Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 477: Mục tiêu cao




Theo quy tắc chi tiết tổ nghiên cứu khoa học công bố, sau khi trải qua tính toán, Diệp Trùng và Thương lúc này mới phát hiện, số tiền mà bọn họ cần ít nhất phải có mười lăm học viên đạt chuẩn, hoặc là thành tích của bảy học viên ưu tú thì mới có thể có được. Đây là một thành tích khá cao, cũng là mục tiêu cực kỳ khó mà đạt được. Nhưng nếu như thật sự có thể thực hiện mục tiêu này, vậy thì cũng có nghĩa là bọn họ trong khoảng thời gian khá dài sẽ không vì vấn đề tiền bạc mà phiền não. Đương nhiên, đây là chỉ dưới tiền đề không có chi tiêu nhiều tiền. Ngoài ra, một số khen thưởng tổ nghiên cứu khoa học cung cấp khác cũng làm cho người ta đỏ mắt. Thí dụ như quang giáp, đây đều là một vài quang giáp chiến đấu khá là khó mua được trên thị trường, cho dù mình không muốn, bán đi cũng chạy vô cùng.



Như vậy, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện, hắn cần cẩn thận xử lý tốt công việc trên tay này. Thù lao tổ nghiên cứu khoa học chi trả khá cao, bất kể là Diệp Trùng hay là Thương đều cảm thấy trong khoảng thời gian khá dài, bọn họ không thể nào tìm được một công việc có đãi ngộ cao hơn. Mà Thương không sao xâm nhập vào được mạng mô phỏng của Hôi cốc, cũng tức là nói, thủ đoạn kiếm tiền không bình thường đã không sao sử dụng được.



Mười lăm học viên đạt chuẩn, hoặc học viên có thành tích ưu tú trong khảo hạch cuối cùng, đây không phải là một mục tiêu dễ hoàn thành a. Ánh mắt quét qua trên người mọi người, Diệp Trùng mặt không cảm xúc.



Mấy học viên này phần lớn đều học kỹ xảo viễn chiến từ nhỏ, giữa đường đổi sang học cận chiến thế này, vấn đề liên quan bên trong khá nhiều. Điều làm Diệp Trùng lo lắng nhất là thói quen của bọn họ, từ nhỏ học tập kỹ xảo sư sĩ, loại phương thức tác chiến viễn chiến này đã sớm được bọn họ làm quen.



Bất cứ một loại thói quen nào muốn thay đổi, đều không phải là việc đơn giản.



Nhưng điều làm hắn hơn an tâm là, mấy sư sĩ thiếu niên này đều có cơ sở không tồi, thí dụ ở kỹ xảo điều khiển quang giáp, điều này cũng làm Diệp Trùng tiết kiệm không ít sức lực.



Đám học viên nhìn mái đầu màu đen của giáo quan đứng ở trước mặt bọn họ, lập tức ai nấy đều thấp thỏm trong lòng, ngoan ngoãn vô cùng.



- Bây giờ, mỗi người các ngươi lấy ra quang giáp của mình, hoàn thành vượt qua chướng ngại. Diệp Trùng chỉ chướng ngại vật ở chỗ xa trên sân huấn luyện, lập tức bổ sung một câu: “Làm từng người một.”



Đám học viên nhốn nháo lấy ra quang giáp của mình, lập tức trong sân huấn luyện quang giáp đỗ đầy quang giáp đủ kiểu, đủ hình các loại. Trong đó không ít quang giáp ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy không tồi, nhớ tới lúc mình ở hành tinh rác khi đó, điều khiển Ôn Ni cũ kỹ, mấy thiếu niên này thật là hạnh phúc a!



Nhưng Diệp Trùng rất mau liền ra vấn đề. Quang giáp của mấy thiếu niên này lại thuần là quang giáp viễn chiến, dùng quang giáp viễn chiến để huấn luyện cận chiến?



Điều này có chút hoang đường. Bất quá, sau khi hắn nhìn rõ quy định chi tiết của lần huấn luyện này lưu trong máy liên lạc, hắn mới biết, do quang giáp cận chiến của nơi này toàn bộ đã điều tới tiền tuyến, cần điều một đống quang giáp cận chiến từ hậu phương tới cho học viên học cận chiến, nhưng đó đã là việc của năm ngày sau.





Diệp Trùng chỉ Tây Thanh: “Từ hôm nay bắt đầu, ngươi là tổ trưởng, ngươi lo duy trì trật tự.”



Từ lúc bắt đầu, Diệp Trùng đã phát hiện Tây Thanh không có tâm tình đùa giỡn như mấy học viên khác, là người khá trầm ổn, cho nên cho hắn làm tổ trưởng.



Đón lấy ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ của học viên khác, Tây Thanh thản nhiên nhận lệnh của Diệp Trùng.




Từng cái, từng cái quang giáp khởi động, tăng tốc, né tránh, Diệp Trùng thầm gật đầu trong lòng, tố chất của đám học viên này đều cực kỳ xuất sắc, ít nhất cơ sở ở phương diện điều khiển quang giáp rất vững chắc, so với trình độ trung bình của năm thiên hà lớn đều cao hơn không ít.



Nhưng Diệp Trùng vẫn nhíu mày, mấy học viên này hiện giờ cần nhất không phải là quang giáp cận chiến, mà là tố chất thân thể xuất sắc hơn, thân thể của bọn họ hiện giờ dùng để viễn chiến tự nhiên có dư, nhưng dùng để cận chiến lại vẫn chưa đủ. Cận chiến quang giáp so với viễn chiến, va chạm giữa quang giáp càng kịch liệt hơn, tuy có sự bảo vệ của hệ thống giảm chấn bằng chất lỏng, nhưng gánh nặng thân thể đối với sư sĩ vẫn lớn vô cùng.



Tố chất thân thể của mấy học viên này vẫn không đủ ứng phó cận chiến kịch liệt, đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới việc thân thể của bọn họ phát dục chưa hoàn thiện. Bất quá, nhìn thấy thiết bị tiên tiến trong sân huấn luyện, Diệp Trùng rất mau liền có chủ ý.



Tây Thanh nắn nắn cánh tay tê dại vô bì, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Mấy ngày trở lại đây, bọn họ giống như đi trong địa ngục một vòng, lượng huấn luyện khủng bố làm người ta sợ hãi, nhưng nhìn thấy gương mặt không có cảm xúc đó của giáo quan, không ai có dũng khí nói ra chữ nào.



Huấn luyện sức mạnh, huấn luyện dẻo dai, huấn luyện phản ứng…



Tây Thanh từ nhỏ thì đã trưởng thành từ trong huấn luyện gian khổ, nhưng hắn bây giờ phát hiện, cái gọi là huấn luyện cực khổ lúc trước của hắn so với kế hoạch giáo quan định ra, rõ ràng là trò trẻ con. Sau khi hắn luyện xong, đầu óc gần như đều là khoảng trống, mỗi ngày chỉ thực hiện lập đi lập lại một cách máy móc huấn luyện khô khan. Không chỉ là hắn, mỗi người trong tiểu tổ đều giống như liều mạng, chỉ vì hoàn thành lượng vận động mà giáo quan định ra.



Giáo quan ngày đầu tiên đã lưu lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu. Bọn họ lúc đó mới biết, giáo quan bị tất cả học viên gọi là đồ bị thịt này rốt cuộc có thân thể cường hãn tới bực nào! Bọn họ chính mắt nhìn thấy, giáo quan hoàn thành lượng huấn luyện giống như vậy chỉ cần một nửa thời gian của bọn họ.




Giáo quan bình thường cũng mặc kệ mọi người, lập ra kế hoạch xong liền tự mình chạy sang một bên làm huấn luyện của mình.



