Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 17: Thật sự yêu mến bằng cả trái tim




Manh Linh từ nhỏ đã nhìn thấy những cảnh tượng như vậy nên không hiểu cho lắm tới khi Manh Linh hiểu ra liền lập tức chạy đi lấy chiếc khăn quấn lấy cơ thể phía trên của Xung Ảnh, Xung Ảnh cũng hiểu nên cầm chắc chiếc khăn đang quấn người mình cao ngạo nói

Xung Ảnh: rốt cuộc hôm nay muội tới đây làm gì? còn dẫn theo nữ nhân nữa? muốn gì đây

Manh Linh: lần trước ta nghe nói huynh cùng phụ vương đến 1 đất nước nhỏ mở rộng thêm lãnh thổ, lúc đó huynh có đem về 1 viên bảo thạch xanh đúng không? ta nhớ huynh nói nó có thể giúp người khác chuyển đổi ngôn ngữ và nói chuyện, cô gái này là nô tì thân cận mới của ta! nhưng cô ấy bị câm ta cần viên đá đó huynh cho ta đi

nghe thấy muội muội nói lời cầu xin Xung Ảnh lập tức nhếch miệng vô cùng tự đắt sau đó nói

Xung Ảnh: hừ chỉ có 1 viên đá nhỏ muội muốn cũng được thôi nhưng cô gái này là kẻ ngoại lai sao? ta thấy không an toàn cho muội chút nào hết

Xung Ảnh đi vào trước 1 cánh cửa lớn hắn lấy tay vặn nhẹ kí hiệu lập tức cánh cửa lớn đó mở ra đập vào mắt Nhạn Diên đó là 1 núi vàng lớn khổng lồ và rất nhiều châu báu vô cùng quý giá, nhiên đó đủ để xây lên 2 vương quốc lớn rồi nhưng bên trong chiếc tủ đó còn xa hoa hơn cả tất cả ánh sáng đủ màu sắc chiếu liên tục vào mặt Nhạn Diên, cảnh tượng này thật sự dọa người rồi dù cho từ nhỏ sống trong nhung gấm tiếp xúc không ích lời a dua nịnh hót,vàng bạc châu báu dâng lên Nhạn Diên không ích nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá xa hoa rồi

Sau 1 hồi 2 anh em tiến vào Nhạn Diên chờ đợi bên ngoài chỉ im lặng đứng yên 1 chỗ không táy máy tay chân chỉ trong vài phút sau đó chân Nhạn Diên đã tê cứng khiến cô vừa mỏi vừa nhức lúc đi vào là buổi trưa nóng nhưng bây giờ đã là hoàng hôn chạn vạng rồi chân đứng cũng không còn sức nữa Nhạn Diên đành ngồi bệch xuống nền nhà cô không dám ra khỏi chỗ chỉ định cũng không dám ngồi vào ghế của tam hoàng tử, dù sao đây cũng là nước địch Nhạn Diên chỉ muốn mau chóng tìm được cơ hội đi khỏi cung nhưng nếu cổ họng cô không thể nói được chắc là Manh Linh sẽ không cho cô đi đâu cứ thế không biết đã qua bao lâu cuối cùng Manh Linh cũng đi ra cùng Xung Ảnh trên tay của Manh Linh là 1 viên đá hình kim cương màu xanh rất đẹp

nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nhạn Diên Manh Linh nhanh chóng tiến đến muốn hỏi tình hình nhưng Xung Ảnh đã cướp lấy viên đá xanh khiến cho Manh Linh không kịp trở tay



. Truyện Huyền Huyễn

Xung Ảnh: mệt mỏi cả ngày trời tốn bao nhiêu công sức của ta vậy mà lại cho kẻ ngoại lai đó ư muội nghĩ ta sẽ cho dễ dàng vậy à?

Manh Linh: huynh bị gì vậy? rõ ràng đã nói là sẽ cho ta rồi mà? đúng là đồ ở dơ cả cái kho châu báu đó của huynh đúng là rất lộn xộn huynh không biết dọn dẹp sao? vừa ở bẩn lại không giữ lời

Xung Ảnh: ta chỉ nói cho muội, chứ không nói cho cô ta

Manh Linh: nếu huynh đã cho ta rồi thì là của ta tại sao lại thất hứa chứ? đúng là đáng ghét

Nhạn Diên thấy 2 người cãi nhau to như vậy Manh Linh uất ức còn muốn khóc nước đã rưng rưng 2 mắt rồi nhưng vẫn to mồm cãi nhau Nhạn Diên vừa thương vừa buồn cười lập tức tiến lên nắm tay của Manh Linh lắc đầu sau đó cầm tay Manh Linh đi ra khỏi phòng Xung Ảnh bằng cửa chính, trong mắt Nhạn Diên không hề có 1 chút lưu luyến nào cho viên đá và nam tử kia, trong con ngươi xinh đẹp đó chỉ có hình bóng của Manh Linh và biểu cảm sót thương vô cùng

sau khi 2 người đi Xung Ảnh nắm chặt viên đá trong tay lầm bầm

Xung Ảnh: gì vậy chứ? rõ ràng ta mới là người thân ruột thịt của con bé