Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 9: Hồi ức (Phần 1)




Kính Đình chỉ im lặng từ đầu lắng nghe tất cả mọi thứ, nhưng hắn vẫn không muốn lập hậu, tất nhiên hắn biết thế lực của hoàng thái hậu lớn mạnh cỡ nào những con sói đói khát có thể xé nát hắn ra hàng trăm mảnh nhưng quyền lực mà hắn có cũng không nếu cứ không lập hậu, Hồ Nam cũng chẳng trụ được lâu thế lực của hoàng hậu sẽ là bước đệm khiến hắn giữ vững quyền lực của mình và mỡ ra cho hắn nhiều thứ có lợi hơn rất nhiều nhưng hắn thật sự không muốn lập hậu, người con gái hắn yêu sâu đậm yêu chết đi sống lại đã không còn trên thế nhân hắn đoạt lấy vương quyền cũng chỉ muốn khiến nàng trở thành nữ nhân cao quý nhất thế gian này vậy mà vì ước muốn đó nàng lại ra đi vì hắn, nếu thật sự lập 1 người con gái mà hắn không yêu lên làm hậu thì hàng đêm hắn không thể ngủ yên dù vậy... cơ nghiệp cha hắn khổ sỡ lập nên không thể bị tàn phá trong tay hắn

Nhạn Diên nói xong nàng im lặng nhìn hắn có vẻ thật khổ sỡ cho Kính Đình nhưng đã không còn lựa chọn gì nữa rồi

sau khi nói xong tất cả Nhạn Diên quay đi bước từng bước xuống Đài cao trong lòng nàng cảm giác chua xót chiếm trọn từng bước từng bước những mảnh kí ức ngày xưa lại cứ ùa về

Năm Kiều Nhạn Diên 8 tuổi vào 1 kì nghĩ hè trong cung như thường lệ cho xe chở nàng về Vương Phủ giữa đường thì xe ngựa bị tấn công khi đi ngang con hẻm tùy tùng đều bị giết chết phu xe bỏ chạy còn nàng bị chụp bao đánh ngất, khi tỉnh lại trước mắt Nhạn Diên là 3 người trẻ con 2 người đang cãi nhau 1 người im lặng không nói sợ hãi nhưng nàng không cuống cuồn vì trong cung các thủ đoạn thâm sâu hơn như này rất nhiều: tỉnh rồi sao muội muội? cô nương không quấy khóc đó cất tiếng hỏi

Nhạn Diên: đây là đâu vậy ạ?

cô gái nhỏ đó cất tiếng giới thiệu

Phúc Uyển: ta là Phúc Uyển là con gái của tướng quân nước Phổ, 2 người kia nam tử tên là Kính Đình hắn là nhị hoàng tử nước Hồ Nam còn nam tử đó là Giang Diễm ta không biết thân phận của hắn, còn muội?

Nhạn Diên: ta tên là Kiều Nhạn Diên con đích nữ phủ Vương gia

nàng quan sát cả 4 người đều bị trói chặt không thể thoát ra hình như vị tỷ tỷ trước mặt rất bình tĩnh không hề ồn ào như 2 kẻ kia lập tức Nhạn Diên hỏi Phúc Uyển

Nhạn Diên: tỷ tỷ a tỷ có biết vì sao chúng ta bị bắt ở đây hay không?

Phúc Uyển: người bắt chúng ta là 1 băng nhóm lớn ở Hồ Nam này bọn chúng muốn lợi dụng thân phận của chúng ta để uy hiếp người nhà nếu không đạt được mục đích của chúng ta sẽ bị giết chết..



2 nam tử bên cạnh vẫn không ngừng cãi vã bọn họ cỡ chừng 10 tuổi vị tỷ tỷ kia thì 9 tuổi

Nhạn Diên: vậy-y vậy cứ để yên cho chúng đạt được mục đích sao?

Lưu Diễm: không thể nào! phải thoát ra khỏi đây! ta chưa muốn chết đâu!

Kính Đình: nói bậy! chúng ta sẽ không sao hết!

Nhạn Diên:... chúng ta...* cắn môi* tỷ tỷ ta giúp tỷ thoát ra ngoài tỷ có thể cứu bọn ta không?

Kính Đình: làm cách nào chứ? muội muội à dây thừng này rất chắt chắn bọn ta suy nghĩ rất lâu rồi cũng thử rất nhiều cách để đứt dây nhưng không thể nào thoát được hơn nữa đây là 1 nhà kho hoang vắng bên ngoài không có người dù cho hét gào cả họng cũng không ai nghe đâu

Phúc Uyển: ở đây chúng ta sẽ bị đói chết đó sáng tới giờ không ai đem thức ăn hay nước uống tới cho chúng ta cả...

Nhạn Diên: nhưng tỷ tỷ ta có thể thoát ra khỏi dây thừng đây mà?

nàng nói xong vứt đoạn dây thừng dầy chắc qua 1 bên ung dung đứng dậy dưới con mắt kinh ngạt của bọn họ, Nhạn Diên lấy ra 1 con dao nhỏ sắt lẹm cứa đứt dây cho 3 người kia

Lưu Diễm: sao 1 hài tử nhỏ nhắn lại dấu dao dưới giày vậy hả

Nhạn Diên: ta xuất thân cao quý lại được đưa vào cung học hành học tập lễ nghi sau này sẽ làm hoàng hậu thâm cung bí hiểm cho dù ta là hài tử nhưng nếu không biết cách cứu mình thì ta đã chết ở đó từ lâu rồi