khả Khả gõ cửa thì cô mới tỉnh giấc.
“Chị Nam Chi, ngày hôm qua thế nào ạ?” Trang Khả Khả mang theo bữa sáng bước vào cửa, còn mang theo cả ánh mắt hiếu kỳ nữa.
“Vừa mệt mà vừa thú vị.” Sau khi Nam Chi mở cửa giúp cô ấy thì quay đi vào toilet rửa mặt.
Bản tính buôn chuyện của Trang Khả Khả trỗi dậy, trong lúc đợi Nam Chi tiếp tục nói, cô ấy niềm nở dọn sẵn bữa ăn sáng chờ Nam Chi quay lại.
“Chị Nam Chi, kể em nghe chút đi!”
“Em biết chị đã gặp ai không?” Nam Chi cũng không vội ăn sáng, phấn khích nói: “Hôm qua đạo diễn Từ Chính Hoa cũng ở đó.”
Trang Khả Khả kinh ngạc: “Đó không phải là đạo diễn mà chị Nam Chi thích nhất sao! Em còn nhớ rõ phim nào của đạo diễn Từ chị cũng xem đi xem lại nhiều lần cả!”
“Chị còn được đạo diễn Từ ký tên cho đó!” Nam Chi vội vàng đứng dậy đi lấy chữ ký mà hôm qua Từ Chính Hoa ký tặng mình, cô khoe khoang nói: “Đạo diễn Từ cũng không thường xuyên ký tên cho người khác đâu nha.”
“Woaaa, ôi chao là thật này.”
Nam Chi đột nhiên cười thần bí: “Vả lại, chị còn chiếm được một cơ hội nữa.”
“Cơ hội gì cơ?” Trang Khả Khả nhìn cô hỏi.
“Cách đây mấy năm, tác phẩm mới của đạo diễn Từ đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, ông ấy đồng ý cho chị một cơ hội!”
Trang Khả Khả lập tức trợn tròn đôi mắt, cô ấy thật sự vui vẻ thay Nam Chi: “Đây không phải chứng minh chị Nam Chi có thể xuất hiện trong tác phẩm mới của đạo diễn Từ hay sao! Chúc mừng chị Nam Chi cầu được ước thấy nha!”
Nam Chi thở dài: “Mọi thứ vẫn chưa biết được nhưng có cơ hội như vậy cũng đủ rồi.” Bao nhiêu minh tinh ngoài kia đang chen nhau vỡ đầu, muốn có được cơ hội này, cô như vậy cũng may mắn lắm rồi.
“Dạ dạ, em sẽ không nói ra ngoài đâu.” Trang Khả Khả cười tủm tỉm đồng ý: “Nhưng mà sao chị Nam Chi có được cơ hội này thế?”
Nhớ tới Chu Tự Bắc, vẻ mặt Nam Chi có hơi ngượng ngùng: “Nhờ phúc của Chu tổng, cho nên chị đã mời anh ấy ăn tối.”
“Chỉ vậy thôi?” Trang Khả Khả kinh ngạc nhìn cô.
Nam Chi hơi sững sờ: “Không thì sao?”
“Chị không phát triển thêm tí gì với Chu tổng sao?” Trang Khả Khả dò hỏi: “Cơ hội tốt như vậy.”
“Em nói đúng.” Nam Chi đột nhiên nghĩ tới, dưới ánh mắt mong chờ của Trang Khả Khả, cô tiếp tục nói: “Cho chị một cơ hội tốt như vậy, chỉ mời một bữa cơm thì hơi quá đáng, chị phải chuẩn bị thêm quà mới được.”
Trang Khả Khả thở dài: “Đóng phim thần tượng nhiều năm như vậy, coi như công sức đổ sông đổ biển hết rồi.”
…
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, Nam Chi cảm thấy tay mình không còn vấn đề gì lớn nên đã nói với đạo diễn muốn đi làm lại.
Bởi vì cô phải quấn băng vải ở cổ tay trái, vậy nên đạo diễn còn đặc biệt thêm một cảnh diễn bị thương cho Nam Chi, vừa để che giấu băng vải vừa làm cho tình cảm của nam nữ chính có thêm bước tiến triển.