Có vài học viên vừa thấy giáo quan không chú ý tới bọn họ, liền thừa nước đục mà lười biếng.



Nào biết giáo quan giống như sau đầu mọc ra mắt vậy, xách mấy tên lười biếng ra. Trừng phạt tiếp đó, mỗi người tới tận bây giờ, vừa nghĩ tới trong lòng đều lạnh toát.



Giáo quan suýt nữa thì đã giết mấy tên đó! Mỗi học viên nhìn thấy một màn đó đều dám thề, giáo quan lúc đó thật sự suýt nữa thì đã giết mấy học viên đó. Cũng chính là bắt đầu từ ngày đó, mọi người mới biết, vị giáo quan trầm mặc, kiệm lời này giết người tuyệt sẽ không mềm tay. Bọn họ tuy là kẻ xuất sắc trong lớp trẻ, nhưng nào đã chính diện gặp phải loại nhân vật tàn nhẫn này, lúc đó ai nấy liền ngoan ngoãn, vâng lời.



Đám học viên mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ chọc giận giáo quan chỗ nào đó.



Mấy ngày này, nội dung huấn luyện cực kỳ khô khan. Bọn họ thường là phải luyện tập cả ngày mấy động tác đơn giản, lập đi lập lại cả vạn lần. Bất quá, mỗi người đều cắn răng cố gắng, lại không có ai rời đội.




Một điểm này, thật ra ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, trong mấy học viên của hắn, có ba học viên nữ. Loại huấn luyện thân thể có gánh nặng cao giống vậy, cần cơ sở tố chất thân thể khá tốt. Phụ nữ vì nguyên nhân thể chất, ở phương diện này có bất lợi trời sinh. Nhưng ba học viên nữ này lại nghiến răng hoàn thành định mức Diệp Trùng lập ra. Vốn dĩ Diệp Trùng cũng đã gạt bỏ ba học viên nữ này ra khỏi hàng ngũ mười lăm người đạt chuẩn, ừm, bây giờ xem ra phải suy nghĩ lại một lần nữa rồi.



Mấy ngày này, hắn cũng không rảnh. Hắn cuối cùng đã tìm thấy cách nghĩ ưu hóa đối với việc phân bố nút bấm trên bàn điểu khiển chính quang giáp của người thiết kế cái quang giáp này, làm rõ một điểm này, hắn tiến bộ có thể nói là thần tốc. Phân bố nút bấm vốn dĩ quái dị ở trong mắt hắn cũng không phải phân bố hỗn loạn, tạp nham, mà là có tuân theo quy luật.



Mãnh nam vụng về cũng không còn thấy sự vụng về ngày trước, dưới sự điều khiển của Diệp Trùng, sức mạnh và linh hoạt ở trên người hắn được thể hiện tới mức lâm li. Mà tiến bộ của Diệp Trùng càng làm đám thiếu niên đang nhìn cảm thấy không thể tin được, bọn họ làm sao cũng chưa từng nghĩ, một tên to đùng kềnh càng thế này lại có thể làm ra động tác võ thuật tinh tế vô bì, cái này giống như một tên mập nặng ba trăm kg lại đứng trên mũi chân nhảy ba lê. Mà chính vào mấy ngày trước, giáo quan điều khiển cái quang giáp này vẫn còn giống như trẻ sơ sinh vụng về học đi, còn bây giờ thì, nhìn tên to lớn đạp ầm ầm trên mặt đất nhảy nhót lung tung khắp cả sân, mọi người không còn gì để nói.



Nếu như nói mới bắt đầu, đám học viên chỉ là xuất phát từ sợ hãi, vậy thì hiện giờ chính là tâm phục triệt để, không có ai còn có bất cứ hoài nghi nào đối với thực lực của giáo quan. Trong mắt bọn họ, vị giáo quan trầm mặc kiệm lời này cũng không còn là một kẻ bị thịt, mà là một vị cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ. Học viên vốn dĩ bởi vì không được lựa chọn giáo quan khác mà buồn bã hiện giờ lại vô cùng vui mừng, điều này cũng làm sĩ khí đám học viên bốc cao, càng thêm tích cực tham gia huấn luyện.




Khi kết thúc kế hoạch huấn luyện giai đoạn một mà Diệp Trùng định ra, hắn lúc này mới phát hiện, mọi người lại đều hoàn thành định mức kế hoạch, điều này làm hắn hơi hơi kinh ngạc. Trong lòng không khỏi cảm khái, chẳng trách trình độ sư sĩ của Hôi cốc và thiên hà Hà Việt cao hơn của năm thiên hà lớn nhiều, bên trong này không chỉ là vấn đề trình độ khoa học kỹ thuật quang giáp. Diệp Trùng vẫn còn nhớ mấy kẻ được gọi là cao thủ trong đám sư sĩ thiếu niên gặp được ở năm thiên hà lớn đó, so với mấy học viên trước mắt này, kém quá xa. Hai bên lúc nhỏ thì đã bị kéo giãn khoảng cách.



Kế hoạch huấn luyện giai đoạn một hiện giờ vẫn nhìn không ra bất cứ hiệu quả nào, với lại, trong kế hoạch của Diệp Trùng, huấn luyện tố chất thân thể sẽ xuyên suốt cả quá trình huấn luyện. Nhưng huấn luyện thân thể giai đoạn này đã ngầm thay đổi tố chất thân thể của đám học viên, điều này cũng vì lập nên một cơ sở vững chắc cho huấn luyện phía sau.



Quang giáp cận chiến của tổ nghiên cứu khoa học đã sớm được đưa tới mấy ngày rồi, tiểu tổ khác cũng đã sớm bắt đầu tiến hành huấn luyện quang giáp, chỉ có tiểu tổ này của Diệp Trùng vẫn đang tiến hành huấn luyện thân thể.



- Từ hôm nay bắt đầu, chúng ta bắt đầu tiến hành huấn luyện quang giáp. Diệp Trùng vừa tuyên bố quyết định này, đám học viên suýt nữa thì cao hứng mà hoan hô, nhưng nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của Diệp Trùng, liền cắn răng mà kiềm chế tiếng hoan hô đã lên tới cửa miệng, bất quá mỗi người đều mừng rỡ ra mặt.



Nhìn đám con nít này, trong lòng Diệp Trùng thầm lắc đầu. Bọn họ tuy rằng mỗi người đều có cơ sở không tồi, nhưng căn bản không có tính kỷ luật gì, càng đừng nói tố dưỡng chiến thuật gì đó. Vẫn là Tang tộc tốt a, nhớ lúc đầu, khi mình dạy bọn họ, hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực. Bất quá Diệp Trùng cũng biết, mấy đứa trẻ này nói cho cùng cũng không phải là chiến sĩ, điều này rất khó mà yêu cầu bọn họ, huống chi đây cũng không phải thứ có thể hình thành trong thời gian ngắn, kế hoạch huấn luyện của Diệp Trùng đã chặt chẽ tới mức không còn chứa được thêm nội dung mới nữa rồi.



- Mỗi người nhận một cái quang giáp cận chiến. Diệp Trùng dẫn bọn họ tới nhà kho.



Trong nhà kho, hai mươi cái quang giáp cận chiến mới toanh đang yên lặng, lấp lánh ánh sáng kim loại chói mắt dưới ánh đèn. Đống máy móc không có sinh mạng này tỏa ra khí tức lạnh lẽo giống như hai mươi con thú to lớn dữ tợn yên lặng xếp hàng, mỗi người đều cảm thấy được sức mạnh ẩn tàng của mấy bộ máy kim loại này, còn có tiếng gầm rống có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của chúng.



Phản hồi và góp ý:



Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: