Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 3: Chạy trốn khỏi ánh trăng




Nhạn Diên:Phổ Trạch huynh đến từ khi nào

Phổ Trạch: hưm nhìn vẻ mặt của mấy tên đàn ông đó còn cả ánh mắt của chúng ta rất khó chịu đấy

Nhạn Diên: ta biết rồi, lần này ta chỉ là theo quy tắc lộ mặt thật mà thôi chàng biết mà

Phổ Trạch: ta biết nhưng vẫn không vui tí nào cả

1 tiếng cười khẽ sau lưng đôi tình nhân đang quấn quých Phổ Trạch và Nhạn Diên quay lưng lại thì nhìn thấy Tố Di đang cười nói

Tố Di: 2 người cứ tình tứ thế này thanh thiên bạch nhật cứ ôm nhau thắm thiết như thế sau này tỷ phu lấy tỷ tỷ về phủ không biết ra sao nữa đây?

Phổ Trạch: Tố Di ta hy vọng sau này tỷ tỷ cô sẽ ngoan ngoãn làm 1 hoàng hậu sống sung sướng hạnh phúc suốt đời

Nhạn Diên chỉ mỉm nhẹ môi đui mắt cô cong lên 1 chút ngũ quan của cô lúc nào cũng trầm tĩnh rất ít khi nhìn thấy những biểu cảm khác giờ đây cô cười lên cứ như 1 bức tranh tuyệt sắc vô cùng xinh đẹp

Tố Di: a tỷ tỷ cười rồi kìa * ngạc nhiên *

Phổ Trạch cũng ngạc nhiên xong sau đó 3 người nói chuyện 1 lát thì Tố Di bảo có việc bận nên rời đi để lại Phổ Trạch và Nhạn Diên

sau khi người đi Phổ Trạch nhìn thiếu nữ trước mắt băng thanh ngọc khiết khiến người ta vô cùng muốn ôm vào trong lòng

bỗng nhiên Nhạn Diên khẽ xoa đầu của đại hoàng tử Phổ Trạch bất ngờ không thôi nhưng vẫn bất động mặt nàng muốn làm gì thì làm cho dù bây giờ muốn giết chết hắn hắn cũng nguyện

Phổ Trạch: nàng hôm nay.. thật sự rất khác bình thường



Nhạn Diên: không thích sao? vậy ta..

chưa kịp nói hết câu Phổ Trạch đã nắm lấy đôi tay nàng đưa lên mặt mình ôm nàng vào lòng thật chặt hắn thỏ thẻ vào tay nàng

Phổ Trạch: thật sự ta rất muốn khoảng khắc này dừng lại mãi mãi

nàng để hắn ôm mình thay vì như mọi lần nàng sẽ để tay không chạm vào hắn lần này nàng cũng ôm hắn vào lòng

sau 1 cái ôm dài cả 2 lưu luyến tạm biệt tâm trạng của Phổ Trạch sau chuyện này tốt lên rất nhiều hắn rời đi nhưng lòng thì không hề muốn

ánh trăng sáng soi lọt qua khe cửa sổ từng tán lá rung rinh xào xạt theo cơn gió bây giờ không còn sớm nữa đã tối muộn trăng đêm nay có phần tròn trịa hơn mọi ngày tiếng lộc cộc chạy trên sàn gỗ trong đêm tối tĩnh mịch

Nhạn Diên 1 thân bạch y tà váy đung đưa qua lại nàng chạy rất nhanh đôi chân chạy không ngừng nghĩ dù chỉ 1 chút

đứng trước cửa phủ vương gia cửa lớn có 4 người canh gác nghiêm nghặt Nhạn Diên vẫn chạy, 4 người canh gác cổng thấy có tiếng bước chân bất thường vội lấy kiếm ra, 2 người lên trước thăm dò bỗng theo tiếng gió 1 người thân thủ nhanh nhạy từ trên mái nhà nhảy xuống đánh ngất 2 tên canh gác thăm dò kia, 2 người còn lại thấy bất ổn nên định hét lên kêu thêm người ra ứng cứu nhưng người thần bí đó nhanh nhẹn ra tay đánh ngất 2 tên còn lại trước khi chúng kịp hét lên

cửa chính phủ vương gia cứ vậy mà bị mở thẳng ra Nhạn Diên đường đường chính chính bước ra khỏi phủ bằng cửa chính tiêu soái rời đi cùng ảnh vệ của mình

trước phủ về bên trái 3 căn nhà đã thấy 1 chiếc xe ngựa đơn sơ người con gái bên ngoài thấy họ liền ra hiệu nhận được tính hiệu Nhạn Diên và ảnh vệ vội chạy lên xe đánh ngựa rời đi

Bên trong xe ngựa

A Ngọc: tiểu thư người chạy như vậy có đau chân không?

Nhạn Diên để mặt câu hỏi lo lắng của a hoàn chỉ ở 1 bên co rúm người lại vù đầu vào vòng tay ấm áp của A Ngọc