Sau khi kết thúc cảnh quay hôm nay, Nam Chi mời toàn bộ nhân viên công tác ở trường quay uống nước. Cô cũng hơi xấu hổ vì chấn thương của mình làm chậm tiến độ một ngày của cả đoàn phim.
Hứa Gia Vũ nhận đồ uống, đi tới chỗ Nam Chi nói cảm ơn: “Cảm ơn đồ uống của cô.”
“Không có gì, là tôi làm chậm tiến độ của mọi người.” Nam Chi trả lời.
Vẻ mặt của Hứa Gia Vũ tươi cười, nhìn Nam Chi chớp mắt: “Thật sự không liên quan, nhờ cô tôi mới được nghỉ phép nên mới có thể gặp mặt bạn gái.”
Nam Chi cười cười: “À, chúc mừng cậu.”
Cách ngày đóng máy không xa, cảnh cuối cùng là diễn thân mật, vừa ôm vừa nắm tay, nhưng ngay sau khi diễn xong thì hai người rất tự giác tránh đi.
Ngay cả đạo diễn Trịnh cũng không khỏi trêu nói: “Hai người là CP ít cảm giác nhất mà tôi từng gặp qua ở ngoài đời đấy, nhưng tới khi diễn thì lại vô cùng có cảm giác, thật là thần kỳ.”
Nam Chi cười bất lực, cô biết phân rõ cái nào là diễn cái nào là hiện thực.
“Phải nói là kỹ thuật diễn xuất của chị Nam Chi tốt mới đúng.” Sau khi đạo diễn Trịnh rời đi, Trang Khả Khả nhỏ giọng nói: “Nhập vai nhanh, thoát vai nhanh.”
Vào bữa tiệc đóng máy, bởi vì Nam Chi không thể uống rượu nên lấy lý do bị thương ở cổ tay chưa khỏi để từ chối, rất may là mọi người đều thông cảm nên không ai nói gì nhiều.
Cô không uống rượu nhưng Trang Khả Khả làm trợ lý lại bị rót cho không ít rượu, cuối cùng vẫn bị Nam Chi mang về.
…
Ngày hôm sau, Nam Chi xuất phát từ sân bay thành phố Dương, hiện trường vậy mà có không ít fans chờ.
Cô ở trong xe kinh ngạc nhìn Trang Khả Khả: “Em thuê fans à?”
Trang Khả Khả lập tức lắc đầu: “Chị Diêu không có cho em khoản ngân sách này đâu, đây đều là fans thật sự của chị Nam Chi.”
“Nhưng chị quên trang điểm rồi, liệu có sao không?” Lần đầu tiên Nam Chi được fans đến sân bay đón nên cũng có hơi lo lắng: “Chị có nên trang điểm chút rồi mới ra hay không.”
“… Có thể nhưng mà không cần thiết.” Trang Khả Khả bất đắc dĩ nói: “Cho dù là mặt mộc thì chị Nam Chi vẫn rất đẹp.”
Nói như vậy, trong lòng Nam Chi cũng yên tâm hơn, cô xuống xe rồi đi vào trong sân bay, fans đưa tiễn cũng đi theo ngay.
“Chị, em rất thích những bộ phim chị diễn, mỗi bộ em đều xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng mà diễn vai chính quá ít.” Fans tiếc nuối nói.
“Chị ơi chừng nào phim mới sẽ chiếu ạ, em không chờ nổi nữa rồi!”
“Chi Chi hôm nay thật xinh nha!”
“…”
Nam Chi cảm thấy rất mới mẻ, cũng vô cùng vui vẻ chào hỏi với các fans ở hiện trường, thậm chí còn thoải mái ký tên cho từng người một.
Chờ tới khi Nam Chi lên sân bay, siêu thoại* của cô đã sớm phát vô số hình ảnh và video xem trước khác nhau, một nhóm fans cũng tới thảo luận về chuyến “đu sân bay” hôm nay.
*Siêu thoại = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn.
[Lần đầu tiên nhìn chị ấy ở khoảng cách gần, da đẹp thật sự luôn ấy, để mặt mộc nhưng vẫn đẹp siêu cấp!]
