Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 497: Bước chuyển (5)




Ở trước dáng vẻ chấn kinh của các vị thuyền trưởng, bản đồ tinh vực của Hôi cốc được mở ra. Diệp Trùng đứng trước bản đồ tinh vực, mặt hướng về phía mọi người, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Đây chính là Hôi cốc. Khu vực đánh dấu màu đỏ biểu thị khu vực đã có Xích vĩ thú xuất hiện. Vị trí hiện giờ của chúng ta ở đây.” Hắn chỉ thành phố Thiết Hạt trên bản đồ tinh vực, ngón tay vạch qua trên bản đồ tinh vực, cuối cùng dừng ở khu vực màu đỏ đậm nhất trên cả tấm bản đồ tinh vực: “Chỗ này là tiền tuyến, chúng ta chính là từ nói đó tới.”



Mọi người đều có vẻ mặt âm u.



- Nói cho mọi người một tin tức, thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt của Hôi cốc đã bị Xích vĩ thú chiếm lĩnh. Đối với việc nhóm Xích vĩ thú này tới cùng là từ đâu tới, tới giờ vẫn không rõ ràng.



- A! Mọi người cả kinh, rất nhiều người còn đột nhiên đứng dậy. Hai người Tây Thanh và Tu nhìn nhau, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Tin tức này giống như sấm nổ trời quang, đánh cho tất cả hy vọng chạy tới thiên hà Hà Việt của mọi người thành bột phấn.



Nhưng, Kiệt đại nhân dường như cảm thấy điều này vẫn không đủ chấn kinh, tiếp tục nói: “Mọi người xem chỗ này, còn có chỗ này.” Ngón tay hắn chỉ hai cánh đang điên cuồng tiến tới của Xích vĩ thú.



- Thương, mô tả một chút. Diệp Trùng im lặng gọi Thương.



- Ài, ta quả nhiên là vất vả a. Thương làm mặt khổ, đầy ai oán.



Khu vực màu đỏ trên bàn đồ tinh vực trên màn hình bắt đầu chậm rãi xảy ra biến hóa, khu vực màu đỏ bao phủ hai cánh ở hai đầu dùng tốc độ kinh người lan tới trước, hình thành hai dải màu đỏ hẹp dài.



Hai cánh cuối cùng hoàn thành tập hợp!



Ở một hành tinh gọi là Ca Sâm Đặc, hai cánh cuối cùng đã tụ hợp lại với nhau. Xích vĩ thú sau khi tụ hợp mau chóng tràn ra, hình thành một bức chắn màu đỏ, chia Hôi cốc thành hai nửa. Mà mảng màu đỏ nồng đậm vô cùng đại biểu cho đại quân Xích vĩ thú đó bắt đầu kiên định di động tới trước.



Trong chốc lát, trong vòng hợp vây đã hoàn toàn trở thành biển màu đỏ.



Trong phòng hội nghị yên lặng như tờ, mỗi người đều mặt xám như chết.



Bọn họ có lẽ không hiểu chiến thuật, nhưng trình diễn trực quan thế này, bọn họ vẫn nhìn hiểu được.



Đây chính là vận mệnh của bọn họ ư?



Không ngờ, vận mệnh cuối cùng của bọn họ vẫn là khó thoát khỏi ma chưởng của Xích vĩ thú. Chẳng lẽ thành quả nỗ lực bấy lâu nay của bọn họ chẳng qua chỉ là một trò hề buồn cười thôi sao?



Không khí đè nén tới mức làm người ta khó thở. Mảng cuồn cuộn màu đỏ trên bản đồ tinh vực đó làm trong mắt mọi người ánh lên một mảng đỏ tươi.



Trong mười phút, không ai nói câu gì. Trong phòng hội nghị rộng lớn, tĩnh lặng giống như sự lạnh lẽo như trong lòng mọi người.



Quả nhiên là đám ô hợp! Diệp Trùng thầm tự lắc đầu trong lòng, tới cùng vẫn là đội ngũ tổ hợp tạm thời, vừa gặp phải bất lợi thật sự liền dễ dàng mất đi đấy chí. Nếu như là Tang tộc, tuyệt sẽ không chán nản thế này.



Thật ra Diệp Trùng không hề biết, Xích vĩ thú trong mắt người bình thường có phân lượng thế nào. Xích vĩ thú chết trên tay hắn nhiều không kể xiết, cho nên hắn đối với Xích vĩ thú không hề sợ hãi. Còn trong mắt người bình thường, Xích vĩ thú lại là đại danh từ của sự cường đại và không thể chiến thắng. Trước khi Diệp Trùng thu được trận thắng lợi đó, Hôi cốc chưa thể có được một lần thắng lợi có quy mô hơi lớn một chút trên chiến trường chính diện.



Tuy có sự cổ vũ của thắng lợi lần trước, nhưng một khi gặp phải khốn cảnh, cách nghĩ Xích vĩ thú không thể chiến thắng lại chui ra từ trong chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ.



Diệp Trùng cảm thấy tiếp tục giữ yên lặng không hề là một lựa chọn tốt, do đó hắn lựa chọn mở miệng: “Nhưng, chúng ta cũng không phải chút cơ hội cũng không có.”



Mọi người lập tức ngẩng đầu, mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Đúng a, chúng ta không phải có Kiệt đại nhân sao?



- Mọi người đã thấy rồi, hai đội ngũ Xích vĩ thú này sẽ tụ tập tại hành tinh Ca Sâm Đặc. Cơ hội duy nhất của chúng ta chính là, trước khi bọn chúng vẫn chưa hình thành hợp vây, xông qua hành tinh Ca Sâm Đặc. Diệp Trùng dùng giọng kể chuyện bình tĩnh nói.



Lời Diệp Trùng vừa dứt, không ít thuyền trưởng vẻ mặt thất vọng la lên: “Điều này làm sao có thể?”



- Thì đó, điều này căn bản không thể nào! Tốc độ của chúng ta chậm hơn Xích vĩ thú quá nhiều.



- Nói giống như không nói. Có người ở dưới oán trách.



……



Diệp Trùng nhìn đám thuyền trưởng lao xao, nhốn nháo phía dưới, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo từng chút một, lạnh nhạt không chút thay đổi, ngón trỏ của hắn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.



Có người phát hiện sắc mặt Kiệt đại nhân không đúng, lặng lẽ kéo mấy thuyền trưởng đang phát tiết sự bất mãn. Mấy thuyền trưởng đang oán trách thấy sắc mặt của Diệp Trùng mới tỉnh ngộ ra mình đang làm cái gì, sắc mắt thoáng cái trắng bệch, lập tức im thin thít. Dần dần, tiếng than oán từ từ giảm xuống, trong phòng hội nghị càng lúc càng yên tĩnh.



Phòng hội nghị lại một lần nữa rơi vào trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng cộp cộp do ngón tay của Kiệt đại nhân gõ nhè nhẹ trên mặt bàn phát ra. Mỗi cái đều giống như gõ vào trái tim mọi người, mọi người thở mạnh cũng không dám phát ra tiếng. Trong hạm đội này, Kiệt đại nhân đã xây dung nên quyền uy tuyệt đối, không có ai dám chống lại hắn. Các vị thuyền trưởng ai nấy đều là hạng đi nam tới bắc, Kiệt đại nhân là người thế nào, bọn họ làm sao lại không dò được chút gì chứ? Giết người, tuyệt sẽ không nháy mắt!



Tây Thanh và Tu tới cùng vẫn quá non nớt, không có kinh nghiệm trong những lúc thế này.



Không để ý tới mấy thuyền trưởng này, Diệp Trùng quay đầu lại, cực kỳ bình tĩnh, nói với Tây Thanh và Tu: “Sau này, nếu như có người gây náo loạn trong phòng hội nghị, trực tiếp tống ra ngoài.”




Tây Thanh và Tu nghe ra được sự bất mãn trong lời Diệp Trùng, hai người lập tức có chút hoảng sợ, lập tức đứng dậy hành lễ, hét lớn: “Vâng!”



Các thuyền trưởng phía dưới đều run rẩy trong lòng, nhưng cũng không còn ai dám nói ra sự bất mãn, bọn họ cũng biết hành vi vừa rồi có sự không thỏa đáng thế nào.



Nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt Diệp Trùng giống như mang theo vài phần hàn ý, đám thuyền trưởng không ai dám nhìn thẳng, nhao nhao cúi thấp đầu.



- Chúng ta hiện giờ không phải thảo luận điều này có thể hay không thể, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, ta, và các người, đều không có lựa chọn! Diệp Trùng cường điệu nói một chữ ngừng một lát, tiếp đó ngữ điệu của hắn khôi phục bình thường: “Đương nhiên, đây là một vấn đề khá khó khăn. Nếu không, ta cũng không kêu mọi người tới. Theo tuyến đường bình thường, không thể nào làm được. Mọi người đều là thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, ta kêu mọi người lại chính là muốn hỏi xem mọi người có biết có địa điểm bước nhảy không gian nào có thể tới khu vực phía sau hành tinh Ca Sâm Đặc hay không?”



Đám thuyền trưởng nhìn nhau, bọn họ cảm thấy cách nghĩ này của Kiệt đại nhân quả thật có chút quá khó tin. Nếu như thật sự có một điểm bước nhảy như thế, chỉ sợ đã sớm bị người ta phát hiện rồi, với lại, khẳng định sẽ bị lợi dụng với quy mô lớn.



Hình dạng không gian của Hôi cốc giống như một cái đồng hồ cát, mà hành tinh Ca Sâm Đặc lại ở vào chỗ hẹp nhất ở giữa đồng hồ cát, mà một chỗ kỳ quái nhất khác chính là gần đó hoàn toàn không có điểm bước nhảy không gian nào, có thể trực tiếp tránh được hành tinh Ca Sâm Đặc.



Đây là thường thức, Kiệt đại nhân thế nào lại ngay cả thường thức cũng không biết chứ?



Chính ngay lúc này, đột nhiên có vị thuyền trưởng rụt rè giơ tay, có chút do dự nói: “Kiệt đại nhân, tôi, tôi biết có một chỗ, có thể, có thể…”



Vị thuyền trưởng này thể hình cực kỳ khôi ngô, tuổi tác ước chừng năm mươi, ở góc mắt trái có một vết thương rõ ràng. Ánh mắt của hắn có chút hấp háy, dáng vẻ có điều muốn nói rồi lại ngưng.



- Được rồi, vấn đề này mọi người phải nghĩ thêm, nghĩ ra lập tức báo cáo với ta, mọi người trở về trước đi. Nhớ kỹ, thời gian của chúng ta không đủ. Ừ, ta không hy vọng nghe thấy có lời đồn ở bất cứ phương diện nào. Diệp Trùng nói xong, liền chỉ vị thuyền trưởng giơ tay vừa rồi đó: “Ngươi, ngươi ở lại!”




Đợi đám thuyền trưởng đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Trùng, Tây Thanh, Tu và vị thuyền trưởng giơ tay đó.



- Được rồi, bây giờ có thể nói rồi. Diệp Trùng nói.



Vị thuyền trưởng đó lộ ra dáng vẻ giống như trút được gánh nặng: “Kiệt đại nhân, tôi biết có một chỗ, nơi đó có điểm bước nhảy không gian, chúng ta có thể trực tiếp nhảy tới gần hành tinh U Linh.”



- Ở chỗ nào? Người khác trong phòng không ai không phấn chấn tinh thần.



Vị thuyền trưởng này có chút ngập ngừng, nhưng vẫn mở miệng: “Ở vành đai toái tinh tử vong.”



Hai người Tây Thanh và Tu đồng thời biến sắc, hai người hừng hực nhìn vị thuyền trưởng này, chỉ cần hắn hơi biểu hiện không đúng, bọn họ sẽ ra tay! Vành đai toái tinh là chỗ nào? Chỗ có tên là tử vong này đầy rẫy vô số nguy hiểm không thể đoán trước, dòng xoáy toái tinh không cách nào dò xét đủ nghiền tàu vũ trụ kiên cố nhất trên đời này thành bột phấn. Xác suất tiến vào vành đai toái tinh tử vong mà có thể sống sót căn bản không có gì khác biệt với liều mạng với Xích vĩ thú.



Tên này lòng dạ khó lường!



Hắn muốn cả hạm đội đều tiêu tùng sao? Trong mắt Tây Thanh nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ, còn ánh mắt của Tu lại càng lúc càng lạnh lẽo.



- Vành đai toái tinh tử vong? Từ chỗ nào tiến vào, ước khoảng ở chỗ nào? Ngươi lại làm sao mà biết được? Ra ngoài ý liệu của hai người, Kiệt đại nhân không hề tỏ vẻ nổi giận dữ tí nào, mà lại chất vấn chi tiết.



Lần này, vị thuyền trưởng này không hề do dự: “Chúng ta bay men theo phương hướng ba mươi ba độ, ước chừng còn cần khoảng mười lăm ngày thì có thể tiến vào vành đai toái tinh tử vong, sau khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong còn cần phải bay khoảng ba ngày, tọa độ điểm bước nhảy không gian đó, tôi nhớ rất rõ ràng, (79, 23, -661, Y). Còn tôi làm sao biết được…”



Hắn cười khổ nói: “Thật không giấu giếm, tôi lúc trước từng là một hải tặc vũ trụ.”



Trừ Diệp Trùng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hai người Tây Thanh và Tu vẻ mặt chấn kinh.



- Ha ha, đây đã là việc hơn hai mươi năm trước rồi. Lúc đó chúng tôi bị một đội truy bắt của tổ nghiên cứu khoa học cắn chặt, tổn thất gần như toàn bộ, lúc đó chúng tôi chỉ còn lại mười sáu người. Nhưng đội truy bắt đó cắn chặt không nhả, chúng tôi hết cách, chỉ đành chui vào vành đai toái tinh tử vong. Sau đó mới phát hiện điểm bước nhảy không gian, chúng tôi lúc đó không hề biết điểm bước nhảy này tới đâu. Bất quá, mặc kệ tới đâu cũng đều tốt hơn ở trong vành đai toái tinh tử vong. Ha ha, thật ra lúc đó chúng tôi cũng đã tới đường cùng rồi, thức ăn và nước của chúng tôi đều hết sạch, năng lượng cũng không còn bao nhiêu. Chúng tôi chỉ đành cược mạng, không ngờ, chúng tôi đã cược đúng.



Mang theo dâu bể đặc hữu của tháng năm, mang theo vài phần hồi ức, mang theo vài phần tự chế giễu, mấy câu của hắn kể lại rõ ràng tiền nhân hậu quả.



Tu một mực không nói chuyện đột nhiên mở miệng: “Hành tinh U Linh không phải nghe nói là không có ai có thể đi ra từ bên trong đó sao? Ông lại làm sao mà ra được?”



Thuyền trưởng lắc đầu: “Chúng tôi không có tới gần hành tinh U Linh, mà là bay men theo rìa vành đai toái tinh. Trong hải tặc không có ai dám đi hành tinh U Linh, đây là quy củ bất thành văn trong nghề.”



Vành đai toái tinh tử vong…



Ngón tay Diệp Trùng gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, chìm trong suy tư.



Phản hồi và góp ý:



Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: