Chương 27: Hơi thở cuối cùng của người đội trưởng Dorian, ngọn giáo mang ý chí mạnh mẽ.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“Quát!!.. Quát!!..” -Tiếng quạ kêu phát ra từ trên cao của bầu trời. Bọn chúng đang bay gần những dải sáng kia, và ngước ánh mắt xuống dưới Thị trấn bù nhìn.
Một số con quạ đã bay xuống, chúng đậu lên những xác c·hết của người dân ở thị trấn này.. Tại nơi xác c·hết rải rác xung quanh, là một ngôi nhà to lớn.. Ngôi nhà đó chính là Trụ sở chính của thị trấn bù nhìn.. Hiện tại, nó đã bị phá hủy đi một nửa.
Ở bên trong trụ sở chính, xác c·hết rải rác khắp nơi.. Tất cả những người trú ẩn ở đây, đều đã bị g·iết c·hết một cách tàn bạo.
Bọn họ b·ị c·hém lìa cơ thể, có người thì bị tác động mạnh dẫn đến c·ái c·hết.. Thật bi thảm.. Bọn họ đã cố gắng chạy trốn, nhưng đã không thể.. Chỉ có 2 hoặc 3 người mới chạy trốn thành công, thông qua lối đi ở phía sau.
Chuyện gì đã xảy ra với những người chạy trốn không kịp. Tất nhiên là bọn họ đã bị g·iết c·hết, bởi một con quái vật.
Con quái vật đó, chính là Loreb. Một kẻ đến từ chủng tộc Orc, hắn ta có thân hình to lớn với một cái bụng bự không đáy. Trên tay là thanh đao được làm từ xương của một loại quái vật.. Hắn ta rất mạnh.. Mạnh hơn tất cả mọi người ở Thị trấn bù nhìn này.
“...!!CRACK!!...”. -Lại là âm thanh đó, Loreb đang thưởng thức bữa ăn của mình.. Thức ăn của hắn ta, không gì khác ngoài những người đ·ã c·hết.
Những n·ạn n·hân xui xẻo.. Mặc dù bọn họ đ·ã c·hết, nhưng cũng chẳng được yên ổn là bao.. Xác c·hết của bọn họ buộc phải làm thức ăn cho Loreb, thủ phạm của những chuyện này... Thật kinh khủng làm sao.
Đã được một vài giờ trôi qua, Gã Orc vẫn còn đang thưởng thức bữa ăn của mình. Hắn ta cứ ăn và mặc kệ mọi thứ ở xung quanh, dù cho lũ quạ đang c·ướp thức ăn của mình.. Hắn ta đúng là một kẻ phàm ăn.
Ở đâu đó, ngay gần vách tường, có một người đàn ông đang ngồi gục tại chỗ dưới sàn nhà.. Anh ta chính là Dorian.
Vì ngăn chặn Gã Orc, nên Dorian đã b·ị t·hương nặng.. Anh vẫn chưa c·hết, nhưng rồi cũng sẽ đi nhanh thôi.
Bởi vì.. Dorian đang mất máu rất nhiều, v·ết t·hương thì ngày càng nặng hơn.. Những chỗ đã băng bó, hiện đã bị rách ra.
Dorian hiện tại đang hấp hối chăng, bởi vì anh chẳng còn di chuyển nữa.. Hơi thở và nhịp tim đều không thể nghe thấy.. Liệu rằng, người đội trưởng phải bỏ mạng tại nơi này ư.. Đó là chưa kể, những v·ết t·hương mới ở trên cơ thể của Dorian.
Dorian hiện tại chẳng thể làm gì được nữa. Anh ta ngồi gục ở vách tường, với những v·ết t·hương trên cơ thể mình.. Kế bên chính là v·ũ k·hí của Dorian, Ngọn giáo dài mang lá cờ biểu tượng của ngài tử tước.
Nhưng ngọn giáo đó, đã bị gãy làm đôi. Phần thân là một loại gỗ rất bền, nhưng giờ đã bị phá hủy hoàn toàn.. Chỉ còn lại nửa phần thân, và đầu của mũi giáo.
Vũ khí thì bị phá hủy, chủ nhân cũng tàn tạ theo.. Giờ đây người nào có thể ngăn cản được Gã Orc Loreb, chẳng ai cả.
Thị trấn này, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Chẳng còn ai có thể bảo vệ những người sống sót.. Thật khủng kh·iếp.. Chỉ vừa mới có vài giờ trôi qua, mà cả thị trấn đã hỗn loạn như thế này rồi.. Cột sáng bí ẩn ở cánh đồng bắp, nó đã chọn lọc rất nhiều người.. Số phận của người dân ở thị trấn bù nhìn, đã bị nó sắp đặt.
“...” -Trở lại với Dorian.. Hiện tại anh ta đang cố gắng để giữ sự tỉnh táo của mình.
Trong ánh mắt của Dorian, mọi thứ đều đang dần dần mơ hồ đi.. Dường như anh đã sắp sửa ngất đi rồi.. Mọi thứ thật tồi tệ.