[Bản thân chị í siêu cấp nice, hơn nữa mặt mộc thật sự rất đỉnh, không nổi tiếng thì quá là nghịch thiên rồi.]
[Tôi nhận được chữ ký rồi, Chi Chi dịu dàng như nước, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua tôi thôi mà tôi không nói được lời nào nữa luôn.]
[Oaaa, ghen tị quá, chừng nào tôi mới có thể tận mắt gặp Chi Chi đây.]
[Phim mới của Chi Chi hút không ít fans đâu, tin rằng sẽ sớm nổi thôi.]
[Tuy rằng biết chị í nên hot, muốn cho người khác biết chị ấy tốt cỡ nào nhưng cũng muốn giấu chị í đi để mình tôi được thích thôi, huhuhu.]
…
Sau khi quay lại Định Hải, Diêu San không lập tức đưa thêm lịch trình nào cho cô, bởi vì Nam Chi bị thương ở tay nên cũng chỉ gọi điện thoại bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn thôi.
Nam Chi rất nghe lời, vùi ở trong đống chăn ấm áp ngủ một giấc nhưng mà sáng hôm sau đã bị điện thoại đánh thức.
Thấy là điện thoại của Diêu San, Nam Chi vừa nghi hoặc vừa nhận điện thoại: “Chị Diêu, sao lúc này lại gọi điện thoại cho em thế?”
“Em nhìn xem trên mạng đều nói em với Hứa Gia Vũ yêu nhau, có chuyện gì vậy?” Ngữ khí Diêu San vội vàng hỏi.
Nam Chi bối rối bật loa ngoài, sau đó tắt giao diện gọi điện, mở Weibo lên.
#Nam Chi Hứa Gia Vũ hẹn hò#
#Nam Chi Hứa Gia Vũ phim giả tình thật# và những từ khóa khác đều nằm trên hot search, trên mặt cô hiện đầy dầu chấm hỏi. Blogger cũng đã phát vài bức ảnh mơ hồ không thấy rõ bóng lưng, trong ảnh đó lộ ra gò má của Hứa Gia Vũ, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt của cô gái bên cạnh anh ta đều không lộ ra.
Các blogger nhận định cô gái này là Nam Chi vì nguyên nhân rất đơn giản, do hôm đó Nam Chi cũng mặc một chiếc áo khoác màu cà phê tương tự.
Xem đến đây, Nam Chi cảm thấy mình thật sự rất oan ức, đụng hàng là lỗi của cô sao.
Hứa Gia Vũ nổi tiếng hơn Nam Chi một chút, vì vậy các tài khoản marketing bên dưới hầu như đều là của fan Hứa Gia Vũ khống bình*
*Khống bình: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/fan sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những comment tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top. Đó gọi là khống bình.
[Không nghe lời đồn, chờ tin tức chính thức.]
[Vài tấm hình chụp bóng lưng liền nói đây là yêu đương, cũng quá nhảm đi…]
[Vì sao Nam Chi lại ra ngoài với nam nghệ sĩ của đoàn phim vào buổi tối thế, như vậy rất dễ gây hiểu lầm nha.]
[Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vô duyên vô cớ ra ngoài chơi cùng đàn ông?]
[??? Mấy bình luận này khó hiểu thật, sao lại là Nam Chi sai rồi?]
[Fans nhà trai cũng quá dơ đi, cái nồi này cũng muốn nhà gái đội sao?]
*Đội nồi: Nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với “đổ vỏ”.
Nam Chi càng nhìn bình luận một chút càng cảm thấy sốt ruột hơn.
Lúc này, giọng của Diêu San truyền ra từ điện thoại: “Người trong ảnh có phải là em không, nói thật cho chị biết đi.”
“Đương nhiên không phải là em rồi” Nam Chi uể oải nói: “Em với Hứa Gia Vũ ngoại trừ lúc đóng phim thì còn không liên lạc với nhau, sao hẹn hò với nhau được.”
“Vậy bóng lưng kia…”
“Anh ta có bạn gái nhưng không phải em, đây đơn giản chỉ là đụng hàng thôi.” Nam Chi phun tào: “Đáng lẽ tối hôm đó em không nên mặc cái áo khác mỏng màu cà phê đó mà, ai biết sẽ đụng hàng với bạn gái của Hứa Gia Vũ chứ.”
