Tây Thanh trước giờ chưa từng nghĩ mình có một ngày cũng có thể trở thành đoàn trưởng lãnh đạo hơn sáu trăm người. Sau khi trải qua hưng phấn lúc đầu hắn mới biết, muốn hoàn thành công tác này không dễ chút nào. Mấy ngày đầu tiên, mỗi ngày hắn đều cảm thấy bận tới mức thở không ra hơi, tinh thần giống như một sợi dây đàn kéo căng, không dám có chút thả lỏng nào. Hiện giờ hắn đã có thể rất thong dong đối mặt chức vụ này.
Mỗi một người chỉ huy từ đội trưởng trở lên đều sẽ nhận được một phần hướng dẫn chi tiết chuyên môn giảng giải làm sao chỉ huy chiến đấu.
Trong thân thể thiếu niên, thường chảy dòng máu sùng bái anh hùng, Tây Thanh cũng không ngoại lệ. Hắn giống như đói khát đọc tất cả tri thức liên quan, không chỉ là hắn, mọi người đều như vậy. Bọn họ đều là người mới, người mới tới mức không thể mới hơn. Nhưng không có ai bỏ cuộc, không có ai có chút buông lơi, mỗi người đều đang liều mạng.
Không chỉ là vinh dự, không chỉ là mộng tưởng, còn liên quan tới sinh tồn!
Mỗi năm người một đội, mỗi năm đội một tổ, mỗi năm tổ một doanh, mỗi năm doanh một đoàn. Tây Thanh chính là một trong hai đoàn trưởng, đoàn trưởng còn lại là Tu.
Mới bắt đầu, có rất nhiều người không phục Tây Thanh, với cái nhìn của bọn họ, một thiếu niên vẫn chưa trưởng thành trở thành đoàn trưởng của bọn họ, đây quả thật là một trò đùa. Đích xác, để một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch tới quản hạt hơn sáu trăm người, bọn họ vẫn chưa từng nghe qua.
Bất quá, giao lưu giữa sư sĩ đơn giản mà trực tiếp, khi Tây Thanh dẫn dắt tiểu tổ của hắn, lấy năm cái quang giáp đánh bại ba mươi cái quang giáp thì không còn bất cứ dị nghị gì với một điểm này. Giống như có cùng ước hẹn ngầm với hắn, thứ Tu dùng cũng là thủ đoạn giống như vậy, chỉ là hắn ra tay càng tàn nhẫn hơn, người bị hắn đánh hôn mê lên tới mười mấy người.
Đây chỉ là bước đầu tiên, hai người họ đều biết, người muốn nhìn hai người bọn họ cười có rất nhiều. Nhiệm vụ huấn luyện tiếp đó mới là nặng nề trong nặng nề. Làm thế nào để đám người mới này trong thời gian ngắn nhất học được loại phối hợp chiến thuật này mới là điều bọn họ phải làm. Tây Thanh lúc này mới biết, thì ra tướng quân không hề dễ làm như thế, tuy hắn vẫn chưa sờ tới tướng quân. Cho dù giáo quan đã cho bọn họ trọn một bộ phương thức huấn luyện tiêu chuẩn, nhưng công việc rườm rà vẫn nhiều không kể xiết.
Huấn luyện hơn sáu trăm người suýt nữa làm hắn mệt mỏi ngã rạp, nhưng chỉ là suýt nữa! Bất kể Tây Thanh hay là Tu, tâm chí đều cực kỳ cứng cỏi. Bọn họ biết, cơ hội trước mắt này khó có tới mức nào. Đổi một chỗ khác, đổi một tình huống khác, thiếu niên giống bọn họ thế này, trừ làm lính tốt thì không có con đường nào khác. Bọn họ hiện giờ lại là đoàn trưởng, dưới tay có mấy trăm người, khởi điểm của bọn họ, so với người cùng trang lứa cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Hai người đều liều mạng huấn luyện sư sĩ dưới tay. Buổi tối mỗi ngày, hai người liền giao lưu với nhau, mà nếu như gặp phải vấn đề quả thật không cách nào giải quyết, bọn họ liền đi hỏi giáo quan.
Trả lời của giáo quan thường là làm bọn họ sáng bừng mắt, điều này cũng làm bọn họ càng thêm tò mò đối với lai lịch của giáo quan. Với cái nhìn của bọn họ, giáo quan nhất định có kinh nghiệm chỉ huy tác chiến quy mô lớn. Có kinh nghiệp ở phương diện này, trừ một vài tướng lãnh trong hệ thống quân sự khổng lồ của tổ nghiên cứu khoa học ra, thì chỉ có đầu não của một số sư sĩ đoàn cỡ lớn. Mà một bộ này của giáo quan, rõ ràng là quản lý quân sự hóa cực kỳ chính quy. Ở Hôi cốc, thế lực có thể làm tới bước này mà hễ kêu là có, vậy thì chỉ có tổ nghiên cứu khoa học.
Nhưng giáo quan chưa từng thừa nhận điểm này.
Vấn đề này, hai người tuy tò mò nhưng không cách nào có được đáp án từ giáo quan. Thời gian của bọn họ cực kỳ bức bách, cũng không cho phép bọn họ tốn quá nhiều thời gian trên vấn đề không liên quan tới đại cục này.
Diệp Trùng cực kỳ vừa ý với Tây Thanh và Tu, hai người mới mà có thể làm tới mức độ này quả thật không dễ dàng. Sức lĩnh ngộ của hai người rất cao, thường làm một được ba. Thí dụ hạng mục huấn luyện, hai người tập hợp trí tuệ của thủ hạ, chiêu số tuôn ra bất tận. Hai người còn có ý đưa ra cơ chế cạnh tranh, tính tích cực của mấy người mới đó bị nâng lên rất cao, mỗi ngày đều huấn luyện không cần mạng, tiến bộ thần tốc.
Trong này, thật ra sức Diệp Trùng bỏ ra ít tới mức đáng thương, người tạo nên tác dụng mấu chốt chân chính là Thương. Tất cả thể chế, tất cả hạng mục huấn luyện đều do một tay Thương bao thầu. Ngay cả các loại hướng dẫn trên tay Tây Thanh và Tu cũng đều là do Thương lấy ra.
Cống hiến Diệp Trùng làm được đếm trên đầu ngón tay, với lại, phần lớn là một vài việc bạo lực. Thí dụ ép buộc, yêu cầu vật tư trên tàu vũ trụ nào đó phân phối lại. Nhưng hầu hết căn bản không cần hắn ra mặt.
Tàu Hashgel ngầm lan truyền trong hạm đội là một tàu vũ trụ của hãng buôn vũ khí, nhưng Diệp Trùng cũng không ngờ trong hạm đội vẫn còn một tàu vận tải chở đầy vũ khí thật sự.
Chủ nhân của con tàu vận tải tên gọi “Hỏa diễm” này là một lái buôn vũ khí cấp hai tên gọi là Ô Quảng. Ô Quảng nhìn thấy tiền tuyến chiến đấu kịch liệt, nghĩ là quang giáp cận chiến nhất định có thị trường lớn, vì vậy cắn răng gom tất cả tiền bạc, toàn bộ dùng để mua quang giáp cận chiến. Vừa thu mua xong, hắn liền mang theo hai ngàn cái quang giáp hỏa tốc tiến ra tiền tuyến.
Nào biết hắn cũng thật là xui xẻo, vẫn chưa tới tiền tuyến, tin tức tiền tuyến bại trận đã truyền tới. Cú này, không chỉ tiền vốn không về mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng có thể khó giữ, hắn lúc đó ngay cả ý muốn chết cũng có. Bất quá, vẫn là cái mạng nhỏ quan trọng, chạy thôi.
Trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, vừa đúng gặp phải hạm đội kỳ quái này, do đó Ô Quảng im hơi lặng tiếng lẫn vào bên trong.
Dọc đường, con tàu Hashgel đã giết chết tất cả Xích vĩ thú gặp phải, sức chiến đấu mạnh mẽ làm người ta hoảng sợ. Hắn nhiều lầm thầm chúc mừng mình may mắn, nhưng điều làm hắn không ngờ là hắn đột nhiên nhận được yêu cầu của tàu Hashgel, yêu cầu hắn mang toàn bộ tất cả quang giáp cận chiến cống hiến ra.
Đám phán với hắn là một cao thủ! Là cao thủ đàm phán khó dây nhất hắn từng gặp qua, hắn hoàn toàn không có bất cứ chỗ trống nhúc nhích nào, mỗi một câu nói của đối phương đều làm cho hắn không nói được lời nào. Cuối cùng, hắn chỉ có thành thật mang toàn bộ tất cả quang giáp dâng lên bằng hai tay. Hắn tin rằng, nếu như cao thủ đàm phán này làm thương nhân, vậy thì nhất định sẽ là thương nhân xuất sắc nhất! Điều duy nhất hắn tiếc nuối là không thể tận mắt nhìn thấy vị cao thủ này.
Hai ngàn cái quang giáp cận chiến mau chóng được phân phối. Loại quang giáp cận chiến có tên gọi là “đấu sĩ” này không hề coi là quá cao cấp, nhưng trước mắt lại là lựa chọn duy nhất của bọn họ. Đã có quang giáp cận chiến, tiến độ huấn luyện của mấy sư sĩ đó càng thêm thần tốc.
Đột nhiên, Diệp Trùng thình lình phát hiện, mình dường như bỗng cái nhàn nhã. Huấn luyện không cần hắn lo, hai người Tây Thanh và Tu đều cỗ máy huấn luyện điên cuồng không có tiếng động, làm cho cả tàu vũ trụ mỗi ngày đều đầy tiếng đánh nhau binh binh bang bang.
Hơn nữa, điều làm hắn không ngờ là Tây Thanh và Tu so với mình còn tàn bạo hơn, huấn luyện hoàn toàn mặc kệ thương vong. Nhiều nhất trong một ngày, có ba mươi lăm người bị thương hôn mê.
Mà một vài nghề nghiệp khác, thí dụ như thiếu niên cơ sở cơ giới, lại bị Thương sắp xếp tới làm trợ thủ bên cảnh kỹ sư duy tu, hiện giờ, về căn bản, bên cạnh mỗi vị kỹ sư duy tu đều có ít nhất hai trợ thủ. Trong mấy người này, quả nhiên giống như Thương nói, tàng long ngọa hổ. Trong đó lại có một kỹ sư cơ giới cấp đại sư, kỹ sư cơ giới cao cấp lại cao tới ba mươi người, đội hình này, so với bố trí trên tàu Hashgel đều hào hoa hơn.
Đột nhiên nhàn nhã, Diệp Trùng cảm thấy rất không quen.
- Xem kỹ rồi, van áp lực này là chỗ quan trọng nhất trong cả kết cấu này, nó sẽ trực tiếp làm cho cơ quan này có thể hữu hiệu hay không. Đại sư Harel không ngừng điều chỉnh van áp lực trên tay, miệng lại giải thích tỉ mỉ tác dụng của mỗi linh kiện. Bên cạnh lão, vây mười hai thiếu niên, mỗi người đều tập trung tinh thần lắng nghe. Dương Minh chính là một trong mười hai người này.
Đại sư Harel đầu tóc bạc phơ, sắc mặt lại hồng hào giống như đứa trẻ, tiếp xúc với cơ giới lâu ngày, cơ thể lão tráng kiện phi thường, cơ nhục phát triển dị thường. Giọng nói của lão cực kỳ vang, rất đủ hơi. Là một đại sư nổi tiếng của Hôi cốc, lão làm người lại rất thấp giọng, trước giờ đều từ chối phục vụ thế lực nào đó. Chỉ ở trong nhà si mê nghiên cứu của mình.
Nhưng lão là một người sáng suốt, lúc này, bất cứ một phần sức lực nào đều cực kỳ quý báu, cứ cho là vì bản thân, lúc này cũng nên bỏ sức ra. Cho nên lão cảm khái đứng ra, đảm nhận chức tổng công trình sư của kế hoạch cải tạo cả hạm đội này. Chịu sự khởi đầu của tàu Hashgel, lão đưa ra một bộ kế hoạch cải tạo mới.
Kế hoạch cải tạo của lão giống hệt của Hashgel, chỉ là tăng cường thêm một số thiết bị cơ giới có tính sát thương. Trong phương án, thông đạo đã trải qua xử lý gia cố sẽ càng thêm chật hẹp, với lại, bên trong sẽ giăng đầy các loại thiết bị cơ giới có tính sát thương, cũng dùng tấm năng lượng làm mồi nhử. Cả thông đạo giống như cảm bẫy cài mồi nhử. Như vậy cũng có thể làm cho tàu vũ trụ bình thường có chút sức tự bảo vệ.
Nhưng, muốn để mấy thiết bị cơ giới này có thể đủ giết chết Xích vĩ thú có sức phòng hộ xuất sắc cũng là một nan đề không nhỏ.
Đại sư Harel và tất cả các kỹ sư cơ giới cao cấp vắt hết cân não, cuối cùng đưa ra phương án hoàn thiện, trong này, Diệp Trùng cũng ra sức không ít, hắn ở nghề nghiệp bị ghẻ lạnh là cơ giới cổ này có thành tựu không tồi.
Đây là cống hiến lớn nhất Diệp Trùng bỏ ra trong khoảng thời gian này.
- Diệp tử, chúng ta chơi trò chơi đi. Thương đột nhiên đưa ra một đề nghị nghe cực kỳ hoang đường.
- Trò chơi? Diệp Trùng có chút ngỡ ngàng, từ nhỏ tới lớn, hắn vẫn luôn nỗ lực tăng cường thực lực của bản thân, không dám có chút lơ là, từ trò chơi này đối với hắn mà nói, quá xa lạ, cũng quá xa xỉ.
Thương biết rất rõ làm sao mới có thể làm Diệp Trùng hứng thú: “Hì hì, chúng ta chơi một trò chơi có thể làm tăng thực lực của ngươi. Ừm ừm, ngươi coi nó là một mục huấn luyện cũng được.”
- Ừ, được. Trả lời của Diệp Trùng làm Thương vui mừng khôn xiết.
Diệp Trùng đội mũ mô phỏng không biết Thương kiếm được từ đâu, ở trước mặt hắn, là tinh không vô tận.
- Hì hì, Diệp tử, ta đến rồi. Giọng nói của Thương đầy hưng phấn.
Điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, một giọng nói lạnh lẽo khác vang lên: “Diệp tử, ta cũng tới.”
- Mục! Diệp Trùng kinh ngạc vô cùng, Mục tại sao cũng ở đây?
- Hì hì, Diệp tử, ta đã phí sức lực rất lớn Mục mới đồng ý tham gia. Ha ha, có Mục tham gia, trò chơi này chơi vui rồi… Thương mang theo vài phần đắc ý, có thể xúi giục Mục tham gia, cực kỳ khó khăn. Chính ngay lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Mục cắt ngang sự tự sướng của Thương: “Ta bắt đầu giảng giải quy tắc cuộc chơi.”
Tinh thần Diệp Trùng lập tức tập trung, hắn biết, nếu như trò chơi mà Mục cũng có hứng thú chơi, vậy thì…
Thật làm người ta mong đợi a!
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: