Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 50: Tô Hạ Lam " chìa khóa bí mật "




Ở trong 1 khu rừng mật có 1 tòa lâu đài lớn và kì bí vô cùng vững chắc, quân đội của Xung Cảnh đã hòa lẫn vào các nước lân cận chỉ cần ra hiệu bọn họ sẽ tập hợp còn thường ngày thì họ sinh sống và làm việc giống như người dân bình thường, thường sẽ đưa tin tức hay mật thám của các nước vào lâu đài theo các con vật.

Lâu đài nằm ở trong 1 vùng rộng lớn nơi đây không ai biết cẩn mật và vô cùng an toàn. Trong 1 căn phòng lớn Xung Cảnh đang ngồi trên ghế 2 tay 2 mỹ nhân phía dưới chân còn có vô số người đẹp, hắn uống rượi thương hoa, cuộc sống an nhàn mà hưởng thụ lại xa hoa vô cùng. Lọ hoa bồ công anh trên bàn bị 1 cô gái vô tình làm bể tên nam nhân lập tức nổi giận " người đâu! đem cô ta ra ngoài "

Cô gái vừa khóc vừa gào thét " Đại vương!!! tôi sai rồi, ngài tha cho tôi đi mà " biểu cảm của cô ấy vô cùng đau khổ và sợ hãi những người nam nhân hung hãn đi vào trong vào kéo cô gái đó đi

Tô Hạ Lam bước đi ngang qua cô ấy, cô gái liền dùng mạng nhất quyết bám lấy chân của Hạ Lam mà kêu cứu mạng. Hạ Lam nghiêm mặt " Hôm nay Đại Vương cũng như vậy hay sao?"

Tên nam nhân đang kéo cô gái liền e ngại gật đầu sau đó kéo cô ta đi tiếp Hạ Lam tức giận quát lớn tên nam nhân giữ mạng lại cho cô gái. Cô gái đó vô cùng cảm kích liên tục dập đầu cảm ơn sau đó cô ta chạy đi 1 mạch. Hạ Lam khí thế vô cùng bước vào căn phòng đang truyền ra tiếng cười tà mị đầy hoan ái cô mạnh mẽ đạp 1 cái rất mạnh

Người trên phòng liền ngay lập tức sợ hãi các cô gái liên tục cúi đầu mà chạy ra ngoài bỏ mặt Đại Vương của họ đang tức giận la hét. Hắn ta chỉ mặt 1 chiếc áo mỏng, cả cơ thể đều lộ ra hắn nằm trên giường giận dỗi càm ràm

Xung Cảnh: Tuyết Vấn à, sao muội lần nào cũng như vậy chứ? cửa phòng của ta lần nào cũng phải sửa lại khi muội đi đó

Hạ Lam cắn răng nhìn chiếc bình mà mình đích thân cắm những bông hoa bồ công anh đã rơi khắp nơi cánh hoa đã bay theo gió chỉ còn lại 1 thân cây, cô nhìn nam nhân phóng túng trước mặt rồi lại nhìn hoa bồ công anh đó hình như trong lòng đã ra quyết định: Xung Cảnh! huynh còn nhớ lời hứa ngày trước sẽ lấy ta làm hoàng hậu không?



Xung Cảnh cười cợt: Nhớ chứ? nhưng muội xem hiện tại ta đâu có nuốt lời chỉ là vui đùa cùng các cô gái 1 chút mà muội lại dọa họ chạy đi hết rồi, còn gì là khí thế của đại vương?

Hạ Lam mắt ngấn nước ấm ức mà nói: ta đã làm cho huynh tất cả! hy sinh cho huynh tất cả mọi thứ mà ta có nhưng huynh thì sao? huynh ích kỷ như vậy chưa bao giờ suy nghĩ cho ta cái gì cả

Xung Cảnh thấy Hạ Lam khóc liền tiến đến ôm chặt Hạ Lam vào lòng sau đó an ủi: Muội xem! hiện tại muội kiên nhẫn 1 chút nữa thì cả thiên hạ này đều là của chúng ta. Ta chống đỡ cho Phổ Trạch, để hắn lên làm vua tới lúc đó bao cả nước Phổ đều bị huy hoại ta muốn thâu tóm vào khi nào mà chẳng được, chỉ cần hắn lên làm vua thì ta sẽ lấy ngọc tỷ khắc hình hoa bồ công anh cho muội, Còn Hồ Nam hiện tại ta vừa liên minh với Kinh Đình còn có được cả 1 đội cấm quân đợi khi Phổ Trạch làm vua ta sẽ dùng cả đội quân lớn sang đánh 1 trận với nhị đệ của ta với bao nhiêu rốc rễ quan thần và bá tánh nhị đề đều không thể đánh lại, muội yên tâm! ta nhất định cho muội lên làm hoàng hậu, tới lúc đó vàng bạc, châu báu, gấm vóc lụa là đều vào tay muội, chúng ta cùng nhau sống trong giàu sang phú quý cả đời

Hạ Lam đã nghe qua rất nhiều lời nói như thế này của Xung Cảnh nhưng hiện giờ cô không còn chút lòng tin nào với hắn nữa chưa trở thành vua đã có lòng riêng với nữ nhân như vậy rồi, lúc lên làm không biết cô có thể trở thành hoàng hậu không? từ nhỏ Hạ Lam đã yêu say đắm Xung Cảnh nhưng bây giờ hắn làm cô thất vọng quá nhiều, suốt ngày rượi chè mỹ nữ Hạ Lam chỉ muốn cả đời lấy 1 người yêu thương quan tâm chăm sóc cho người ấy bằng cả trái tim của mình nhưng mà Xung Cảnh có thói trăng hoa không bao giờ bỏ. Dù cô cố gắng khuyên nhủ, hay giận dỗi làm đủ trò nhưng hắn cũng chỉ dừng lại 1 vài ngày rồi mấy ngày sau lại giở thói cũ. Cô thật sự.... quá thất vọng về người đàn ông này.

Hạ Lam nhìn Xung Cảnh sau đó nói 1 câu rồi quay đầu bỏ đi: từ nay về sau Xung Cảnh và Tuyết Vấn không còn quan hệ, sau này ngài muốn làm Vương hay lập Hậu gì thì cũng đừng tìm ta!

Xung Cảnh nghe xong chỉ thấy nực cười, hắn chính là người hiểu rõ nhất tình cảm sâu đậm của Hạ Lam đối với mình lúc này cô ấy cũng bao dung cho hắn tới nỗi hắn nghĩ rằng dù hắn có làm gì thì Hạ Lam vẫn sẽ tha thứ và yêu thương hắn như ngày đầu vậy. Cô ấy cũng hay giận dỗi như vậy nhưng chỉ cần hắn dỗ ngọt thì Hạ Lam lập tức không giận nữa. Cho nên hắn tự tin vài ngày nữa Hạ Lam cũng sẽ quay lại xin lỗi hắn và 2 người lại như lúc đầu. Cho nên hắn không hề sợ còn bồi thêm 1 câu: Đi được thì cứ đi!! đừng có quay lại xin lỗi ta đó Tuyết Vấn, ta sẽ không dễ dàng tha lỗi cho muội đâu! hahahah muội đi rồi không có ai quản ta nữa, ta không cần bị quản thúc nếu đi được thì đừng về nữa nghe chưa!

Tuyết Vấn quay đầu đi mà nước mắt đã lăn dài trên má cô không nghĩ bản thân lại sai lầm tới mức này, tình cảm của mình chỉ là thứ phiền toái đối với ngài ấy cho nên không cần trở về nữa, từ nay về sau mãi mãi không tương phùng!

Hạ Lam đi ra khỏi nơi đó không 1 ai trong quân doanh của Xung Cảnh mà không biết đến Hạ Lam họ biết 2 người có tình với nhau nhưng Xung Cảnh lúc nào cũng tự trọng cao hơn tình cảm nên không bao giờ xin lỗi trước lúc cãi nhau Hạ Lam lúc nào cũng xuống nước, còn Xung Cảnh ngoài mặt thì cao ngạo tha thứ trong lòng thì mừng phát điên, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Hạ Lam khóc đau khổ như vậy. Lúc Hạ Lam cũng bao dung cho Xung Cảnh đến mức hắn không còn trân trọng tình cảm thanh mai của họ mà lại nghĩ Hạ Lam chỉ sống nổi nếu có hắn. Sai Lầm