Dorian đã biết được là mình không có phần thắng khi chiến đấu với Loreb. Nhưng mà, anh thà c·hết chứ không để cho người khác phải chịu đựng số phận đó.
Anh đã lao đến, với một chân của mình. Nhưng rồi thì sao, anh đã không thể bảo vệ được một ai.. Việc chứng kiến cảnh tượng bọn họ phải c·hết đi, khiến cho Dorian cảm thấy không cam tâm.. Cả cuộc đời của người đội trưởng này, chưa bao giờ phải uất ức như thế.. Kể cả có bước lên chiến trường, thì phần thắng vẫn thuộc về phe ta một cách vẻ vang.
Dorian cố gắng di chuyển, mặc cho cơ thể anh đã vượt quá sức chịu đựng.. Trong mắt anh ta, chẳng còn gì khác ngoài Loreb.. Anh phải ngăn chặn Gã Orc này lại, hoặc chí ít là đả thương hắn ta.
“...!!BỊCH!!...”. -Nhưng mà.. Dù cho có cố gắng đến cỡ nào đi nữa, Dorian vẫn không thể đứng dậy.. Chân phải của anh đã mất rồi, giờ thì trên cơ thể toàn là những v·ết t·hương nặng.. Anh giữ chặt ngọn giáo đã bị gãy của mình và cố gắng Gồng gánh hết tất cả sức lực, chỉ để đứng lên thêm một lần nữa thôi.. Ít nhất thì, Dorian phải khiến cho Gã Orc phải trả giá cho những hành động mà hắn ta đã gây ra.
Dorian đã đứng dậy khỏi sàn nhà. Nhưng với tình hình hiện tại thì anh không thể di chuyển được, huống chi là đả thương Gã Orc.
Vết thương thì càng ngày càng nặng hơn. Anh phải làm gì đây, Gã Orc đang ở phía trước kia rồi.. Không lẽ phải bỏ cuộc giữa chừng như thế sao, vậy thì chẳng đáng mặt là Hiệp sĩ nữa rồi.
Dorian tự hỏi.. Nếu như anh bỏ cuộc giữa chừng thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Sẽ không còn phải chịu đựng những cơn đau đến từ v·ết t·hương, chỉ cần lặng lẽ c·hết đi là được thôi mà.. Dù sao thì những người mà anh cần phải bảo vệ, đều đ·ã c·hết hết rồi kia mà.. Cần gì phải cố gắng đến thế, chỉ để đả thương Gã Orc trong vô vọng.. Đó là những gì mà Dorian chợt nghĩ đến, dường như anh đã muốn bỏ cuộc giữa chừng và c·hết đi tại nơi đây.
“...!!BỊCH!!...". -Dorian đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, chắc hẳn là do mất máu quá nhiều.. Mình sẽ c·hết tại đây sao, Dorian tự hỏi.. Để rồi, một hình ảnh quen thuộc đối với người đội trưởng đã xuất hiện.
Hình ảnh về những ngày tháng luyện tập của đội trưởng Dorian.. Tất cả những gì mà anh đã có được trong ngày hôm nay của hiện tại, đều là do một tay người đó giúp đỡ.
Người mà anh không bao giờ được phép quên đi, dù cho có c·hết.. Đó chính là người thầy của mình.. Người đã giúp đỡ anh đạt được danh hiệu Hiệp sĩ.
“Phải rồi... Chỉ cần sử dụng được nó, là có thể tiếp cận được với hắn ta rồi.”
Một suy nghĩ vừa chợt lóe lên ở bên trong đầu của đội trưởng Dorian.. Anh ta vừa mới nhắc đến một thứ gì đó.. Một thứ mà anh đã từng học được, từ người thầy của mình.
“...” -Cứ thế.. Những dòng ký ức của người đội trưởng đã ùa về.. Dorian mơ hồ và nhớ lại những gì mà mình đã chứng kiến được.
Đó là một khoảng thời gian dài, vào năm Dorian tròn 17 Tuổi.. Khi đó anh chỉ là một chàng lính trẻ, kinh nghiệm thì không nhiều như hiện tại.. Giáp phục thì là dạng lưới sợi được làm từ kim loại, v·ũ k·hí chỉ là một thanh kiếm sắt vác theo bên hông.
Vào khoảng thời gian đó, Dorian vẫn chưa trở thành một Hiệp sĩ hay Đội trưởng của binh đoàn tuần tra.. Anh chỉ là một người lính quèn vừa mới vào nghề, và vẫn chưa được phục vụ cho ai cả.. Khi đó anh còn khá nông nổi, và chưa được trưởng thành như hiện tại.. Nhưng nhờ có người thầy đó, anh mới được như ngày hôm nay.
Một người thầy nghiêm khắc nhưng cũng rất hiền hậu, và đôi lúc thì chọc ghẹo cậu học trò của mình.. Người thầy đó là một Hiệp sĩ lành nghề, đã phục vụ cho ngài tử tước được hơn 7 năm.
Dorian không thể nào quên đi được người thầy đó.. Cô ấy tên Kara.. Đúng vậy, người thầy mà anh ta biết đến, là một người phụ nữ tên Kara.. Cô ấy thích được gọi là thầy hơn, chính vì thế Dorian mới xưng là Thầy.
