Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 7




Giờ đầu óc của Thân Nhiên chỉ nghĩ về tình huống oái oăm vừa rồi, dù động tác của Triệu Tế Vũ có quá mức thân mật đi nữa thì cậu cũng không để ý lắm, cậu chỉ rút tay về, vứt chìa khóa lên kệ giày rồi sải bước đi đến phòng bên kia.

Triệu Tế Vũ đứng ở cửa nhìn cậu gõ mạnh vào cánh cửa đối diện, gõ xong thì âm thanh bên trong liền ngưng lại, cậu quay về phòng mình, đóng cửa lại rồi xấu hổ nói: "Xin lỗi, người ở ghép bên kia có hơi thô lỗ, cậu đừng để ý."

Triệu Tế Vũ hỏi: "Người ở ghép với cậu cũng học trường chúng ta à? "

"Không phải, anh ta đã đi làm rồi, nói là hôm nay xong việc sớm nên về sớm." Thân Nhiên không muốn nhắc nhiều, chỉ vào nhà vệ sinh bên phải, "Cậu dùng đi. "

Trước khi Triệu Tế Vũ vào nhà vệ sinh hắn có an ủi cậu một câu: "Ở ghép cùng người khác cũng có cái khó, cậu cũng đừng để ý quá. "

Thân Nhiên gật đầu, chờ Triệu Tế Vũ đóng cửa nhà vệ sinh cậu mới nặng nề thở ra một hơi rồi vào bếp rót nước uống.

Cậu đang rất khát nên uống liền hai ly, lúc Triệu Tế Vũ đi ra thì hắn thấy cậu đứng ở trong bếp mà ngửa đầu uống nước, mặt hướng ra cửa sổ. Đèn phòng bếp chưa bật nên hình ảnh của cậu phản chiếu toàn bộ lên cửa sổ trước mặt, yết hầu cậu lăn lên lăn xuống khi uống nước.

Triệu Tế Vũ nhìn yết hầu của cậu chuyển động hắn lại nhớ tới phản ứng của cậu khi hắn ngậm lấy nó vào tối hôm đó, ánh mắt sau tròng kính của hắn tối đi vài phần, tới khi cậu quay đầu lại thì hắn mới khẽ nhếch khóe miệng.

Thân Nhiên buông ly nước xuống, vịn cửa phòng bếp nói "Lát cậu tự xuống đi."

"Được." Triệu Tế Vũ cũng dứt khoát, hắn vừa mở cửa đi ra thì lại quay người nhìn cậu, "Đúng rồi, eo của cậu ổn chưa, không đi khám thật à?"

Thân Nhiên né tránh nói "Không sao, hết đau rồi."

Triệu Tế Vũ đáp: "Vậy tôi về đây. "

Triệu Tế Vũ đút hai tay vào túi quần, sải bước bước xuống cầu thang, khi hắn đi đến góc ngoặt, Thân Nhiên mấp máy môi, vốn định nói cảm ơn vì hôm nay đã giúp đỡ nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì cậu lại nhớ tới chuyện lúc trước xảy ra giữa hai người, có chút nói không nên lời.

Giữa cậu và Triệu Tế Vũ càng ít gặp mặt càng tốt.

Triệu Tế Vũ nghe tiếng đóng cửa thì ngước mắt nhìn lại một chút.

Hắn đã xuống gần đến tầng tiếp theo, từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy một góc cửa phòng, đèn trên hành lang sáng lên mấy giây rồi tắt, ánh sáng đèn đường bên ngoài trở nên rõ ràng hơn.

Triệu Tế Vũ đứng yên một lát rồi ra khỏi tòa nhà này, đi về phía bãi đậu xe.

Hắn xác định phương hướng rất tốt, chỉ cần đã đi qua rồi thì hắn đều nhận ra, dù nơi này là chung cư cũ nhưng hắn vẫn dựa theo ấn tượng mà dễ dàng tìm được xe.

Hắn ngồi vào xe rồi châm một điếu thuốc, lúc lấy điện thoại di động ra thì phát hiện mấy phút trước chú Đường có nhắn tin.

[Tế Vũ, ông nội cậu hỏi hai ngày nay cậu có thời gian tới đây ăn một bữa cơm không? 】

Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, Triệu Tế Vũ trả lời: [Bây giờ cháu qua]

Mấy phút sau thì chú Đường liền trả lời: [Được, để tôi bảo Chu Lệ chuẩn bị]

Triệu Tế Vũ dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi khởi động xe chạy về hướng vịnh Ngũ Duyên*.

*五缘湾: Vịnh ở Hạ Môn, Trung Quốc

Ông nội của Triệu Tế Vũ là Triệu Hâm Hồng, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, ông có ba trai một gái, nhưng không giống với các gia tộc lớn khác, ông không ở cùng bất cứ đứa con nào cả,  ông sống một mình với thư ký và bảo mẫu trong một tòa nhà gần vịnh Ngũ Duyên.

Triệu Tế Vũ là cháu đích tôn của nhà họ Triệu, mặc dù hắn có một người cha không ra gì, nhưng từ nhỏ hắn đã điềm tĩnh hiểu chuyện, từ thành tích đến đạo đức hay ngoại hình đều nổi trội, ưu tú hơn chị em trong nhà rất nhiều, bởi vậy nên Triệu Hâm Hồng rất thiên vị hắn, chỗ ông ở chỉ có mỗi hắn là thích tới khi nào thì tới, không cần phải lễ tiết câu nệ.

Triệu Tế Vũ tới nơi đã gần chín giờ, bảo mẫu Chu Lệ đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn gia đình, lúc hắn tiến vào thì Triệu Hâm Hồng đang ngồi trước TV xem tin tức kinh tế, ông nghe được tiếng động thì quay đầu lại, buông ống tàu xì xuống, vẫy vẫy tay với hắn.

Triệu Tế Vũ thay dép lê, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hâm Hồng, hắn cầm lấy ly vang đỏ mà Triệu Hâm Hồng đưa tới: "Khoan hãy nói gì cả, cháu uống thử đi."

Hắn nhẹ nhàng cầm ly rượu ngửi ngửi, sau đó nhìn thoáng qua màu sắc của rượu rồi mới nhấp một ngụm.

Triệu Hâm Hồng nhìn chằm chằm hắn: "Thế nào? "

Triệu Tế Vũ gật đầu nói: "Vị rất dịu. "

Triệu Hâm Hồng đắc ý nở nụ cười, tay ông chỉ chỉ thư ký Đường đứng bên cạnh: "Tôi đã nói rồi mà, nó có thể nếm ra mà, vị giác của nó không có phế như cha nó đâu."

"Cha cháu uống thử rượu này rồi à?" Triệu Tế Vũ lại nhấp một ngụm, người hơi nghiêng về phía trước đặt ly rượu xuống bàn.

"Rượu được ông và ông Du ủ đấy," Triệu Hâm Hồng đứng lên, kéo hắn đi về phía phòng ăn, "Lát nữa cháu cầm hai bình về uống, nhớ đừng cho cha cháu đấy, đừng để cho nó chà đạp rượu ngon của ông."

Triệu Tế Vũ cười cười lắc đầu, lau tay rồi ngồi vào bàn, hắn lấy thìa húp một ngụm canh vịt nấm mà Chu Lệ múc cho, nhịn không được khen: "Tay nghề của dì Lệ càng ngày càng ngon. "

Chu Lệ được hắn khen cười đến hai mắt cong cong, Triệu Hâm Hồng cũng húp mấy ngụm canh rồi nói: "Ngon thì cháu ăn nhiều một chút, nhìn khuôn mặt gầy gò của cháu đi, mặt của Đồng Đồng còn lớn hơn cháu luôn rồi đấy. "

Đồng Đồng mà Triệu Hâm Hồng nói đến là cháu gái của ông Du, tên Du Tuyết Đồng, lớn hơn Triệu Tế Vũ hai tuổi, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, năm cấp ba Du Tuyết Đồng đi du học, ngoại trừ nói chuyện phiếm trên mạng ra thì hai người không còn gặp mặt nữa.

Tuần trước Du Tuyết Đồng vừa tốt nghiệp về nước, Triệu Hâm Hồng dẫn hắn đến nhà họ Du dự tiệc mừng. Không gặp nhiều năm, Du Tuyết Đồng càng ngày càng xinh đẹp, khí chất rất phù hợp với thân phận tiểu thư khuê các, nhưng khi hắn nói chuyện được một lúc thì liền phát hiện, Du Tuyết Đồng vẫn là Du Tuyết Đồng năm xưa, rất thích đùa giỡn, mỗi lần cười to là ngửa đầu ra sau hệt như hồi nhỏ, còn thảo luận mấy vấn đề yêu đương với hắn.

Gia thế của hai người ngang nhau, trong lòng cả hai đều hiểu được lần gặp mặt này có ý gì, không đợi hắn tỏ rõ thái độ, Du Tuyết Đồng liền chủ động nói về vấn đề tình cảm của cô trong mấy năm nay.

Cô nói mình đã quen ba người bạn trai nhưng cô phát hiện khi ở chung với đàn ông  mình chẳng có cảm giác gì, hơn nữa cô tính nghỉ ngơi một thời gian rồi tiếp tục học cao lên nữa.

Triệu Tế Vũ sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô được, hắn cười cười uống một ngụm cà phê rồi nói trước mắt bản thân cũng không có ý định tìm đối tượng.

Năm nay hắn vừa tròn 20 tuổi, mặc dù tuổi này trong mấy gia tộc lớn đều có thể kết hôn sinh con rồi, nhưng cả hai người đều không muốn đi theo sự sắp xếp của gia đình. Hai người hiểu ý nhau, Du Tuyết Đồng liền cười rộ lên, tiếp tục vô tư nói chuyện với hắn.

"Nhắc Đồng Đồng mới nhớ, con cảm thấy thế nào", Triệu Hâm Hồng gắp cho Triệu Tế Vũ một miếng thịt bò, "Chuyện này đã qua mấy ngày rồi, sao con chẳng có động tĩnh gì hết vậy."

Triệu Tế Vũ ăn miếng thịt, uống ngụm canh rồi mới từ tốn trả lời: "Con mới học đại học năm hai, ông đừng vội như vậy được không?"

"Yêu đương với học hành thì có gì mâu thuẫn à?" Triệu Hâm Hồng không chịu nghe hắn nói, "Con nhìn các anh chị em trong nhà xem, đứa nào cũng vừa vào đại học là liền nóng lòng tìm đối tượng hẹn hò, còn con, bao nhiêu tuổi rồi mà còn để ông lo lắng thế này."

Triệu Tế Vũ nhịn cười, gắp cho Triệu Hâm Hồng một miếng cá tuyết phi lê: "Con biết rồi, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ. "

"Đừng nghĩ nữa, việc này để ông nội quyết định giúp con." Triệu Hâm Hồng xắn tay áo ngủ lên, tay chống lên đầu gồi, "Ông Du nói Đồng Đồng trở về vẫn còn nhiều thứ chưa mua, sáng mai con đi đón người ta, đi mua đồ với nó rồi chở nó về nhà."

Lúc còn trẻ Triệu Hâm Hồng đã quyết định rất dứt khoát, nói một là một, hai là hai, dù đã lùi về sau không trực tiếp quản chuyện công ty nữa nhưng thói quen cư xử mạnh mẽ vẫn như vậy. Triệu Tế Vũ không phản đối, cũng hiểu được ông thật sự đang sốt ruột chuyện chung thân đại sự của mình, nhưng mà hắn cứ giấu giếm mãi như thế này cũng không phải cách, hắn phải tìm cơ hội ngả bài chuyện mình thật sự không thích phụ nữ.

Chỉ là trước khi nói thì hắn nên làm tốt công tác chuẩn bị.

Hai tay Triệu Tế Vũ đan vào nhau đặt lên bàn, hắn chân thành nhìn Triệu Hâm Hồng "Ông nội, cháu biết ông muốn tốt cho cháu, nhưng năm đó cha mẹ cháu cũng vì nghe theo sự sắp xếp của gia đình nên mới đi đến bước đường này, cháu chỉ không muốn dẫm vào vết xe đổ của bọn họ."

Nhắc tới con trai và con dâu trưởng trước kia, nét mặt Triệu Hâm Hồng trở nên phức tạp.

Lúc trước cũng chính một tay ông thúc đẩy hôn nhân của con trai trưởng. Gia thế của mẹ Triệu Tế Vũ cũng không kém gì, hai nhà thông gia cùng có lợi, không ngờ tính cách của con dâu cương ngạnh, con trai mình cũng không chịu nhường nhịn, cuối cùng hai người rơi vào kết cục ly hôn.

Thật ra trong cuộc hôn nhân của con trai trưởng, Triệu Hâm Hồng cảm thấy có lỗi nhất vẫn là với đứa cháu cưng này,  hơn nữa con trai mình còn tái hôn sau khi ly hôn, mặc dù ngoài mặt Triệu Tế Vũ không thể hiện gì, nhưng Triệu Hâm Hồng nhìn ra được hắn càng ngày càng ghét việc phải trở về căn nhà kia.

Thấy Triệu Hâm Hồng im lặng, Triệu Tế Vũ gắp thức ăn cho ông, ậm ờ vài câu rồi chuyển đề tài sang nói về rượu vang đỏ, không khí trên bàn ăn rất nhanh được khôi phục lại. Sau khi ăn xong, Triệu Tế Vũ không về mà ngủ lại trong phòng riêng của mình ở nhà ông nội, sáng hôm sau hắn ăn sáng với Triệu Hâm Hồng xong mới rời đi.

Triệu Hâm Hồng nhìn thì có vẻ là cho qua chuyện này nhưng đến buổi chiều ông lại nhịn không được mà gửi tin nhắn tới, nhắc nhở hắn mặc kệ có ý gì hay không thì cũng đều phải tới giúp Du Tuyết Đồng mua đồ, không được thất lễ với người ta.

Chuyện này thì Triệu Tế Vũ hiểu rõ, cậu và Du Tuyết Đồng nói chuyện điện thoại hẹn sáng mai gặp mặt.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Buổi tối trước khi đi ngủ, trong nhóm chat với 5 người bạn thân của hắn truyền đến thông báo tin nhắn liên tục, hắn mở ra xem, là Ngụy Kỳ tổ chức đi chơi, cuối tuần sẽ đi biển 1 ngày.

Tất cả mọi người đang bàn bạc xem sẽ sắp xếp thế nào, hắn thì không có hứng thú nên liền tắt thông báo rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, hắn đi dạo một vòng quanh thành phố với Du Tuyết Đồng.

Du Tuyết Đồng du học ở Anh nhiều năm nên rất thích kiến trúc nơi đó, vừa hay Triệu Hâm Hồng có một người bạn cũ là kiến trúc sư chuyên thiết kế nhà ở cao cấp theo phong cách Anh quốc, Triệu Tế Vũ và Du Tuyết Đồng cùng nhau đi gặp người nọ, nói chuyện đến giữa trưa, đối phương cũng hiểu được mong muốn và yêu cầu của Du Tuyết Đồng, hẹn khi có kế hoạch xây dựng chi tiết sẽ nói rõ hơn.

Hai người rời đi, Du Tuyết Đồng ngồi lên xe hào hứng vỗ vai hắn: "Đi thôi, buổi trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời. "

Triệu Tế Vũ cười cười, hắn không tha thiết chuyện ăn uống nhưng hắn lại đang có việc muốn trao đổi với Du Tuyết Đồng.

Địa điểm ăn trưa là do Du Tuyết Đồng lựa chọn, cô nghe bạn bè giới thiệu có một nhà hàng Nhật mới mở, nguyên liệu rất tươi ngon và chất lượng. Triệu Tế Vũ vừa nhìn thấy địa chỉ gần trường học mình liền đồng ý, đến nơi thì hắn phát hiện đã hết thuốc lá, bèn bảo Du Tuyết Đồng vào trước còn mình đi mua thuốc lá ở cửa hàng đối diện, hắn vừa định xuống xe liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mặc tạp dề màu nâu đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh cửa hàng thuốc là, động tác mở cửa xe của hắn dừng lại.

Đối phương ôm hai thùng nước có ga trong ngực, bộ quần áo màu đen tôn lên dáng người cao gầy, gò má dưới mũ lưỡi trai đỏ bừng, xem ra cậu đang rất nóng.

Cậu quan sát hai bên đường, lúc đi ngang qua xe hắn mà cậu cũng không hề phát hiện, cậu vòng qua chiếc xe tải phía trước rồi đi lên bậc thang của tòa nhà bên cạnh.

Triệu Tế Vũ quan sát cầu thang khá dài trước mắt, đây là cầu thang xi măng bên ngoài tòa nhà cũ, thường dùng để giao hàng hoặc cho nhân viên đi lại. Hắn nhìn chằm chằm cậu một lúc. Thân Nhiên đi được một bậc, xuyên qua hành lang dài rồi tiếp tục lên bậc tiếp theo, cậu đi liên tiếp ba bậc cầu thang dài mới đến nơi mở cửa đi vào.

Hắn đánh giá một chút, gần bảy bậc cầu thang.

Không ngờ hắn lại gặp phải Thân Nhiên ở chỗ này, hắn đang nghĩ xem có phải Thân Nhiên làm việc ở cửa hàng tiện lợi hay không thì thấy Thân Nhiên đi ra, cậu bước nhanh xuống bậc thang, theo đường cũ trở về cửa hàng tiện lợi, rất nhanh cậu lại ôm ra thêm hai thùng nước có ga nữa.

Triệu Tế Vũ ngồi trong xe, thấy Thân Nhiên đi đi lại lại ba chuyến liền.

Giữa trưa hè nắng chói chang, không khí oi bức nóng nực, lúc đưa hàng chuyến cuối cùng, Thân Nhiên có vẻ hơi mệt, cậu đi đến bậc thang thứ hai liền buông đồ xuống nghỉ ngơi một lát.

Triệu Tế Vũ nhìn dáng vẻ cậu ngồi trên bậc thang dựa lưng vào tường, vừa thở dốc vừa giơ tay quạt quạt, cuối cùng hắn cũng mở cửa xuống xe, sải bước đi về phía cửa hàng tiện lợi.