Sự Tái Sinh Của Em Gái Quốc Dân

Chương 48: Chết liền chết thôi




"Anh cả!", Tô Đào ngẩng lên liền thấy một gương mặt quen thuộc, kinh hỉ nói.

"Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến họp phụ huynh cho em, trường của thím ba có việc nên không tới được", Tô Mộ nhìn em gái nhỏ nhất nhà mình sủng nịch xoa xoa đầu cô.

"Hì hì, anh cả ký tên đi!", Tô Đào ngoan ngoãn đưa giấy bút đến trước mặt anh, bàn tay thon dài cầm bút viết lên giấy y như chữ in.

"Ừ"

Tô Mộ quanh năm ở trong phòng thí nghiệm nên làn da trắng hơn người bình thường rất nhiều, tướng mạo xuất chúng, dịu dàng nhã nhặn, lạnh lùng phong độ, anh vừa xuất hiện ở trong lớp liền thu hút sự chú ý của mọi người.

Tô Đào tự mình dẫn anh đến chỗ ngồi của cô, chủ nhiệm Lưu Na cũng đã có mặt rồi, các phụ huynh khác đều ngồi ở chỗ con của mình, ngoại trừ một số đại biểu xuất sắc phải lưu lại thì những học sinh khác có thể đi lại tự do ở ngoài.

Thời Hàn xin nghỉ nên không tới mà phụ huynh của cậu cũng không tới luôn cho nên Tô Đào ngồi ở chỗ của mình, bên cạnh là anh cả Tô Mộ.

Cô chủ nhiệm vừa vào đã phát biểu một bài dài, sau đó là khen ngợi những học sinh có thành tích tốt, đặc biệt là tán dương Tô Đào.

Mấy bài phát biểu của học sinh ưu tú không có gì khác ngoài học tập, Tô Đào là người đầu tiên đứng lên phát biểu. Lúc Lưu Na gọi tên cô thì Tô Mộ cũng thu được không ít ánh mắt hâm mộ.

Khi Tô Đào ở trên bục bắt đầu phát biểu, ánh mắt anh không hề rời khỏi thân ảnh của em gái, bất giác mỉm cười, Nhu Nhu nhà anh thật sự trưởng thành rồi!

Triệu Lộ ở một bên nhìn anh ấy chằm chằm, nhà Đào Tử rốt cuộc là gen thần tiên gì vậy, anh trai người này lại đẹp hơn người kia.

Bài phát biểu của Tô Đào rất ngắn, thực ra là bởi vì trong lòng có chút chột dạ, vì nội dung của bài phát biểu đa phần đều là bịa đặt, cô mỗi ngày đều ngủ ngủ và ngủ thì làm gì có phương pháp học tập gì chứ, không lẽ lại nói là do mình sống hơn các bạn một đời à, như vậy sao được chứ!

Đỏ mặt từ bục giảng bước xuống bởi vì vẫn còn mấy đại biểu đang đứng ở phía sau, cô không muốn thu hút sự chú ý nên quyết định đứng bên cạnh Triệu Lộ.

Triệu Lộ chọc chọc vào cánh tay Tô Đào, nói nhỏ vào tai cô, "Đào Tử à, anh trai cậu có bạn gái chưa vậy?"

Tô Đào: "Chưa có"

"Oh~Vậy anh ấy học năm thứ mấy rồi?", Triệu Lộ mặt đỏ bừng nhỏ giọng hỏi.

"Nghiên cứu sinh năm hai"

Anh cả đi học sớm nếu không bình thường tuổi này bây giờ mới vừa tốt nghiệp.

"A~Vậy là bao nhiêu tuổi rồi.."

"Ừm lớn hơn cậu 7 tuổi"

Từ từ!

Tô Đào cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, king ngạc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại nhìn sang cái người đang nghe cô giáo nói một cách chăm chú Tô Mộ, thấp giọng hỏi, "Không phải chứ? Lại muốn làm chị dâu mình hả?".

Triệu Lộ nghi hoặc: "Cái gì mà 'lại'?", cô là lần đầu tiên gặp Tô Mộ đó nha!



A! Tô Đào vỗ trán một cái, nhầm rồi, người kia là Mạnh Mỹ!

Một người hai người đều muốn làm chị dâu cô làm cô có chút lẫn lộn!

"Không có gì! Là chị em với nhau mình khuyên cậu thật lòng, vẫn nên đổi một người khác đi!", anh cả cô thật sự vô cùng khó theo đuổi, vô số mỹ nữ động lòng người từng tìm mọi cách để theo đuổi anh trai cô nhưng anh ấy đều giả vờ như không nhìn thấy, một chút hy vọng cũng không cho người ta.

Tiểu nha đầu Triệu Lộ đơn đơn thuần thuần này lọt hố rồi, haizz!

"Mình chỉ hỏi một chút thôi, tại anh của cậu giống như sinh viên mới vào đại học vậy á, mình chỉ là.." động lòng một chút thôi mà! Ai mà chẳng thích cái đẹp, đây là bản chất của con người nha!

"Chậc chậc chậc!" Tô Đào cười cười trêu ghẹo.

"Không cho phép cười mình!"

"Được rồi", Tô Đào thấy mặt cô ấy đỏ ửng liền dừng lại không tiếp tục trêu chọc nữa.

"Mai được nghỉ rồi, bọn mình đi mua sắm đi!", có mấy cửa hàng đang giảm giá nên cô muốn đi từ lâu rồi.

"Được đó!", Tô Đào nghĩ nghĩ lâu rồi mình không đi dạo phố, liền đồng ý ngay.