Diêu San ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Nếu không phải em thì bây giờ chị lập tức để bên bộ phận quan hệ công chúng thanh minh, nhưng mà tạm thời em đừng lên tiếng là được.”
“Vâng.”
…
Cúp điện thoại xong, tiếng chuông cửa vang lên, Nam Chi cũng không còn buồn ngủ nên liền đi ra mở cửa.
Trang Khả Khả vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Chị Nam Chi cũng đã thấy rồi đúng không?”
“Chị Diêu vừa gọi điện thoại tới, sao chị không biết cho được.” Nam Chi cười khổ: “Hôm đó mặc sai quần áo.”
Trang Khả Khả an ủi: “Em đã gọi giải thích với chị Diêu rồi, nói không phải là chị Nam Chi đâu, hay là đem chuyện bữa tiệc hôm đó nói cho chị Diêu nghe đi chị?”
Nam Chi nghĩ một hồi, nói với Trang Khả Khả: “Vậy em nói với chị Diêu đi, cũng không phải chuyện gì mà không thể cho chị ấy biết.”
Tuy rằng sau khi nói xong sẽ phải giải thích một phen, dù gì đó giờ Chu tổng cũng chưa từng mang “bạn nữ” đi dự tiệc cùng, cô cũng vì nghĩ đến việc này nên không có nói cho Diêu San biết, nhưng tình huống bây giờ không nói là không được.
Khi Trang Khả Khả báo cáo với Diêu San, Nam Chi cũng không có ý định đi ngủ, chỉ có thể mở Weibo lên xem tình huống hiện tại như thế nào.
Phải nói rằng bộ phận quan hệ công chúng của Húc Tinh làm việc vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã phát tin thanh minh trên trang Weibo chính thức.
Weibo chính thức nói đây chỉ là đụng hàng nhưng rất nhiều người căn bản không tin, cảm thấy đây chỉ là lời giải thích của Húc Tinh thôi.
Nam Chi bất lực đỡ trán, rốt cuộc thì phải giải thích cái gì chứ? Không phải cô thì là không phải thôi.
[Nam Chi phủ nhận như vậy, tám phần là sự thật.]
[Bên Hứa Gia Vũ còn chưa đáp lại đâu, nhưng Nam Chi đã mau chóng phủi sạch rồi.]
[Cái giải thích đụng hàng này thật sự buồn cười, đổi lý do khác không phải tốt hơn sao.]
[Ha ha ha có ngốc mới tin đây là đụng hàng.]
[Lần đầu tiên thấy có giải thích như vậy luôn đó, yêu đương còn phải giấu giấu giếm giếm, làm vậy chi thế.]
[Hai người không nổi tiếng yêu nhau thì chỉ có như vậy mới gây chú ý được.]
[Vừa mới bắt đầu thì chờ phía chính chủ giải thích, người ta giải thích rồi thì lại không tin, rốt cuộc thì mấy người đó có bệnh gì thế. /mỉm cười/]
[Có vài bình luận hài hước thật sự, người ta đã phủ nhận yêu đương, cứ ép người ta nhận là có yêu đương, lần đầu tiên thấy đấy.]
Nhìn bình luận chướng khí mù mịt, ngay cả đầu của Nam Chi cũng đau lên, cô mạnh dạn thoát Weibo.
Không lâu sau, điện thoại của cô lại reo lên, nhìn thông tin người gọi đến là Chu Tự Bắc, hô hấp của cô cũng vì vậy mà chững lại.
Sau khi nghe máy, Nam Chi không suy nghĩ nhiều liền vội vàng nói: “Không phải tôi, hôm đó tôi với anh ở chung với nhau mà!”
Lời ra khỏi miệng, cô cũng ngẩn người, Nam Chi cũng không nghĩ tới cô sẽ vội vàng giải thích chuyện này với anh như vậy, giống như lo lắng anh sẽ hiểu lầm vậy.
Bên kia đầu dây yên tĩnh hai giây, sau đó giọng nói ẩn chứa ý cười của Chu Tự Bắc vang lên: “Tôi biết.”