Ngoại hình thì cực kỳ nổi bật, cô ấy trong giống như 'Một thiếu nữ' hơn là Hiệp sĩ.
'Một thiếu nữ' đó là lời khen ngợi từ Dorian dành cho cô.. Nhưng thực chất, cô ấy trưởng thành hơn cái từ Thiếu nữ đó.
Kara ở trong ký ức của Dorian, là một Hiệp sĩ trưởng thành.. Cô ấy có một mái tóc dài màu nâu, ngoại hình thì ưa nhìn và rất xinh đẹp trong mắt của mọi người ở bên ngoài.. Còn đối với những Hiệp sĩ, thì Kara là một người nghiêm khắc và đáng sợ.. Cô ấy mặc một bộ giáp sắt toàn thân, bên trong thì là giáp lót dạng lưới.. Bên hông là một thanh kiếm cũng được làm từ sắt.. Đặc biệt nhất chính là mũ giáp của Kara nó có phần lỗ ở phía sau, tất nhiên là nó được sử dụng cho mái tóc dài kia rồi.
Đó cũng là một điểm nhấn của Kara, sự khác biệt hoàn toàn với những Hiệp sĩ khác.. Bởi vì, không có một ai để cho mái tóc dài của mình buông xõa trên chiến trường.. Nó sẽ trở thành một điểm yếu chí tử đối với những Hiệp sĩ, nếu như bị nắm lấy tóc thì chẳng khác nào t·ự s·át.
Nhưng những chuyện đó, không quan trọng đối với Kara.. Bởi vì cô ấy cực kỳ khỏe mạnh và nhanh nhẹn.. Nói không chừng, tốc độ và phản xạ của cô ấy ngang ngửa với những Hiệp sĩ lành nghề trên 10 năm kinh nghiệm.. Sức mạnh thì không nói gì nữa, cô ấy có 'Cơ bắp' được che giấu bởi những lớp áo giáp của mình.. Đủ khỏe để nâng được một người lính trẻ tuổi như Dorian.
Nhưng mà... Đó không phải là những gì mà Dorian ghi nhớ đến cô. Thứ khiến cho anh không thể nào quên được, chính là kỹ thuật mà cô ấy đã từng sử dụng.
“Aura?.”
“Phải, chính là Aura.. Hôm nay ta sẽ dậy con về thứ đó.”
Kỹ thuật đó được gọi là Aura.. Một loại kỹ thuật rất ít người sử dụng và biết đến, bởi vì nó chỉ tồn tại ở bên kia Lục địa.
“Aura?.. Thứ đó rốt cuộc là gì, tôi chưa từng nghe đến bao giờ.”
Khi đó.. Dorian đã hỏi người thầy của mình về thứ được gọi là Aura.
“Giải thích thì dài dòng. Ta sẽ cho con xem qua về nó.. Nào rút kiếm ra đi!?.”
Trong ký ức của Dorian, về cái ngày hôm đó.. Anh và người thầy của mình đã có một trận đấu tập, tại nơi Sân luyện tập.. Một sân luyện tập đầy rộng rãi, chỉ dành riêng cho hai người Kara và Dorian.. Nói chung nơi đó là sân sau của Nhà Kara, và cũng là nơi để luyện tập.
“Người chắc chứ?. Đây là kiếm thật đấy, không phải loại tập luyện thông thường đâu!?.”
Lúc đó.. Dorian đã được Kara ngỏ lời, rút thanh kiếm của mình ra.. Thật sự thì trận đấu tập này, không công bằng chút nào.
Dorian buộc phải nghe lời người thầy của mình. Anh đã sử dụng thanh kiếm thật từ bên hông.. Nó là một thanh kiếm sắt, và tất nhiên sẽ rất nguy hiểm khi b·ị c·hém phải.. Nhưng đối với Kara, thì cô chẳng mấy để tâm đến vấn đề đó.. Nguy hiểm hay không, chưa thử làm sao mà biết được.
“Dorian, Con không cần phải nương tay với ta đâu.. Hãy cứ t·ấn c·ông tùy thích, ta sẽ không sao cả.”
“Vâng con hiểu... Nhưng mà, tại sao người lại không sử dụng kiếm thật chứ?.”
Khi đó.. Dorian đã rất khó hiểu, người thầy của anh hiện đang cầm trên tay một thanh kiếm gỗ.. Thanh kiếm gỗ đó, thường thì chỉ được sử dụng trong việc luyện tập.
Tại sao Kara lại sử dụng nó chứ, trong khi đó Dorian đang cầm trên tay một thanh kiếm thật sự.. Rốt cuộc thì cô ấy muốn làm gì đây.. Liệu rằng kỹ thuật Aura kia, có liên quan đến việc này.. Tất nhiên là vậy rồi.
“Không cần thiết phải là kiếm thật đâu. Ta sẽ làm cho con b·ị t·hương mất!?.”
Rốt cuộc thì kỹ thuật Aura kia là gì, tại sao Kara lại tự tin như thế.. Nó lợi hại đến thế sao, Dorian khi đó đã tự hỏi rất nhiều.
“Nào Dorian, mau đến đây đi...”
“...” -Kara đã vào thế chiến đấu rồi.. Dorian không muốn làm cho thầy của mình b·ị t·hương, nên anh đã hơi phân vân về trận đấu tập này.
Nhưng mà.. Kara đã khẳng định như thế rồi, thì Dorian cũng đành phải nghe theo mà thôi.. Khi đó anh đã giữ chặt kiếm lại và tự nghĩ rằng, chỉ cần làm rơi kiếm của Kara là có thể chiến thắng rồi.
“Được rồi. Con đến đây, người hãy cẩn trọng đó!!.”
Khi đó, Dorian đã lao đến với thanh kiếm trên tay của mình.. Anh đã vung nó đến Kara, với mục đích sẽ làm cô ấy b·ị t·hương ở phần tay.. Để rồi khi đó, anh sẽ đánh bật thanh kiếm kia rơi ra khỏi tay của cô ấy.
“...!!!KENG!!!...”. -Khi đó Dorian đã quá tự tin, rằng Kiếm sắt sẽ mạnh hơn Kiếm gỗ.
Nhưng bất ngờ thay.. Khi Dorian vung kiếm xuống thì Kara đã chặn đứng nó lại, chỉ với một thanh kiếm gỗ.. Thật kỳ lạ làm sao, khi v·a c·hạm với nhau 2 thanh kiếm đã phát ra một tiếng 'KENG'.. Âm thanh của kim loại khi v·a c·hạm.
Dorian đã rất ngạc nhiên trước cảnh tượng đó.. Để rồi anh đã b·ị đ·ánh bại, chỉ vì lơ là trong phút chốc.
“...!!!KENG!!!...". -Lại thêm một âm thanh v·a c·hạm nữa, nhưng mà lần này không phải là chặn đứng.. Mà là đánh bật.
Thanh kiếm sắt của Dorian đã b·ị đ·ánh bật ra.. Nó rơi khỏi tay của anh, và rớt xuống dưới mặt đất.
“Không.. Không thể nào, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?.”
Dorian đã rất ngạc nhiên.. Một thanh kiếm sắt, lại b·ị đ·ánh bại bởi một thanh kiếm gỗ sao.. Thật vô lý.
Đáng lẽ ra thanh kiếm gỗ kia phải bị cắt làm đôi chứ.. Thế nhưng tại sao nó vẫn còn nguyên vẹn, dù là một vết xước cũng không có.
“Đây là lý do vì sao, ta bảo con đừng nương tay khi chiến đấu đấy.”
Dorian nhìn Kara và tò mò hỏi: “Vừa rồi, là do cái kỹ thuật Aura kia sao?.”
Chắc hẳn là do thứ được gọi là Aura kia, nên thanh gỗ mới cứng cáp như thế.
“Oh.. Con hiểu chuyện nhanh đấy, không uổng công ta nhồi nhét kiến thức mấy lâu nay.”
Khi đó.. Kara đã bắt đầu giải thích rất nhiều về Aura cho Dorian biết đến. Nhưng đa phần là những thứ mà Dorian không hiểu được.
“Nghe kỹ đây Dorian.. 'Aura' là một loại kỹ thuật giúp cho người sử dụng trở nên mạnh mẽ hơn.. Có rất nhiều cách gọi khác nhau dành cho kỹ thuật đó, nhưng thông thường thì sẽ là Aura.”
Dorian tò mò hỏi: “Giúp cho người sử dụng trở nên mạnh mẽ hơn?. Con chưa bao giờ nghe đến loại kỹ thuật đó, nó cũng là kiếm thuật sao ạ?.”
“Kiếm thuật?.. Không, nó khác hẳn với kiếm thuật.. Aura chỉ là một loại kỹ thuật mà thôi, nó không phải 'Võ thuật hay kiếm thuật'.. Nó không là gì hết.”
Khi đó.. Dorian chẳng thể nào mà hiểu được những lời lẽ của Kara.. Nó thật sự quá xa vời, đối với anh ta.
“Này Dorian.. Ta có giải thích đến đâu, chắc hẳn là con cũng không hiểu đâu nhỉ”
“Dù sao thì, kỹ thuật này bắt nguồn từ bên kia lục địa kia mà. Con không biết cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.”
Bên kia lục địa.. Khi đó Dorian đã tự hỏi rất nhiều, rằng bên kia Lục địa rốt cuộc là có thứ gì.
“...” -Ký ức thật mơ hồ làm sao.. Khi nhớ đến đây, Dorian đã quên đi những gì mà người thầy của mình tiếp tục nói.
Dorian chỉ nhớ rõ một ít. Sau khi giải thích cho anh hết tất cả mọi thứ về Aura, thì Kara đã biểu diễn kỹ thuật đó cho.
Cô ấy đã giữ chặt thanh kiếm gỗ của mình lại. Hơi thở thì rất đều, không nhẹ cũng chẳng mạnh.. Khi đó, Kara đã giơ thanh kiếm gỗ ra phía trước.. Tay phải thì giữ chặt cán cầm, tay kia thì đặt lên phần thân kiếm.. Cô ấy nhắm mắt lại thể hiện sự tập trung của mình, khi đó mọi thứ đã trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Nhưng sự yên tĩnh đó, đã bắt đầu mất đi.
Xung quanh Kara khi đó, có những cơn gió nhẹ thoảng qua.. Một thứ gì đó đã xuất hiện trên thanh kiếm gỗ kia, Dorian đã thấy được nó.. Một luồng hào quang đầy tuyệt đẹp, nó có màu sắc như những tán lá trên cây.. Thật tuyệt vời, chỉ trong phút chốc thanh kiếm gỗ đã được bao phủ bởi thứ hào quang kia.
Kara mở mắt ra và dặn dò Dorian: “Dorian.. Nhìn kỹ vào, đây được gọi là Aura.. Chỉ khi trải nghiệm được khoảng khắc sinh tử của cuộc đời mình, thì con mới lĩnh hội được nó.. Hãy nắm bắt cơ hội và điều hòa nhịp thở của mình, khi đó con sẽ cảm nhận được nó.. Từ bên trong mình.”
Những lời lẽ đó của Kara, đã kết thúc bằng một nhát chém lên thẳng bầu trời cao.
Đó là những gì mà Dorian còn nhớ được cho đến nay.. Anh đã quay lại với hiện thực, cơ thể vẫn đang không ngừng chảy máu.. Gã Orc vẫn còn thưởng thức bữa ăn ở trước mắt Dorian.. Giờ thì phải làm sao để lĩnh hội được thứ Aura kia, Dorian tự hỏi.. Khoảng khắc sinh tử của cuộc đời mình sao, Dorian hiện đang trải nghiệm nó đây.. Chỉ cần nắm bắt nữa thôi, nhưng cơ hội mà Kara nói đến rốt cuộc là gì.
Dorian cố gắng làm theo những gì mà người thầy của mình dặn dò.. Trước tiên thì anh cần phải điều hòa nhịp thở của mình, không nhẹ cũng chẳng mạnh.
Nhưng điều đó thật khó khăn đối với tình trạng hiện tại của Dorian.. Anh đã cố gắng rất nhiều.. Để rồi một thứ gì đó đã xuất hiện.. Bên trong cơ thể anh đột ngột nóng lên một cách khó hiểu, không lẽ nó chính là cơ hội mà Kara đã nhắc đến.
Thật khó hiểu.. Dorian có thể cảm nhận được nó, cơn nóng ran rát đến từ bên trong cơ thể mình.. Những v·ết t·hương đang từ từ dịu đi cơn đau, liệu có phải là do thứ Aura kia làm không.
“Oh!!.. Tên nhân loại kia, ngươi vẫn còn sống sót sao.”
Gã Orc Loreb kia đã chú ý đến Dorian.
“...” -Nhưng mặc kệ điều đó, anh ta vẫn im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Để rồi trong vô thức, Dorian đã tiến đến gần Gã Orc.. Một cú bật nhảy cao được thực hiện bởi anh ta.. Thật kỳ lạ, với tình trạng như vậy mà anh ta vẫn nhảy lên được sao.
Gã Orc Loreb khá bất ngờ khi Dorian nhảy lên cao và tiếp cận mình. Nhưng mà hắn ta chẳng mảy may sợ hãi, bởi vì Dorian chỉ là một nhân loại yếu kém trong mắt của hắn ta.
“...!!!VỤT!!!...”. -Thanh đao to lớn đã lập tức cắt lìa cơ thể của người đội trưởng.. Loreb đã vung nó lên theo chiều ngang, khiến cho Dorian bị đứt đôi cơ thể.. Vậy là đã kết thúc rồi sao, không lẽ kết cục lại bi thảm như thế này.
Không.. Dorian đã hiểu được 'Aura' chỉ khi con người ta lâm vào hoàn cảnh cận kề với c·ái c·hết, thì nó mới xuất hiện.. Cơ hội này chỉ có một lần mà thôi, hãy để nó tỏa sáng và bị dập tắt như một ngọn lửa.
Dorian giữ chặt ngọn giáo của mình lại. Ý chí của anh đã khiến cho nó phải xuất hiện, một luồng hào quang rực rỡ như một ngọn lửa đang ở trên tay anh.. Cánh tay phải của anh nó đang nóng lên, như thể muốn thôi thúc làm một điều gì đó.
Dorian giữ chặt ngọn giáo của mình, trước mắt anh là kẻ thù.. Gã Orc Loreb.
Trước khi cơ thể rơi xuống khỏi không trung, Dorian đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng của mình vào hành động này.
Với chút ý chí còn sót lại.. Dorian đã ném ngọn giáo đi, nó bay thẳng đến với Gã Orc Loreb.. Nhắm thẳng vào, ánh mắt của hắn ta.
“...!!!BỤP!!!...”. -Ngọn giáo lao đến, và ghim thẳng vào ánh mắt của Gã Orc Loreb.
“GAAAAA!!!. MẮT CỦA TA!!.” -Máu bắn ra khắp nơi trên mặt sàn, Gã Orc rên rỉ với cơn đau của mình.. Đây là lần đầu tiên, Loreb b·ị t·hương bởi một nhân loại.
Thật mỉa mai thay.. Tên nhân loại mà hắn ta cho là yếu đuối, đã làm b·ị t·hương chính mình.. Đả kích này, thật sự quá to lớn đối với Loreb.. Hắn ta tức giận, sôi máu lên và rút ngọn giáo ra khỏi mắt mình.
“TÊN NHÂN LOẠI KHỐN KIA, NGƯƠI ĐỪNG TƯỞNG CHỈ NHIÊU ĐÓ LÀ ĐỦ GIẾT CHẾT TA!!.”
Dorian đã chọc giận Loreb.. Thật hả hê khi thấy được hắn ta như thế.
Dorian mỉm cười.. Trước khi ra đi, anh đã nhìn thấy được những hình ảnh của cuộc đời mình.. Vậy ra đây là trải nghiệm của những người khi c·hết đi sao, Dorian tự hỏi.
Những hình ảnh đó, kèm theo rất nhiều cảm xúc đối với Dorian.
Hối hận về những hành động ngu ngốc và dại dột của mình.. Hối tiếc khi không bảo vệ được những người khác.
Cuối cùng là sự yên bình dịu nhẹ một cách lạ thường.. Dorian đ·ã c·hết đi khi còn quá trẻ, cả cuộc đời anh vẫn có rất nhiều thứ chưa học hỏi được.. Giờ mọi thứ đã kết thúc rồi, ý thức của Dorian đã biến mất hoàn toàn.. Thân xác của anh nằm sõng soài ngay trên nền đá của trụ sở chính.
“...!!!ẦM!!!...”. -Không để cho kẻ vừa mới làm mình b·ị t·hương được c·hết thảnh thơi, Loreb đã phá hủy cơ thể của Dorian.
Hắn ta thật tàn ác, dù cho Dorian đ·ã c·hết rồi.. Tiếng ầm vừa rồi, chính là do Loreb gây ra.. Hắn ta đã phá hủy phần đầu của Dorian chỉ với một cú dậm chân.
“TÊN NHÂN LOẠI!!.. CHẾT ĐI!!.”
“...!!!ẦM!!!...”
“...!!!ẦM!!!...”
Cứ thế.. Trụ sở chính của thị trấn bù nhìn cứ liên tục phát ra những chấn động và âm thanh to lớn.. Trận chiến của Dorian đã kết thúc rồi, anh ta ra đi dù chỉ mới 20 Tuổi.. Dorian là một Hiệp sĩ đáng được ngưỡng mộ.. Dù cho c·ái c·hết và nguy hiểm luôn ở cận kề, nhưng anh ta vẫn không sợ hãi trước những khó khăn đó.. Để rồi, anh đ·ã c·hết đi khi cố gắng khiến cho Gã Orc b·ị t·hương.
-------------------------------------
Từ phía xa, ở bên ngoài Thị trấn bù nhìn.
Chúng ta lại trở về với nhân vật chính của câu chuyện này.. Raidou và Ruijerd.
Sau khi tìm kiếm đường ở con hẻm, cả hai người các cậu đã tiến ra bên ngoài Thị trấn bù nhìn.. Khi băng qua cây cầu để thoát khỏi thị trấn, cả hai đã phải sửng sốt trước một cảnh tượng đáng sợ.
Ngay trên mặt đất, là những xác c·hết đang được lũ quạ thưởng thức.. Thật khủng kh·iếp, mấy cái xác c·hết đó đều là những người lính tuần tra bị g·iết.. Thủ phạm thì không ai khác ngoài Loreb, một Gã Orc với cái bụng không đáy.
“Grah!?.”
“Không thể tin được.. Đây là xác c·hết ư!?.”
Raidou bịt mũi của mình lại, trước mắt cậu là xác c·hết của những người lính tuần tra đã bị Loreb g·iết hại.. Thật h·ôi t·hối.
Lẫn lộn giữa những xác c·hết đó, là những bộ giáp dạng lưới và kiếm.. Khuôn mặt của những xác c·hết đã bị quạ ăn đến mức biến dạng.. Raidou chẳng thể nhận ra được bọn họ.. Kể cả đó là Kane và Fergal, hai người lính tuần tra mà cậu quen biết được.
“Ruijerd.. Chắc hẳn đây, không phải.. Xác c·hết.. Có thể, là động vật.”
Trong phút chốc Raidou đã thốt ra những lời lẽ thật ngu ngốc. Trong khi đó là những xác c·hết thật sự, kể cả con nít cũng nhận ra được mà thôi.
Hoặc có thể là do quá sợ hãi.. Nên Raidou mới thốt ra những lời lẽ đó, chỉ để trấn an tinh thần của mình và vùi lấp đi sự sợ hãi.
Raidou cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kinh khủng ở bên trong đầu của mình.. Cậu tự nhủ với lòng mình rằng, mọi thứ chỉ là xác c·hết của động vật.
Nhưng rồi.. Sự trấn an đó đã bị phá hủy bởi một giọng nói ở phía sau lưng của Raidou.
“Không đâu, chúng thật sự là xác c·hết của con người đấy!?.”
Giọng nói nhỏ bé, như thể là của một đứa trẻ vậy.. Raidou đã bất ngờ và liền quay lại để nhìn xem, chắc chắn đó không phải là Ruijerd.. Bởi vì Ruijerd không thể thành thạo ngôn ngữ như thế được.
“Em là, cô bé lúc trước ở con hẻm!?.”
Giọng nói đó, không ai khác ngoài cô bé tai thú ở bên trong ngõ cụt khi trước.. Đôi tai thú đó và cái đuôi động vật, không thể lẫn lộn vào đâu được.
“Hãy nhìn kỹ xung quanh đi, không có động vật nào biết mặc giáp cả.. Gần đây không có Goblin hoặc Troll, nên quái vật cũng là điều không thể...”
Cô bé đã phá hủy sự trấn an của Raidou, giờ đây chẳng thể nào trốn tránh hay vùi lấp nữa.. Cậu đành chấp nhận và cố gắng không nôn ra, vì mùi h·ôi t·hối từ những xác c·hết.. Ruijerd thì không thấy khó chịu gì, có thể cậu ta đã quá quen thuộc với những mùi này rồi.. Nhưng tại sao, cô bé tai thú kia lại chẳng có biểu hiện gì là khó chịu.
“Việc xác c·hết bị lũ quạ ăn, cũng không có nghĩa là không thể nhận ra.. Tuy chỉ còn lại phần thân và tay chân.”
Cô bé tai thú khá thành thạo ngôn ngữ của lục địa này, đến mức có một số từ mà Raidou không thể hiểu được.
Nhưng mà.. Những lời lẽ đó, thật sự quá tiêu cực rồi đi.. Thế mà khuôn mặt của cô bé lại vẫn bình tĩnh, như thể đã quá quen thuộc với những chuyện này rồi.
“Quát!!.. Quát!!..”. -Cô bé tai thú đã bước đến gần một cái xác c·hết.. Lũ quạ đậu trên xác c·hết đó lập tức bay đi.
“Những xác c·hết này, đã bị một thứ gì đó chém phải. Có thể là kiếm, hoặc rìu.”
Cô bé tai thú lên tiếng trong khi đang kiểm tra một cái xác c·hết.. Cô bé đã không ngần ngại mà chạm vào v·ết t·hương của xác c·hết đó.. Vết thương trong thật kinh khủng và máu đang dính vào tay của cô bé.
“Không biết.. Ông Martin ra sao rồi!?.”
Raidou đột nhiên lên tiếng.. Cậu hiện đang nhìn đến phía cánh đồng bắp, cột sáng vẫn còn ở đó.. Liệu rằng Martin có ổn không, Raidou tự hỏi trong lo lắng.
“Martin?.. Là Martin ở Nông trại sao?.”
Cô bé tai thú đã lắng nghe được lời nói của Raidou.. Đôi tai thú đó đã đột ngột dựng lên khi Raidou nhắc đến Martin.
Dường như, cô bé có quen biết với Martin hoặc có lẽ chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi.. Nhưng dù sao đi nữa, đôi tai thú đó đã phản ứng lại với từ Martin, và cô bé cũng hỏi Raidou về ông ấy.
“Phải.. Chính là.. Martin, Nông trại!?.”
Raidou đã đáp lại với cô bé.. Đôi tai thú đó lại dựng đứng lên, cô bé đã phản ứng với cái tên Martin.. Thật sự là quen biết ư.
“Thế sao...” -Cô bé chỉ vỏn vẹn đáp lại như thế.
Thấy cô bé nhắc đến Martin, Raidou đã có chút tò mò.. Nhưng khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở ngõ cụt, Raidou đã im lặng và không hỏi gì.. Cậu không muốn bị chĩa dao thẳng vào cổ nữa đâu, chuyện đó thật đáng sợ.. Cứ như là, cận kề với c·ái c·hết.
“...” -Raidou im lặng.. Mặc cho cô bé tai thú đó đang ở gần, cậu đã giữ lấy Ruijerd.
“Chúng ta.. Đi thôi.. Tìm kiếm Martin!?.”
“Grah!!.” -Raidou đã kéo theo Ruijerd rời đi khỏi đó.. Chỉ còn lại những xác c·hết không hồn và cô bé tai thú kia.
“...” -Cô bé tai thú đã không làm gì cả, chỉ vỏn vẹn nhìn Raidou và Ruijerd rời đi.
“Martin.. Bọn họ quen biết ông ấy sao!?”
“Mình... Nên theo hai người đó hay không!?.”
Cô bé lặng lẽ ngước nhìn Raidou và Ruijerd.. Bọn họ đã rời đi khá xa rồi, nhưng việc đuổi theo không phải là vấn đề đối với cô bé tai thú này.
Và rồi.. Cô bé đã bước đi, theo hướng của hai người Raidou và Ruijerd.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Aura là gì?.. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về nguồn năng lượng mà Dorian đã sử dụng khi ra đi.
Cách gọi: 'Aura' hay còn được gọi là 'Đấu khí' đây là 2 cách gọi phổ biến nhất đối với những người sử dụng chúng.. Vẫn còn rất nhiều cách gọi khác nhau, nhưng chúng đều xuất phát từ những lục địa xa xôi mà chẳng ai biết đến.. Thế nên, chúng ta sẽ không đề cập đến những cách gọi đó.
Nguồn gốc: Aura, nó được ghi chép lại cùng với Mana.. Một vị hiền giả đã khám phá ra được nó, ông chỉ ghi chép lại.. Còn về cội nguồn thì chẳng ai biết được, kể cả người khám phá ra nó.
Vị hiền triết đó đã nói rằng: “Aura và Mana tồn tại khắp mọi nơi, chúng là một phần của thế giới này.”
Ông ấy đã đưa ra lời giải thích của mình, rằng Aura và Mana tồn tại cùng với thế giới này.. Nhưng rốt cuộc thì lời giải thích đó chẳng thỏa đáng là bao.. Có lẽ vài thế kỷ sau, cũng chẳng có ai giải thích được nguồn gốc của Aura và Mana.
Có lẽ là thế... Hoặc không.
Sử dụng Aura làm sao?: Có lẽ đây là thứ cần được giải thích nhiều nhất.
Aura khác hoàn toàn với Mana.. Nó không dành cho những pháp sư.. Bởi vì, người sử dụng Aura không thể thi triển được phép thuật.. Đó là một điều rất hiển nhiên.
Nếu như Mana tồn tại là để dành cho những pháp sư.. Thì ngước lại.. Aura tồn tại là để dành cho Hiệp sĩ và những người sử dụng cận chiến.
Đối với Mana.. Chỉ cần đọc thần chú và chuyền năng lượng vào, là đã có thể thi triển được phép thuật.. Đó là đối với một pháp sư lành nghề, còn nếu như non nớt thì nằm mơ đi.. Mọi chuyện không dễ dàng gì đâu.
Đối với Mana là thế.. Còn Aura thì là hoàn toàn khác, tuy rằng cả hai đều là nguồn năng lượng giúp cho người sử dụng mạnh mẽ hơn.. Nhưng không vì thế mà cả hai giống nhau.
Để lĩnh hội được Aura, các bạn phải trải qua một cảm giác, đó chính là cận kề với c·ái c·hết.. Khi đó, con người ta sẽ sinh ra những biến động khác nhau.. Điều phi thường sẽ xuất hiện từ bên trong lõi chứa của người đó.
Khi sử dụng Aura.. Người sử dụng có thể bao phủ Aura lên kiếm, hoặc cơ thể để giúp cho chắc chắn hơn.. Aura thì có rất nhiều loại.. Nhưng chung quy lại chúng đều có một chức năng, đó là cường hóa người sử dụng.
Những yêu cầu khi lĩnh hội Aura.
{1. Phải có lõi chứa: Hmm.. Điều này hoàn toàn là đúng, nếu như bạn không có lõi chứa.. Thì nằm mơ đi, có cận kề với c·ái c·hết cũng không lĩnh hội được nó đâu.. Mana cũng giống như thế đấy, yêu cầu lõi chứa từ người.. Nói chung, cả hai nguồn năng lượng này, đều cần 'Lõi chứa' để chứa đựng.}
{2. Không được có Mana trong lõi chứa của mình: Đây là điều kiện cần phải được chú ý đến.. Khi bạn là một pháp sư, mà lại muốn lĩnh hội Aura.. Nằm mơ đi!!.. Bởi vì bạn sẽ nổ tung khi chứa 2 nguồn năng lượng đó ở bên trong Lõi chứa của mình.}
{3. Yêu cầu một cơ thể khỏe mạnh: Nếu như bạn quá yếu ớt, khi trải nghiệm cận kề với c·ái c·hết.. Tất nhiên rồi, bạn sẽ c·hết trước khi cảm nhận được Aura...}
Đến đây là kết thúc rồi.. Chúng ta hãy đến phần tiếp theo nào.
Phụ: Vị hiền giả khám phá ra Aura và Mana thực chất là một Elf.. Ông ấy đã tồn tại hơn hàng thế kỷ rồi.. À không, phải nói là hàng thiên niên kỷ mới đúng hơn.
Một vị hiền giả với tuổi thọ lâu đời như thế.. Ông ấy đã thông thạo rất nhiều thứ, và cực kỳ thông thái trong mọi lĩnh vực.
Phép thuật.. Aura.. Mọi thứ đều được ghi chép lại bởi chính bàn tay của vị hiền giả đó.. Tên của ông là Alger, họ thì vẫn chưa được tiết lộ.. Dù sao vị hiền giả này đến từ tộc Elf kia mà, một chủng tộc khép kín và cao thượng.. Hoặc là ông ấy đang toan tính điều gì đó, nên không muốn tiết lộ tên của mình với thế giới.
Hôm nay đến đây thôi.. Chúc mọi người một ngày tốt lành.. ( ~ _ ~ )