Họp phụ huynh vừa kết thúc, cô và Triệu Lộ đi tiễn các vị phụ huynh ra về, vừa quay đầu lại đã thấy có mấy vị phụ huynh đang đứng quanh anh cả của cô nói gì đó, cô phải đến gần mới nghe được một ít.

"Hài tử nhà cậu bình thường học hành như thế nào vậy?"

"Đúng đó! Đứa trẻ này học tốt như vậy có phải là ghi danh ở lớp học thêm nào không? Có thể giới thiệu cho chúng tôi biết không?"

"Nếu con tôi bằng một nửa con bé thì tôi đã có thể yên tâm hơn nhiều rồi"

"Chúng tôi cũng vậy, mỗi lần thi thành tích đều không lên không xuống, tôi với mẹ nó còn muốn nó đỗ vào Đại học Bắc Kinh đấy"

* * *

"Con bé lúc nào cũng tự giác"

"Tô Đào chưa từng ghi danh vào mấy lớp học thêm, trong nhà cũng không quan tâm lắm, thành tích thi cử chỉ cần tàm tạm là được", dù sao thì trong nhà không thiếu tiền, nuôi con bé cũng không vấn đề gì.

"..."

"..."

Tàm tạm?

Mấy phụ huynh khác thật sự là ghen ghét ra mặt luôn, lời này thật sự là tức chết người mà!

Bọn họ cũng hy vọng con mình thi tàm tạm mà được đứng thứ nhất nha!

Tô Đào nghe được hai chữ này, có chút bất lực nhìn anh trai nhà mình.



"Anh cả!"

Tô Mộ nghe thấy tiếng của cô liền đi ra khỏi đám đông, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô, "Nhu Nhu".

"Anh cả, giờ anh phải về trường à?"

Tô Mộ gật gật đầu, phòng thí nghiệm của anh giai đoạn này đang gấp rút hoàn thiện nên phải nhanh chóng trở về trường học.

Tô Đào chỉ tiễn Tô Mộ đến cầu thang rồi trở lại, các bạn học khác cũng lũ lượt về lớp, cô chủ nhiệm còn dặn dò học sinh không nên vì cuộc họp phụ huynh kéo dài mấy chục phút này mà gấp gáp, sau đó để Triệu Lộ phát đề toán hôm trước bắt đầu giảng bài.

Đợt nghỉ học, trung tâm mua sắm.

Cùng Triệu Lộ đi dạo cả nửa ngày trời, chân của Tô Đào thật sự sắp bị phế rồi. Trong tay cô xách theo mấy cái túi quần áo và giầy dép, với một cái túi nhỏ xinh đựng một chiếc kẹp tóc.

"Không được rồi, không đi nổi nữa, chúng mình nghỉ một lát rồi đi tiếp", Tô Đào sống chết ngồi ở trên ghế trong khu nghỉ ngơi, nói gì cũng không chịu nhúc nhích.

"Được rồi, bản cung cho phép nhà ngươi nghỉ một lát đó", Triệu Lộ tiếc hận dùng ánh mắt rèn sắt không thành liếc cô một cái, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp ngồi xuống bên cạnh cô.

Nghỉ ngơi một lát sau đó lại đi dạo cả nửa ngày nữa, Triệu Lộ đề nghị đến cửa hàng trà sữa đối diện, bởi vì Triệu Lộ cầm quá nhiều đồ nên nhiệm vụ mua trà sữa rơi xuống đầu Tô Đào, cũng may tiệm trà sữa không đông lắm, Tô Đào đợi một lúc là mua được.

Lúc đưa trà sữa cho Triệu Lộ, ánh mắt cô đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc..

Là người đó! Là cái người nhặt được thẻ học sinh của cô, Tô Đào thật sự không thể quên được mấy lời nói khó hiểu của anh ta, nên lập tức đứng dậy đuổi theo.

"Lộ Lộ, cậu ở đây đợi mình một chút, mình có chút chuyện phải đi, mình sẽ quay lại nhanh thôi"

Triệu Lộ không hiểu lắm nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó thấy Tô Đào nhanh chóng chạy vào đám đông.

Người thần bí mặc một thân màu đen bước đi cực nhanh, không biết có phải do có việc gấp hay không mà anh ta thậm chí còn không phát hiện mình bị theo dõi.

Tô Đào không dám đi quá xa hay quá gần anh ta, rẽ bảy rẽ tám mới bước vào một cửa tiệm gia đình, cô chỉ chú ý đi theo anh ta mà không để ý mình đang đi đâu.

Tiếng nhạc du dương trầm bổng truyền đến tai, lúc này Tô Đào mới chú ý bản thân đã đi vào một quán bar, lại còn là một quán bar văn nhã mà thân ảnh muốn tìm kiếm lại không thấy nữa.

Cô bị mất dấu rồi!

Tô Đào ảo não thở dài một hơi, bản thân sống quá an nhàn sung sướng mười mấy năm năng lực nghiệp vụ cũng giảm sút nhiều rồi.

Đang định rời đi thì thấy một người đàn ông ngồi ở quầy bar, dáng người thẳng tắp, một chân để ở trên thanh sắt gần chân ghế, chân còn lại đặt ở trên mặt đất, người này có chút quen mắt.

Hình như là.. anh hai của cô.

Tô Đào rất nhanh đã bác bỏ cái ý nghĩ này, anh hai vừa mới bị phân đến bộ đội thăng quân hàm trung úy, sao có thể xuất hiện ở đây được!

Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình ở phía sau liền đột ngột quay đầu, nụ cười trên mặt Tô Đào đột nhiên đông cứng lại, vừa nhìn thấy mặt người đó liền quay đầu bỏ chạy, thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến mà, thất sách, thất sách!

"Đứng lại!", âm thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên.