Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 18: Chào mừng người cháu thân yêu, và những dóm sáng dẫn đến sự lạc lõng của Raidou.




Chương 18: Chào mừng người cháu thân yêu, và những dóm sáng dẫn đến sự lạc lõng của Raidou.

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

Đôi mắt dần dần mở ra. Martin tỉnh dậy ở bên trong nhà của mình.. Dường như, ông ấy đã ngất đi vì quá bất ngờ.

Martin dành một chút thời gian để suy nghĩ. Ông hiện đang nằm trên chiếc giường của mình, và nó được làm từ Gỗ.

“Không thể tin được, chúng nó đã con rồi.”

Martin sửng sốt mà nói. Ông đã quá bất ngờ, đến mức không thể tin được, đây là sự thật.

Suy nghĩ nhiều, thì cũng không được gì.

Martin đứng dậy khỏi chiếc giường của mình.. Xung quanh ông, là không gian của ngôi nhà.

Một ngôi nhà nhỏ, không có phòng ốc, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi.

Bên tay phải là giường ngủ, và rương gỗ đựng đồ.. Còn bên trái chính là gian bếp núc của Martin, nơi nấu ăn thường ngày.

Có một số Dụng cụ, được đặt ở khắp nơi bên trong ngôi nhà này.. Cuốc, Rìu, Xẻng, Xô nước, Kéo sắt, Liềm gặt lúa, mọi thứ đều có ở đây... Thật tuyệt vời.

Nhưng mà... Những chuyện này không quan trọng, bởi vì Martin đã rời đi.

Ông ấy mở cửa nhà và bước ra ngoài.

“Ông.. Ông ngoại!?.” -Khi vừa mới bước ra ngoài, một giọng nói đã bất ngờ xuất hiện.

Đó chính là người phụ nữ lúc trước.. Cô ấy đã tự xưng, mình là cháu gái của ông.

“Cháu.. Cháu là.” -Martin lại bất ngờ lần nữa.

Nhưng thật may mắn.. Bởi vì lần này, ông đã không ngất đi.

“Cháu thành thật xin lỗi!?.”

Chưa kịp trả lời.. Người phụ nữ đã lên tiếng trước Martin, bằng một lời xin lỗi.

Bầu không khí thật khó xử.. Nhưng đối với Martin, thì chuyện này rất bình thường.

“Không!!... Không!!... Không phải lỗi của cháu đâu!!?.”

Martin đã lắc đầu.. Ông ấy đang an ủi người phụ nữ.

“Nếu thật sự.. Cháu là con của bọn chúng”

“Thì ta đây, thật sự rất hạnh phúc.”

Martin vẫn hiền hậu như ngày nào.. Ông ấy đã không trách móc, hay từ chối người phụ nữ.

Sự chấp nhận của Martin, đã làm cho người phụ nữ rưng rưng nước mắt.

Cô ấy đã rất sợ hãi.

Martin đã ngất đi, chỉ vì sự xuất hiện của cô.

Tất cả.. Đều tại cô mà ra.

Người phụ nữ đã nghĩ như vậy.. Thật tiêu cực, và Martin cũng biết điều đó.

“Nào... Đừng khóc chứ, cháu ngoại của ta.”

Người phụ nữ đã bật khóc.. Cô ấy thật sự rất mềm lòng và dễ khóc, lại còn nhút nhát nữa chứ... Người cháu này, thật dễ thương.

“Nào... Đừng buồn nữa, ta đã không sao rồi”

“Ông ngoại... Cháu... Cháu xin lỗi.”

Người phụ nữ che mặt mình lại, nước mắt cứ thế mà rơi xuống từ lòng bàn tay cô.

Martin dành khoảng thời gian của mình, để an ủi người cháu ngoại.

Thật tuyệt.. Martin mỉm cười và an ủi người cháu của mình.

Mặc dù.. Chưa thể biết được, người phụ nữ này, có thật sự là cháu ngoại của ông.

Bởi vì.. Chưa có một lá thư nào được gửi về, để xác nhận chuyện đó.

Nhưng Martin cũng mặc kệ.. Cô bé này, đã khóc lóc chỉ vì ông... Một người cháu, đáng quý.

...

Sau bao nhiêu lần an ủi, thời gian lại trôi qua thật nhanh.. Mới đó thôi, đã giữa trưa rồi.

Người phụ nữ cũng đã nín khóc.. Cô ấy đã được Martin mời chào.

2 chiếc ghế gỗ và 1 cái bàn, được đặt ở trước cửa nhà.. Martin và người phụ nữ đã ngồi ở đó, bọn họ trò chuyện với nhau, trong rất vui vẻ.

“Vậy ra, bọn chúng đặt tên cho con là Martha sao.”

“Vâng... Bố mẹ có bảo, nó được dựa theo tên của ông.”

“Ra là thế..” -Martin mỉm cười thật tươi.

Ông đang ngồi trên chiếc ghế của mình, trên tay là một Lá thư.

Lá thư đó, là của Gia đình ông.. Martha đã đưa cho Martin, khi vừa mới nín khóc.

Lá thư kể rằng, đứa con gái của ông, đã kết hôn và lập gia đình.. Nó là đứa lớn nhất trong nhà.

Người phụ nữ tên Martha kia.. Thật sự chính là cháu ngoại của Martin.

Chỉ vì chiều cao của Martha.. Nên mọi người đã hiểu lầm, thật ra cô ấy chỉ vừa mới '17 Tuổi' mà thôi... Martha cao 1m76.

Hiện tại... Vì một số lý do, nên gia đình đã gửi Martha đến chỗ của Martin.

Có một cô cháu gái, cũng thật hạnh phúc.

Nhưng mà... Martin muốn được gặp lại con mình, cùng với cháu ngoại Martha.

Đến cả mặt mũi của con rể, ông còn chẳng biết nữa là.

“Ông ngoại!?... Hai chàng trai lúc sáng, là ai vậy ạ?.”

Martha từ nãy đến giờ, cứ im lặng.. Hóa ra, cô ấy đang suy nghĩ về Raidou và Ruijerd.

“Cháu nhắc ta mới để ý.. Hai đứa nó, đã đi đâu rồi?.”

“Hmm.. Lúc ông ngất, bọn họ đã mang ông đến đây. Nhưng rồi lại rời đi, vì lý do dọn dẹp gì đó... Cháu cũng không nhớ rõ lắm.”

“Vậy sao.” -Martin ngước nhìn ra phía xa, đã nhận ra.. Raidou và Ruijerd, hiện đang dọn dẹp Chuồng ngựa.

“Ta hiểu rồi... Hai đứa nó, thật chăm chỉ trong công việc.”

Martin khen ngợi cả hai cậu, nhưng chắc hẳn là do tuổi già, nên ông ấy đã ngủ th·iếp đi từ khi nào không hay.

“Hể... Ông ngoại?.” -Mặc cho cháu ngoại của mình ở bên cạnh, ông ấy đã chìm vào giấc ngủ của mình.

Thấy được ông mình đã ngủ, Martha chẳng thể làm gì. Cô im lặng ngồi đó, và ngắm nhìn khung cảnh của Nông trại này.

...

Trong khi đó.. Tại chuồng ngựa của Nông trại, Raidou và Ruijerd đã hoàn thành xong Nhiệm vụ của mình.

Nhiệm vụ đó, chính là Dọn dẹp chuồng ngựa của Martin.

Tuy có hơi vất vả một chút, nhưng Raidou cũng đã quen với việc Dọn dẹp một mình.

Bởi vì... Ruijerd chỉ toàn nghỉ ngơi, công việc thì cứ giao cho Raidou làm.

“Này Ruijerd... Cậu đừng, lười biếng, được không?.”

Raidou đã cố gắng dặn dò Ruijerd.. Nhưng mà cậu ta, lại chẳng quan tâm đến những lời đó.

“Gra~.”

“Haiz... Hết nói nổi với cậu ta luôn.”

Hiện tại.. Cả hai cậu đang bước đi, ra phía sau Chuồng gia súc.. Tại sao ư, tất nhiên là để tắm rửa rồi.

Phía sau chuồng ngựa, vẫn là cái giếng nước quen thuộc với hai cậu. Điểm đến thường ngày, sau khi dọn dẹp xong.

Vẫn như mọi khi, chuyện tắm rửa đều phải có Raidou chuẩn bị cho.. Ruijerd vẫn lười biếng, mà ngồi ở vách tường kia.

Chậu nước tắm rửa, vẫn là Raidou chuẩn bị, cây chà lưng cũng vậy.

“Này Ruijerd!!.. Nước, xong rồi.. Mau đến đây!?.”

Raidou đã sử dụng ngôn ngữ của Lục địa này để kêu gọi Ruijerd. Cậu cũng đã dần quen với việc này rồi chăng.

“Grah~.” -Cứ thế.. Ruijerd đã được tắm rửa, và kế tiếp chính là Raidou.

Cơ thể của hai cậu, cũng đã bớt bốc mùi đi.

Không còn mùi h·ôi t·hối của phân ngựa, mọi thứ đã tốt hơn sau khi tắm rửa.

“Vậy là.. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi”

“Giờ chỉ cần tìm ông Martin là được.”

Raidou và Ruijerd đã tắm rửa xong.. Giờ thì, hai cậu chỉ cần tìm đến Martin để xác nhận Nhiệm vụ.

Cả hai bước đi, tiến đến cánh đồng bắp của Martin. Nhà của ông ấy, nằm ở bên kia cánh đồng... Một ngôi nhà nhỏ, ấm áp.

“Phù... Yên bình thật.” -Raidou đã thở phào nhẹ nhõm khi băng qua cánh đồng bắp.

Những cơn gió, vẫn thoảng qua nơi này.

Mọi thứ.. Vẫn yên bình, như mọi khi.

“Hể?.. Đó là, người phụ nữ lúc trước.”

Khi bước đến gần, với ngôi nhà của Martin.. Raidou đã bất ngờ, trước mắt cậu chính là Martha, và cô ấy hiện đang ngủ say ở trên Chiếc ghế gỗ.

“Raidou.. Ruijerd.. Các cháu đây rồi.”

Giọng nói của Martin, đã phát ra từ bên trong Nhà.. Ông ấy bước ra, với một khuôn mặt hiền hậu.

“Có vẻ.. Các cháu, đã dọn dẹp xong rồi nhỉ.”

Martin đã hỏi về chuyện dọn dẹp.. Raidou liền gật đầu, rồi trả lời: “Vâng.. Chúng cháu.. Dọn dẹp, xong rồi ạ.”

Martin gật đầu.. Ông mỉm cười và bảo rằng: “Được rồi.. Các cháu làm tốt lắm, để ta đi lấy 2 tờ giấy nhiệm vụ kia.”

“Vâng.. Phiền ông rồi.” -Cứ thế, Martin đã rời đi.. Ông ấy đã bước vào bên trong ngôi nhà của mình.

“Uhm...” -Trong khi chờ đợi Martin. Martha đã thức dậy, khỏi giấc ngủ của mình.

“Hai.. Hai cậu là.” -Martha ngước ánh mắt nhìn hai cậu.

“Oh... Cháu thức dậy rồi sao, Martha.”

Giọng nói của Martin phát ra.. Ông ấy đã bước ra, từ nhà của mình.. Trên tay ông, chính là 2 tờ giấy nhiệm vụ của Raidou và Ruijerd.

“Của các cháu đây.. Ta đã ghi thông tin và tên của mình vào rồi.”

2 tờ giấy nhiệm vụ đã được điền thông tin và tên của Martin.

Có lẽ.. Đấy chính là cách, để xác nhận hoàn thành nhiệm vụ.

“Phải rồi... Nếu các cháu muốn, thì cứ việc ở lại đây”

“Hôm sau lên đường cũng không muộn đâu.”

Martin đã ngỏ lời giúp đỡ cho hai cậu.

Ông ấy muốn Raidou và Ruijerd ở lại Nông trại trong hôm nay.

Bởi vì, Martin đã chuẩn bị rất nhiều thứ ở bên trong nhà mình.. Một buổi tiệc để chào đón cháu ngoại của ông ư, có thể là vậy chăng.

“Vâng.. Nếu ông, nói vậy.. Chúng cháu, không thể từ chối.”

Raidou đã đồng ý ở lại, Ruijerd thì sao cũng được.

“Thế thì tuyệt quá rồi.. Mau vào trong đi, ta chuẩn bị nhiều thứ lắm đấy.”

Martin đã mời cả hai cậu, vào trong nhà.



Mặc dù.. Bọn họ chẳng hiểu sao lại vậy, nhưng cứ vào xem rồi sẽ biết thôi.

“Cả cháu nữa Martha.. Mau vào trong đi, hôm nay là mừng cho con đấy!?.”

“Mừng cho con sao?.” -Martha cũng chẳng thể hiểu được gì, Martin cứ vậy mà bước vào trong nhà.. Cô ấy, cũng đã theo sau ông ấy.

“...” -Khi vào trong.. Raidou và Ruijerd cùng với Martha, cả ba người đã ngỡ ngàng trước cảnh tượng ở trước mắt mình.

4 chiếc ghế, 1 cái bàn ăn lớn hình tròn được làm từ gỗ.. Mọi thứ dường như đã rất bình thường, cho tới khi ngước nhìn lên bàn.

Đồ ăn rất nhiều... Chúng đã được Martin chuẩn bị từ nãy đến giờ.

Trái cây.. Cháo bắp, bánh mì.. Còn rất nhiều món, mà Raidou không biết.

“Grah..” -Trong thấy những món ăn trên bàn, Ruijerd đã không thể cưỡng lại.

“Đừng.. Quậy phá.” -Raidou đã ngăn cản Ruijerd lại, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.. Cậu cũng đã hỏi Martin, về những món ăn kia.

“Ông Martin.. Đây là?.”

“Haha... Tất nhiên, là tiệc chào mừng cháu ngoại của ta rồi.”

Martin dẫn Martha đến.. Ông ấy đã chuẩn bị những món ăn thật ngon, dành cho cô.

“Um... Đây, là cho cháu sao?.”

Martha đã rất bất ngờ.. Cô không thể tin được, ông của mình đã nấu chúng.. Chỉ để chào mừng cô.

“Đừng ngại.. Cháu hãy cứ tự nhiên đi”

“Nơi đây, là nhà của cháu rồi.”

Martin đã chào mừng Martha.. Từ giờ trở đi, nơi đây sẽ là ngôi nhà thứ 2 của cô.

“Thành thật.. Cảm ơn ông.”

Martha đã nở rộ một nụ cười, ở bên trên khuôn mặt của mình.. Trong cô thật đẹp với nụ cười đó... Một nụ cười rạng rỡ và đầy hạnh phúc.

“Grah!!.”

“Ruijerd!!.. Ăn chậm thôi, mắc nghẹn giờ!?.”

Khi vừa mới ngồi vào bàn ăn.. Ruijerd đã bắt đầu ăn lia lịa, mặc cho Raidou đã dặn dò.

Martha thì ngồi kế Martin.. Cô ấy có hơi lo lắng cho Ruijerd, cậu ta cứ như một con thú hoang vậy.

“Ùm.. Cậu ấy, ổn chứ?.”

“Tất.. Tất nhiên rồi.. Cậu ta, có hơi. Quậy phá.”

Raidou đang sử dụng ngôn ngữ của Lục địa này.. Cậu đã ít dùng đến tiếng nhật, bởi vì nó chẳng thể giao tiếp được với ai cả.

“Hahaha!!.. Các cháu cứ tự nhiên, vẫn còn nhiều đồ ăn lắm.”

“Vâ... Vâng ạ.” -Martin đã mang đến, thêm một ít thức ăn.. Từ nãy đến giờ, ông ấy đã làm rất nhiều món ngon.

“Này Martha!?.” -Trong lúc đang thưởng thức buổi tiệc, Martin đã hỏi Martha một vài chuyện.

“Cháu đến đây một mình sao?.”

“Vâng.. Thật ra, cháu đi cùng với chị của mình ạ!?.”

Thật bất ngờ làm sao.. Martha còn có cả chị gái, liệu rằng đó có phải là người cháu thứ 2 của Martin.

“Cái gì?. Cháu có cả chị sao.”

“Vâng ạ.” -Martha gật đầu.. Nhưng rồi, cô ấy đã nói thêm rằng: “Chị ấy lớn hơn con 3 Tuổi, và hiện đang làm việc ở Vassia”

“Uhm.. Vì một số lý do, nên chị ấy không đến đây được ạ.”

Martha đã nói hết những gì mà mình biết. Martin không hỏi gì thêm nữa, ông ấy chỉ khen ngợi cháu gái của mình rằng: “Thật đáng mừng.. Khi con bé đang làm việc, tại vương quốc Vassia.”

Martin đã rất vui mừng.. Vương quốc Vassia, dường như là một nơi rất tuyệt vời.

“À.. Cháu, có câu hỏi.” -Raidou đã rất tò mò.. Vương quốc Vassia, rốt cuộc là nơi nào, và tại sao ai cũng nhắc đến nó vậy.

“Vassia.. Là gì, ạ?.” -Chỉ vì không thành thục ngôn ngữ, nên Raidou đã nói 'Là gì' thây vì 'Là đâu'.. Có lẽ, cậu nên học tập thêm nữa.

“Vassia là gì sao...” -Martin hơi khó hiểu với câu hỏi của Raidou.. Ông ấy đã suy nghĩ khá nhiều, nhưng rồi cũng giải thích rằng.

“Vassia... Đó là vương quốc, thuộc quyền cai trị của hoàng gia Anatole”

“Người đứng đầu, chính là Nhà vua Dermot.. Ông ấy là một bậc đế vương hùng mạnh... Chiến công, thì vô số kể.”

Martha cảm thấy rất vinh hạnh, khi kể về Vassia.

Dường như.. Ông ấy đã từng đến đó rồi chăng.

“Vassia.. Là vương quốc duy nhất Trên lục địa này!?”

“Hùng mạnh, Quyền lực, Thịnh vượng”

“Tất cả, đều hội tụ ở đó... Một nơi đáng sống, ở trên Lục địa này.”

Những lời đó của Martin, khiến cho Raidou càng thêm tò mò.. Vương quốc Vassia, tuyệt vời như thể sao.

Raidou im lặng đi, và tiếp tục thưởng thức bữa tiệc.

Cậu đã nhường cuộc trò chuyện lại, cho Martin và Martha.

Cứ như thế... Thời gian lại trôi qua.

Bữa tiệc đã rất vui vẻ... Cuộc trò chuyện giữa Martin và Martha đã rất hạnh phúc.

Hai ông cháu bọn họ, đã trò chuyện rất nhiều. Mặc dù, chỉ mới gặp nhau trong ngày hôm nay.

Và rồi.. Khi ăn uống xong, Raidou đã nhận trách nhiệm Rửa bát đĩa giúp ông Martin.

Nhưng... Cậu đã không thể ngờ được, thứ mà Martin dùng để rửa bát... Chính là nó.

“Ha... Ha...... Cái... Cái này, chính là!?.”

“Cháu sao thế... Chỉ là chất nhờn Slimes thôi mà!?.”

Martin đã nói ra nó... Chính là nó, chất nhờn của lũ Slimes.

Raidou đã không lường trước được chuyện này, cái thứ dính dính trên tay cậu.

Là của Slimes.. Con quái vật, từng suýt g·iết c·hết cậu... Nhưng đó, không phải là điều đáng sợ duy nhất.

Cái đáng sợ hơn, chính là mùi của nó.

Thối đến mức khó tả, như mùi của xác c·hết vậy.

“Mình... Sẽ c·hết mất.”

Raidou dường như đã muốn nôn ra rồi.

Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng, để rửa sạch đống bát đĩa kia... Giúp cho Martin.

Hiện tại... Cậu đang ở phía sau nhà của Martin, trước mắt là một Thâu nước đầy bát đĩa.. Trên tay là chất nhờn Slimes.

Thật kinh khủng.. Bát thì hơn 5 cái, đĩa thì trên 10... Bữa tiệc này, thật vui vẻ.

“Mình ghét Slimes~.”

Cứ như thế... Vừa than thở vừa rửa bát đĩa, Raidou đã liên tục làm vậy.

...

Và rồi... Thời gian lại trôi qua thêm lần nữa.

Raidou đã rửa hết đống bát đĩa kia, nhưng bầu trời cũng đã chiều tối rồi.

“Haiz... Biết vậy, mình đã kéo theo Ruijerd rồi.”

Raidou đã hối hận... Tại sao, chỉ có mỗi mình cậu, phải chịu đựng cái mùi đó.

“Ah.. Uhm... Của cậu đây!?.” -Trong lúc đang nghỉ ngơi, Raidou đã nhìn thấy Martha.. Cô ấy đã tiến đến, và trao cho cậu Một cốc nước đầy.

“Cảm ơn... Quý cô!?.” -Raidou lại đọc sai ngôn ngữ của Lục địa này.. Đáng lẽ là 'Cô' mà lại ra 'Quý cô'... Quê c·hết, cậu rồi.

“Uhm... Không có gì đâu, là do ông Martin bảo tôi, đưa nó cho cậu.”

“Ra vậy.” -Raidou mỉm cười mà nói.. Trong những lúc mệt mỏi như thế này, chỉ cần một cốc nước... Là quá tốt rồi.

“Ah.. Uhm... Tạm biệt!?.” -Martha ngại ngùng rời đi.. Dường như, cô ấy vẫn chưa quen với việc, phải đối mặt với Raidou.

“Heh.” -Raidou cười khẩy, khi nhìn thấy Martha rời đi.. Cậu không khinh cô ấy, chỉ là thấy hơi mắc cười mà thôi.

Đúng là một cô gái kỳ lạ. Raidou đã nghĩ như vậy... Cậu lặng lẽ thưởng thức cốc nước, do Martha mang đến.

“Trời sắp tối rồi.. Mình nên uống nhanh, rồi vào trong thôi.”

Raidou ngắm nhìn khung cảnh chiều tối. Trước mắt là thâu nước đựng bát đĩa đã được rửa sạch.. Cậu hiện đang ngồi dưới đất và dựa vào vách tường Nhà Martin.

Mọi thứ thật yên tĩnh và thoải mái.. Đó là nếu như không có Ruijerd phá đám.

“Grah~.”

“Hử... Gì đây?.”

Ruijerd đột nhiên xuất hiện.. Raidou có chút khó chịu, không khí yên tĩnh giờ đây đã tan biến.

“Graa!!.”

“Này, làm gì thế!?.. Rách áo giờ.”

Ruijerd đột nhiên tiến đến gần, và kéo áo của Raidou.

Dường như, Ruijerd đang muốn Raidou làm cái gì đó... Nhưng rốt cuộc là gì cơ chứ.

“Chờ đã!!.. Rốt cuộc, muốn gì?.”

Raidou đã giật lại tay áo của mình trước khi nó rách ra... Cậu chẳng thể nào mà hiểu được, những hành động của Ruijerd.

“Chuyện gì?.. Nói đi!?.”

Raidou đã hỏi Ruijerd.. Cậu ta lại tiếp tục kéo áo của cậu, nhưng lần này nhẹ hơn.

“Đ... Đọ.. Sác.. Sách!?.”

Hóa ra là vậy... Ruijerd kéo áo Raidou, là bởi vì muốn cậu đọc sách cho mình.

Cuốn sách ngôn ngữ kia, hiện giờ đang ở bên trong Chuồng gia súc.

Lúc sáng... Khi Martin ngất đi, cả hai cậu Đã mang ông ấy về nhà.. Sau đó, thì cất chiếc túi dụng cụ vào Nhà Kho.. Tiếp theo, là dọn dẹp chuồng ngựa, nhưng khi bắt đầu, cả hai đã cất 'Cây nỏ' cùng với 'Cuốn sách ngôn ngữ' ở ngay một bên.

“Đợi chút.. Tôi dọn dẹp, rồi trở về.”

“Grah.” -Ruijerd đã hiểu sơ sơ những gì Raidou đang nói. Cậu ta lập tức bỏ tay ra, và không kéo Raidou nữa.

Cứ như thế.. Raidou đứng dậy.

Ngay lập tức, Cốc nước đã bị uống cạn chỉ trong một lần.. Raidou lại bắt tay, vào công việc của mình. Rửa bát đĩa xong, thì mang chúng giao cho Martin.. Còn cái thứ chất nhờn Slimes kia, thì cứ vứt.

Martin đã dặn dò, sau khi sử dụng chất nhờn của Slimes thì hãy vứt nó đi.. Bởi vì chất bẩn, đã bị chúng hấp thụ.

“Eo ôi.. Tởm c·hết đi được.” -Raidou đã vứt nó, vào một cái thùng được làm từ gỗ.

Cái thùng đó, là nơi để chứa rác.. Về sau sẽ được mang đi thật xa, để diệt trừ mùi h·ôi t·hối ở bên trong... Bằng cách nào ư, ai mà biết được. Martin chỉ bảo có nhiêu đó mà thôi.

“Được rồi.. Đi thôi.” -Raidou sách thâu nước lên, bên trong vẫn còn bát đĩa. Cậu phải thật kỹ lưỡng, nếu không chúng sẽ rớt ra ngoài mất.

“Oh.. Làm phiền các cháu rồi.”

Martin đã đứng đợi hai cậu. Ông ấy đã rất vui mừng, khi được nhìn thấy bát đĩa sạch sẽ do chính tay Raidou rửa.

“Được rồi.. Để ta thưởng cho các cháu!?.”

“Không!!... Không cần thiết. Chúng cháu, ổn.”

Khi Martin ngỏ lời thưởng cho cả hai bằng số tiền của ông, Raidou đã lập tức từ chối.

Đây là do cậu tự nguyện giúp đỡ, chứ không phải là công việc bắt buộc.

Số tiền thưởng đó, cậu đã từ chối.



“Các cháu chắc chứ?.”

“Vâng ạ.” -Raidou gật đầu.. Sau đó cậu đã tạm biệt ông ấy, và rời đi, để trở về Chuồng ngựa.

“Chúc ông.. Ngủ ngon.” -Tuy Martin đã ngỏ lời giúp đỡ rất nhiều, nhưng Raidou đã từ chối chúng.. Ông ấy còn có ý định, cho cả hai ngủ nhờ trong nhà của mình.

Nhưng đều bị Raidou từ chối.. Bởi vì, cậu không muốn mắc nợ ông ấy thêm một lần nữa.. Và cũng không muốn làm phiền ông ấy, bởi vì Ruijerd cực kỳ quậy phá và ồn ào.

“Được rồi.. Ngày mai chỉ cần đưa 2 tờ giấy nhiệm vụ này cho Công hội, là đã có thể nhận phần thưởng rồi.”

Raidou thầm nghĩ và bước đi. Cậu hiện đang rất vui mừng, chỉ cần ngày mai đưa 2 tờ giấy nhiệm vụ cho Công hội.. Phần thưởng sẽ đến tay cậu.

Cứ như vậy.. Cả hai bước đi, băng qua cánh đồng bắp và tiến đến Chuồng gia súc.

“Grah!!.”

“Từ từ.. Ruijerd!?.” -Khi vừa bước đến Chuồng ngựa, Ruijerd đã chạy thẳng đến trước cánh cửa.. Cậu ta mừng rỡ, và mở cửa bước vào bên trong.

Khi Raidou tiến vào, cậu nhìn thấy Ruijerd đang lục lọi đống rơm, nơi cả hai sẽ ngủ.

Dường như... Ruijerd đang tìm kiếm cuốn sách ngôn ngữ kia, hoặc là một thứ khác.

“Graa!!.” -Cuối cùng thì Ruijerd cũng đã tìm thấy, thứ đó chính là Cuốn sách ngôn ngữ của lục địa này.

“Rai... Rai...”

Ruijerd hào hứng mà kêu Raidou.

“Rồi... Rồi, đến đây.” -Raidou bước đến và ngồi xuống đống rơm, cậu bắt đầu dạy cho Ruijerd ngôn ngữ của lục địa này.

Không.. Không phải là dạy, mà là cả hai đều học tập cùng nhau.

Và cứ thế... Một ngày nữa lại sắp sửa trôi qua.

Cả hai cậu dành thời gian để học tập, cho đến khi mặt trời lặn.. Buổi tối đêm đó, cả hai đã học rất nhiều, mặc dù có một số từ không hiểu cho lắm.. Nhưng cứ để đó, rồi hỏi Martin cũng không muộn.

“Gra~.”

“Hôm nay, đến đây.. Ngủ thôi.”

Ruijerd đã cảm thấy buồn ngủ.. Cậu ta ngã ngửa ra đống rơm, và th·iếp đi.

Mặc cho.. Raidou đang ngồi ở kế bên.

“Haiz... Có lẽ, mình cũng nên ngủ thôi.”

Raidou lặng lẽ đặt Cuốn sách ngôn ngữ xuống kế bên. Cậu nằm xuống ngay đó, kế bên là Ruijerd.. Đêm hôm này, lại yên tĩnh như những ngày trước. Đôi mắt của Raidou dần dần nhắm lại, cậu đã chìm vào giấc ngủ của mình.

Vậy là, một ngày nữa đã kết thúc.

...

Nhưng... Liệu nó có yên tĩnh, như những dòng mô tả vừa rồi.

“...” -Một thứ gì đó vừa thoảng qua, Raidou từ từ mở mắt dậy.. Cậu đã cảm thấy một chút khó chịu.

“Cái gì thế kia!?.. Đom đóm ư?.”

Raidou đã nhìn thấy một thứ gì đó. Một đốm sáng nhỏ màu xanh dương nhạt, nó đang lơ lửng ở trước mắt cậu.

“Hể?.” -Raidou đã thử tóm lấy nó.. Nhưng lại không thể, nó đã bay đi.

“Chắc chỉ là đom đóm thôi.” -Raidou đã nghĩ vậy.

Nhưng rồi... Đốm sáng đó lại xuất hiện thêm một lần nữa.. Nhưng mà lần này, số lượng đã nhiều hơn gấp chục lần.

“Cái.. Cái gì thế này!?.” -Raidou đã rất hoảng sợ, những đốm sáng kia đều trồi lên từ mặt đất... Nhưng chúng lại rất vô hại.

Những đốm sáng đó không g·ây t·hương t·ích gì cho Raidou. Bọn chúng đều bay về một hướng, đó là 'Cánh cửa chính' thông ra ngoài Chuồng ngựa.

“...” -Raidou đã lặng lẽ đứng dậy.. Cậu tò mò bước theo những đốm sáng kia, và rời khỏi Chuồng ngựa.

“Cái.. Cái gì thế này?.”

Raidou đã rất bất ngờ.. Những đốm sáng kia, chúng đều xuất hiện từ khắp nơi ở Nông trại.. Nhưng chúng đều dẫn đến một nơi, đó chính là Nhà của Martin.

Sự tò mò là không thể tránh khỏi. Raidou đã bước theo những đóm sáng kia.

Băng qua cánh đồng bắp đầy rộng lớn.

Và rồi... Trước mắt cậu, chính là ngôi nhà của Martin.

Những đốm sáng kia... Chúng đều hướng đến đây, nhưng mà là ở sau nhà của Martin.

Raidou đã bước đi, ra phía sau nhà của Martin.. Để rồi cậu đã nhìn thấy.

Một cảnh tượng.. Mà cả đời này, cậu sẽ không thể nào quên được.

Một người phụ nữ có dáng dấp cao, đang đứng giữa một bãi đất đã được cuốc lên.

Đó chính là Martha.. Cô ấy đang cầm một thứ gì đó, ở trên tay mình. Thứ đó trong giống như 'Một chiếc đũa' nhưng nó có kích cỡ dài hơn bình thường.

“### ##### ## ####?.”

Martha đang đọc một thứ gì đó.. Một loại ngôn ngữ mà Raidou chưa bao giờ được nghe qua... Nó thật khó hiểu.

“Những đốm sáng đó!?.”

Raidou đã nhìn thấy, một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Những đốm sáng kỳ lạ kia, đang tiến đến chỗ Martha. Chúng đều tập trung lại, tại đầu của cây đũa kia.. Một quả cầu sáng, đang bắt đầu hình thành.

Raidou đã không kìm được sự tò mò.. Cậu đang bước đến gần với Martha.. Cảnh tượng tuyệt đẹp đó, đã thu hút cậu trong vô thức.

“Martha?.”

Khi bước đến gần, Raidou đã lên tiếng.

Quả cầu sáng kia đột nhiên nhỏ lại dần.

Martha đã giật mình.. Cô ấy hoảng loạn quay người về phía Raidou, Cây đũa và Cầu sáng đang chĩa thẳng vào cậu.

“...!!!#### ####!!!...”

Một loại ngôn ngữ nào đó vừa được thốt ra từ Martha.. Quả cầu kia, đột nhiên phát sáng lên và bay thẳng đến Raidou.

“...!!BÙM!!...”.

Raidou đã không thể phản ứng, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Cơ thể của cậu, đang bay trên không trung.

Một cơn đau, đang bao trùm lấy cậu.

“...” -Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra.

“...!!BỊCH!!...” -Raidou rơi xuống mặt đất, đầu của cậu đã bị tác động mạnh.

Ý thức cũng dần dần mất đi, thứ cuối cùng cậu thấy được.. Chính là Martha, cô ấy đang hoảng hốt mà chạy đến.

“Thôi c·hết!!... Raidou.... Raido..... Rai.”

Raidou đã ngất đi.. Những thứ cuối cùng cậu có thể nghe thấy, chỉ là lời nói mơ hồ của Martha.

...

Raidou đã ngất đi.. Nhưng không lâu sau đó, cậu đã bắt đầu tỉnh dậy.

Đôi mắt cũng dần dần hé mở ra.. Trước mắt cậu, chính là Martha.

“May quá.. Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi.”

Raidou có thể thấy, môt vài giọt nước mắt trên khuôn mặt của Martha.. Có vẻ như, cô ấy đã khóc khi thấy cậu ngất đi.

“Au!!.. Đầu của mình.” -Raidou đã ngồi dậy khỏi mặt đất, đầu của cậu đã rất đau sau cú rơi vừa rồi.. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Quả cầu sáng vừa rồi, đã thổi cậu bay ra xa.

“Thành thật xin lỗi cậu!?”

“Là do tôi đã quá bất cẩn, nên khiến cho cậu b·ị t·hương.. Thành thật xin lỗi.”

Martha liên tục xin lỗi Raidou. Nước mắt cứ rưng rưng trên khuôn mặt của cô ấy.

“Đủ rồi!!... Không sao hết.. Tôi ổn.”

Raidou gãi đầu của mình.. Cậu đã rất khó xử, khi nhìn thấy Martha như vậy.

“Là tôi.. Đã đi đến, chỗ cô.”

“Uhm...” -Martha đã cực kỳ lo lắng cho Raidou, tất cả đều tại cô.. Nhưng Raidou đã nhận nó, là lỗi của mình.

“Mà này.. Vừa rồi.. Là cái gì thế?.”

Raidou đã hỏi Martha bằng ngôn ngữ của lục địa này.. Nhưng, có chút gì đó kỳ lạ.

“...” -Câu hỏi đó của Raidou, đã khiến cho Martha im lặng đi.. Dường như, cô ấy không muốn nói ra nó.

Nhưng khi nghĩ đến việc Raidou bị thổi bay, bởi chính cô.. Martha đã quyết định nói ra nó.

“Nó... Nó là một loại Phép thuật”

“Hay đúng hơn.. Chỉ là một câu thần chú cơ bản, dành cho những 'Tập sự' như tôi.”

Martha ngại ngùng nói.. Cô ấy hiện đang ngồi dưới đất, cùng với Raidou.

“Phép thuật?.. Nghe cứ như, phù thủy trong mấy phim truyền hình vậy.”

Raidou đã nghĩ như vậy.. Những thứ đó thật hoang đường, nhưng cậu đã chứng kiến tận mắt nó.

Đó không phải là một thứ hoang đường, mà nó thật sự tồn tại ở trước mắt cậu.

Raidou liền đứng dậy khỏi đó. Trong khi Martha vẫn còn ngơ ngác, thì cậu đã đưa tay ra và ngỏ lời giúp đỡ: “Nào.. Để tôi, giúp cô.. Đứng dậy.”

“A... Uhm..” -Martha nắm lấy tay của Raidou.. Cậu đã giúp cô ấy đứng dậy.

“Thú thật... Tôi thật sự.. Muốn nghe thêm, Phép thuật.. Cô kể thêm.. Được không?.”

Raidou hiện đang rất tò mò về cái thứ được gọi là Phép thuật kia. Cậu đã thử hỏi Martha, và cô ấy lại phân vân thêm một lần nữa... Dường như, phép thuật không phải là thứ để kể linh tinh.

“Uhm... Được thôi, nếu cậu muốn nghe nó như vậy, thì tôi sẽ kể”

“Nhưng trước tiên.. Chúng ta hãy ra trước nhà của ông Martin, nơi đây hơi tối tăm.”

Martha đã đồng ý kể cho Raidou. Nhưng trước mắt, cô ấy muốn rời khỏi nơi đây.

Những dóm sáng kia đã biến mất, phía sau nhà của Martin cũng đã tối tăm đi.. Trong có hơi đáng sợ, đối với Martha.

“À... Được thôi.” -Raidou cũng đã đồng ý với quyết định của cô.

Cả hai liền bước đi, và rời khỏi đó.

Khi tiến đến trước nhà Martin, Martha đã lên tiếng rằng: “Cậu chờ đợi tôi chút.. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Martha đã bước vào bên trong nhà.

Chỉ còn lại Raidou giữa màng đêm của hôm nay.

“Hể.. Bọn họ, chưa dẹp nó ư?.” -Trong khi ngước nhìn qua lại, Raidou đã nhìn thấy bàn ghế vào buổi sáng.. 2 chiếc ghế gỗ và 1 cái bàn nhỏ, chúng đã được đặt ở đó từ sáng đến giờ.

Có lẽ... Martin đã quên dẹp chúng.

“Cũng may.. Đúng lúc mình đang mệt.”

Raidou đã tranh thủ ngồi lên một chiếc ghế để nghỉ ngơi.. Từ đây, cậu có thể nhìn thấy khung cảnh của Cánh đồng bắp.

“Phù...” -Khung cảnh trước mắt thật yên bình, cũng may là trăng hôm nay sáng.

Nếu không Cánh đồng bắp đã tối tăm như mực rồi.

“Xin lỗi, đã bắt cậu phải đợi!?.” -Giọng của Martha phát ra.. Cô ấy vừa mới bước ra, từ nhà của Martin.

“Của.. Của cậu đây!?.” -Martha đột nhiên đưa cho Raidou một Cốc gỗ.

“Đây là.. Trà thảo mộc?.” -Raidou đã cầm lấy cái Cốc gỗ.. Tuy rằng trời tối, nhưng cậu vẫn nhận ra màu sắc đó, của trà thảo mộc... Martin và Louis cũng đã từng cho cậu uống qua, và thật sự Nó rất tốt cho những ai đang mệt mỏi.

“Cậu biết nó sao?.”



“Ùm.. Martin.. Từng cho tôi, nếm thử rồi!?.”

Raidou đã trả lời lại Martha.. Cậu cảm thấy rất vui, khi cô ấy làm nó cho mình.

Nhưng rồi.. Niềm vui đó đã bị dập tắt, bởi vị của trà.

“Hể... Sao cứ như nước bình thường vậy?.”

Raidou đã rất sốc.. Tuy là màu sắc giống thật, nhưng hương vị của trà, thì chẳng thấy đâu... Hay là bởi vì trời tối, nên Raidou đã nhìn lầm, chắc hẳn là thế.

“Sao thế.. Có chuyện gì sao?.”

“Không.. Tôi ổn.” -Martha có hơi khó hiểu khi nhìn thấy khuôn mặt của Raidou.

Raidou đã bảo mình ổn.. Vị trà đúng thật là rất dở, nhưng có còn hơn không.

“...” -Martha ngồi xuống chiếc ghế gỗ, kế bên Raidou.. Cô im lặng, và không nói gì.

“Martha.. Cô có thể.. Kể cho tôi, Phép thuật?.”

Raidou đã lên tiếng hỏi Martha, nếu không cả hai sẽ im lặng đến sáng mất.

Không khí ngại ngùng, cũng vì thế đã bớt đi một chút.

“Uhm... Cậu thật sự muốn nghe sao?.”

“Tất nhiên.” -Raidou lập tức trả lời. Cậu hiện đang cực kỳ tò mò về nó.

“Nếu được.. Mong cô.. Dạy bảo tôi!?.”

Raidou đã ngỏ lời với Martha.. Cậu tò mò đến mức, muốn học luôn cả nó... Phép thuật, thật tuyệt vời nếu như sử dụng được nó.

“...” -Nhưng Martha đã im lặng.. Cô ấy nhìn cậu một cách kỳ lạ, đến mức ngại ngùng.

“Mình.. Mình vừa mới nói gì thế này”

“Quê c·hết đi.” -Raidou gục đầu xuống, cậu đã cảm thấy rất ngại.

“Chuyện đó.. Chắc là không được đâu, tôi chỉ mới là Tập sự”

“Chuyện dạy bảo Phép thuật cho người khác, vẫn còn quá xa vời... Với lại.”

Martha đang phân vân về một vấn đề gì đó.

Raidou thì chẳng mấy quan tâm đến vấn đề 'Tập sự'.. Cậu đã nghĩ rằng, chỉ cần cô ấy dạy bảo cho mình, bấy nhiêu cũng được.. Ví dụ, câu thần chú vừa rồi, một quả cầu sáng có thể thổi bay người khác.

“Uhm... Raidou, có lẽ cả đời này.. Cậu không thể dùng được phép thuật đâu!?.”

Những lời vừa rồi, là do Martha thốt ra. Cô ấy đã dập tắt những suy nghĩ kia của cậu.

Không thể sử dụng Phép thuật.. Vậy ra đó là lý do, khiến cho cô ấy, phân vân trong việc nói đến Phép thuật.

“Ý.. Của cô?.” -Raidou ngơ ngác nhìn Martha. Khuôn mặt của cậu, có một chút thất vọng.

“Uhm... Ý của tôi, là cậu sẽ không thể sử dụng Phép thuật.”

“Tại sao?.” -Raidou đã cố gắng hỏi cho bằng được. Martha cũng không ngại mà giải thích cho cậu.

“Bởi.. Bởi vì tôi, không cảm nhận được một chút Mana nào từ cậu.”

“Mana?.. Là gì??.” -Raidou tỏ vẻ thắc mắc, về cái thứ được gọi là 'Mana'.

“Uhm... Mana là một thứ rất quan trọng, trong việc sử dụng Phép thuật”

“Cậu cần phải có Mana, mới có thể kích hoạt được câu thần chú. Bởi vì đó là nguồn năng lượng cần thiết, cho những người sử dụng Phép thuật.”

Raidou đã hiểu thêm về Phép thuật. Bây giờ chỉ cần có 'Mana' là được nhỉ.

“Thế... Làm sao.. Để có, Mana?.”

Một câu hỏi đã được đặt ra, để dành cho Martha.

“Cái.. Cái này, thì tôi chịu thua!?”

“Bởi vì.. Tôi chưa được học đến, cách lĩnh hội Mana.”

Martha đã chịu thua trước câu hỏi của Raidou.

“Hể?.” -Raidou đã tỏ vẻ khó hiểu.. Martha đã bảo rằng, mình không biết cách lĩnh hội Mana. Vậy thì tại sao, cô ấy lại có được nó chứ... Thật kỳ lạ.

“Đừng... Đừng nhìn tôi như thế chứ. Những lời vừa rồi, là thật đấy!?.”

Martha đã rất ngại ngùng, khi mà Raidou cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Tại sao!!.. Cô lại... Có, Mana!?.”

Raidou đã lập tức hỏi Martha.. Cô ấy đang rất ngại ngùng, giờ thì chuyển sang Sợ hãi luôn rồi... Những lời lẽ đó của cậu hơi bị lớn tiếng, nên đã khiến cho Martha sợ hãi.

“Từ... Từ khi sinh ra, tôi đã sở hữu Mana rồi.. Thật sự, tôi không biết cách lĩnh hội đâu mà!?.”

Martha đang bắt đầu run rẩy.. Raidou có thể thấy, rằng cô ấy đang sợ hãi mình.

Có vẻ... Cậu đã hành động và cư xử hơi quá rồi. Trong cô ấy, thật tội nghiệp.

“Xin lỗi cô.. Tôi đã. Lớn giọng.. Chỉ vì tò mò.”

Raidou đã xin lỗi cô ấy.. Cậu đã hiểu thêm về Phép thuật, không phải tự nhiên ai cũng có Mana hết.. Dường như, cậu là trường hợp đặc biệt nhỉ... Không có Mana.

“Tiếc thật... Lần sau.. Có dịp. Tôi sẽ hỏi, ai đó... Vậy.”

Raidou đã mỉm cười nhẹ.. Một nụ cười có chút tiếc nuối.. Dường như, cậu đã từ bỏ suy nghĩ muốn học Phép thuật.. Nó cũng có thể sẽ rất nguy hiểm cho cậu, tốt hơn hết là không nên chạm đến.

“Uhm... Tôi.” -Martha dường như muốn nói thêm một điều gì đó.. Raidou quay qua nhín cô ấy, cậu đã sẵn sàng lắng nghe.

“Liệu tôi, có thể gọi cậu bằng anh hoặc tên không?.”

“Hể?.” -Raidou chẳng hiểu gì cả.. Martha vừa mới nói cái gì thế kia.

“Cô... Bao nhiêu... Tuổi?.” -Và rồi.. Raidou đã nhận ra, một điều chấn động.

“Uhm... Năm nay, tôi vừa mới tròn 17 Tuổi!?.. Cách xưng tôi và cậu, không hợp lý cho lắm, nên là...”

Raidou đứng hình một lúc.. Cậu hiện đang nhìn chằm chằm Martha.

“Đừng!?... Đừng đổi.. Hãy xưng, cậu.. Tôi.”

Raidou đã từ chối thẳng thừng. Cậu đang cảm thấy hơi khó tin, nhưng mọi thứ đều là sự thật.

“17 Tuổi.. Cao hơn cả mình và Ruijerd”

“...” -Raidou cứ thế mà lặng lẽ thưởng thức Cốc trà. Mặc cho Martha đang ở kế bên, cậu vẫn im lặng.

Đêm hôm nay... Dường như đã có quá nhiều bất ngờ, đối với Raidou.. Từ chuyện bị thổi bay bởi Phép thuật của Martha, đến việc biết tin. Cô ấy chỉ mới 17 Tuổi, và cao trên 1m75.

Mọi thứ... Lại quá đột ngột nữa rồi.

Đêm hôm nay.. Thật yên tĩnh, khi không có Ruijerd la làng hay quậy phá.

Cả hai người Raidou và Martha, đều ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đêm.

Nơi đây thật khác biệt.. Không giống với nơi, cậu từng sinh sống.

Bầu trời đêm ở đây, có rất nhiều sao. Nhiều đến nỗi, không đếm xuể.. Chúng thật đẹp đẽ.

“Nhiều sao quá.” -Raidou cảm thấy nơi đây thật tuyệt. Tuy rằng, cách sống rất khó khăn.. Nhưng khung cảnh, thì lại cực kỳ tuyệt vời.

Từ khu rừng cho đến Cánh đồng bắp, và lên thẳng Bầu trời.. Mọi thứ, đều rất tuyệt.

“Nơi này, nhiều sao thật.. Chúng làm cho tôi nhớ đến, một vài lời từ thầy của mình”

“Thầy của tôi đã bảo rằng. Những ngôi sao trên bầu trời, đều tượng trưng cho một người dân ở vùng đất này.”

“Tuy chỉ là một câu chuyện nhỏ, nhưng thầy ấy đã nói đúng.. Chúng có thể giống với 'Lõi chứa' của chúng ta chăng.”

Trong khi đang ngắm nhìn và tận hưởng những ngôi sao. Martha đã không thể kim nén, và thốt lên những điều kỳ lạ.

“Lõi chứa?.. Nó là gì?.” -Raidou lại nảy sinh sự tò mò.. Cậu đã hỏi Martha, và cô ấy cũng sẵn sàng giải thích ngay.

Buổi đêm hôm nay... Thật sự rất đặc biệt, bởi vì Raidou đã biết thêm được nhiều thứ mới lạ.. 'Lõi chứa' thực chất chính là thứ được dùng để chứa Mana... Điều thật sự đáng chú ý, cái thứ được gọi là 'Lõi chứa' kia, nó tồn tại ngay bên trong cơ thể của con người.

Khi nghe Martha kể đến đó, Raidou đã rất hoang mang. Cậu chưa bao giờ nghe đến thứ đó.

Thật vô lý... Nếu nó thật sự tồn tại, thì tại sao cậu lại không biết đến.

Lại là Phép thuật nữa ư.

Mọi thứ đang khiến cho Raidou, càng ngày càng khó hiểu hơn.

“Liệu... Đậy có phải, là Trái Đất!?.”

Raidou suy nghĩ đến nó rồi. Cậu đã bắt đầu nghi ngờ, đây không phải là Trái Đất.

Quái vật.. Slimes.. Goblin.. Phép thuật.. Lõi chứa.

Nếu như ghép lại, tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ.. Mọi thứ, giống như một thế giới khác vậy.

Raidou đã phân vân rất nhiều.. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm, mọi thứ xung quanh mình... Thật khác lạ, không có công nghệ hiện đại.

Quần áo thì rách rưới.. Nhà cửa cũng không được xây dựng, từ những khung phép và xi măng.. Thây vì lấy nước từ vòi hoặc bình đựng, thì ở đây phải múc lên từ Giếng... Dù cho có là ở quê, thì người ta vẫn sẽ dùng đến một ít công nghệ hiện đại.

Ví dụ.. Ống dẫn nước, hoặc Tv nếu không thì cũng có cột điện. Để cung cấp điện cho người dân... Nhưng mà, chúng đều không tồn tại ở nơi đây.

“Ha...... Ha...... Mình, đang ở đâu thế này.”

Raidou bước đi giữa cánh đồng bắp.. Cậu đã rời đi, khi nghe kể hết mọi thứ về 'Lõi chứa'.

Lạc lõng... Đó là những gì, mà Raidou đang cảm thấy.

Lặng lẽ băng qua cánh đồng bắp.. Khuôn mặt thì ngơ ngác, mọi thứ lại quá đột ngột nữa rồi.

Ngay từ ban đầu.. Khi rơi xuống khu rừng lúc trước, cậu đã không còn ở Trái đất nữa rồi.

Nơi đây... Chính xác, là một thế giới khác.

...Kết thúc...

Chuyện ngoài lề: Mana là gì?.

Tên gọi: Trong thế giới này có rất nhiều cách gọi khác nhau, nhưng đa phần Mọi người đều biết đến với từ 'Mana' hoặc 'Ma lực'.

Nó là gì?: Mana là một nguồn năng lượng đặc biệt, nó trải dài khắp nơi trên mọi Lục địa.. Tiên tộc là những người đầu tiên ghi chép về nó, thông qua những cuốn sách được gọi là 'Sách phép'.. Thứ đó, sẽ được nói đến trong tương lai.

Sử dụng Mana làm sao?: Hmmm.

Thường thì những pháp sư, sẽ sử dụng Mana của mình để tạo ra những loại Phép thuật thông qua 'Câu thần chú'.

Nhưng có một số người đạt đến trình độ nhất định, sẽ thông qua cách thức vay mượn để tránh việc cạn kiệt Mana.

Những người vay mượn.. Sẽ sử dụng một chút Mana từ Mặt đất, Bầu trời, Không khí... Nói chung, tất cả mọi nơi đều có Mana, chúng sẽ xuất hiện như những hạt sáng nhỏ, mà Raidou đã nhìn thấy.

Martha đã sử dụng vay mượn?: Hoàn toàn chính xác.

Martha đã sử dụng, một kỹ thuật vay mượn Mana từ đất.. Quả cầu sáng kia, đáng lẽ đã sắp hình thành, một khối đá to lớn... Nhưng mà, Raidou đã phá hỏng nó.

Cậu đã khiến cho Martha mất tập trung và Câu thần chú đã bị phá hủy.

Đối với những pháp sư, chuyện thần chú bị phá hủy. Đồng nghĩa với việc, tự hại mình.

Nếu như câu thần chú đó, thuộc loại sơ cấp. Thì mọi chuyện sẽ không sao cả, các bạn chỉ bị tổn thất một ít Mana mà thôi.

NHƯNG!!... Nếu nó, thuộc loại trung cấp.

Thì xác định đi... Các bạn sẽ bị thổi bay như Raidou, hoặc tệ hơn sẽ bị t·hiêu s·ống bởi Nguyên tố hỏa.

Việc sử dụng phép thuật, cũng như đặt cược mạng sống vậy.

Nếu mất tập trung trong việc đọc Câu thần chú. Các bạn sẽ tự hại chính mình.

Nếu không đọc nhanh Câu thần chú, trong một cuộc chiến sinh tử.. Các bạn, sẽ c·hết.

Có cách nào để sử dụng Phép thuật mà không b·ị t·hương?: Hmmm.. Không nhé.

Ở bên kia Lục địa lớn, đã từng có một Pháp sư, thử nghiệm số thứ.. Ông ấy, đã thử mặc một bộ giáp toàn thân, và niệm chú thất bại... Kết quả, ông ấy vẫn b·ị t·hương dù chỉ là một vết sẹo nhỏ.

Nói chung... Chẳng có gì là an toàn, kể cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày của chúng ta.. Các bạn hãy nhớ cẩn trọng, với mọi thứ nhé.

Phụ: Martha không phải là một pháp sư chính thức, cô ấy chỉ mới là 'Tập sự'.

Lý do Martha dùng được kỹ thuật vay mượn, đều là do người thầy của cô chỉ dẫn.

Người đó cũng rất tài giỏi đấy... Nhưng hãy để sau đi, rồi chúng ta cũng sẽ gặp người đó mà thôi... Trong tương lai.

Còn bây giờ thì.. Hẹn gặp lại các bạn vào lần sau. ( ◡‿◡ )