Âm thanh của sắt đá vang vọng trong hang động.
Noah mở mắt và gần như sợ hãi trước cái xác bên cạnh.
Nhưng khi cơn đau ập đến, anh nhớ ra hoàn cảnh hiện giờ của mình.
'Về cơ bản mình không còn "Hơi thở". "Hơi thở" đang được hấp thụ hiện tại được dùng để chữa lành vết thương của mình, mình sẽ không thể giết được những con ma thú cấp một chứ đứng nói đến số lượng cấp hai còn lại.'
Anh cố gắng đứng dậy, bằng đầu gối và khuỷu tay, anh ở tư thế khom người một lúc.
Tiếng ồn từ những con nhện khác ngày càng gần.
'Chúng có lẽ bị thu hút bởi con nhện hạng ba. Mình phải tránh xa, cố lên, di chuyển.'
Anh đi khập khiễng chậm rãi về phía lối đi bên trái chỉ để nhằm đoán ra âm thanh phát ra từ hướng nào.
'Chết tiệt! Đừng nói với mình rằng mình sẽ chết ngay cả khi giết được ma thú hạng ba.'
Anh ấy không biết phải làm gì, anh ấy cần thời gian để nghỉ ngơi, nhưng anh ấy không có thức ăn và nước uống.
'Khoan đã! Nước! Có lẽ mình có thể lẻn ra hồ trong khi lũ nhện đang bận ăn thịt con đầu đàn của chúng.'
Anh nhìn về hướng có ánh sáng xanh và đi về hướng đó.
Anh đi với tốc độ chậm và dựa vào những tảng đá bên đường. Anh phải mất một giờ để đến được hồ nước.
Xung quanh đó hoàn toàn im lặng, lũ nhện hoặc vẫn mãi mê ăn thịt con nhện hạng ba, hoặc trí thông minh của chúng kém khiến chúng không thể nhận ra rằng hiện giờ chúng có thể sử dụng hồ nước theo ý mình.
Vì không còn bức tường nào để chống đỡ, nên Noah đã bò đến trung tâm của hang động.
"May mắn thay, chúng có trí thông minh thấp, mình tin rằng nếu đó là một con sói bốn mắt hạng ba, chữ rune sẽ không có nhiều tác dụng như vậy."
Anh đến bên hồ và lấy một ngụm nước để uống.
Nước giúp cơ thể anh bớt mệt mỏi và thậm chí còn bổ sung thêm một chút "Hơi thở".
'Đúng vậy, phước lành của "Hơi thở". Những dòng nước này phải chứa đầy "Hơi thở" thì mình mới có thể tăng tốc độ hồi phục được.'
Những con nhện bắt đầu chui ra khỏi những cái lỗ trong hang và tiến về phía anh, trước mắt chúng, Noah chỉ cười nhạt.
'Tất nhiên, những mối nguy hiểm khác đã đến sau khi mình tìm tháy một chút hy vọng.
Anh trườn xuống hồ và bơi ra giữa.
'Giờ nghĩ lại đây là lần đầu tiên mình bơi với cơ thể này. Chà, ngay cả con nhện hạng ba cũng đã ở trên bờ, nơi nồng độ "Hơi thở" ít hơn trong nước, vì vậy mình có thể an toàn vì chúng không biết bơi.
Giả thuyết của anh là đúng thì những con nhện chỉ vây quanh hồ mà không thể tiến vào nó.
Một cảnh tượng đặc biệt đang diễn ra.
Một đứa trẻ đang nở một nụ cười trôi nổi trên mặt hồ về phía trung tâm của nó trong khi khoảng hơn sáu mươi con nhện đang đợi trên bờ.
'Cảm giác này tốt quá. Cơ thể mình đang được nuôi dưỡng với tốc độ đáng kinh ngạc, ngoài vết thương ở vai, những chỗ khác đều đã ổn định. Và "Hơi thở" trong cơ thể đang tăng lên.'
Khi tiến vào giữa hồ, vết thương ở vai anh cũng đã lành.
Noah cứ như vậy một lúc, chờ các vết thương khỏi hoàn toàn.
'Có lẽ nếu mình xuống đáy hồ, mình có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục.'
Nghĩ vậy, anh liền lặn xuống.
Anh tiếp tục xuống sâu hơn, ở độ sâu mười mét, anh nhìn thấy một hòn đá hình bầu dục màu xanh.
Nó tự tỏa sáng và rất đẹp.
Khi Noah đến gần nó, hàm lượng "Hơi thở" tăng lên theo cấp số nhân, và khi anh ở trước nó, anh có thể cảm thấy cơ thể mình đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh không suy nghĩ nhiều hơn, quyết định ôm hòn đá to bằng mặt người và trở lại mặt nước để thở.
Sự gia tăng của "Hơi thở" là phi thường, các huyệt đạo không ngừng hút "Hơi thở" mọi vết thương đều lành lặn, và bảy huyệt đạo tiếp tục hoàn thành chu kỳ thứ hai.
Sau nửa ngày, Noah thấy mình có thể vui vẻ nói cười, năng lượng tràn ngập khắp cơ thể.
'Điều này thật tuyệt vời. Nó không chỉ chữa lành vết thương của mình, nó thậm chí còn giúp mình hoàn thành chu kỳ thứ hai. Mình chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ như vậy. Mình tự hỏi liệu có thể xoay sở để giữ nó không?'
Anh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
'Kho báu là của mình nếu mình có đủ sức mạnh để bảo vệ nó. Nhưng nếu mình yếu đuối, nó sẽ là một tai họa. Tốt hơn hết là giao nó cho vòng trong để nhận một số phần thưởng.'
Các huyệt đạo của anh đã ngừng hoạt động khi chu kỳ thứ hai hoàn thành, vết thương đã lành không còn ích lợi gì ở đây nữa.
Anh buộc đá vào quần áo của mình và nhìn những con nhện vẫn chờ đợi trên bờ.
'Chà, các ngươi hãy xem cơ thể của ta có thể làm gì đây.'
*
Quay trở lại thời điểm các lính canh khác trốn thoát, bốn người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cửa hang.
Sau đó, người thứ năm xuất hiện, đó là Balor.
Cả nhóm đều ổn, họ chỉ bị một số chấn thương nhẹ cần được chữa trị.
Khi Balor bước ra, ông ta thấy những người khác đang nhìn mình với vẻ mặt ghê tởm.
Mason thậm chí không lãng phí thời gian nói chuyện, ông ta đến bên cạnh và đấm thật mạnh vào mặt Balor.
Balor ngã trên mặt đất, bối rối.
"Đội trưởng, anh làm sao vậy?"
Mason không thể kiềm chế được con tức giận của mình và đạp thẳng vào mặt người đàn ông béo ục ịch.
"Ta đang làm gì à? Cái này hỏi ngươi mới đúng. Tất cả chúng ta đều nghe thấy Noah nguyền rủa ngươi, ngoài việc là một gã đàn ông hèn mọn ôm mối hận với một đứa trẻ, ngươi có biết ngươi đã đặt chúng ta vào mớ hỗn độn nào không?"
Balor nhận lấy những lời sỉ nhục nhưng vẫn không cảm thấy mình làm sai, chẳng phải Noah chỉ là đứa con hoang của một con điếm sao?
Nhưng Mason không quan tâm đến sự bối rối của ông ta và tiếp tục đá trong tức giận.
"Khi ta nói rằng đội phó đã xác nhận cho cậu ta, đó không phải là toàn bộ. Cậu ta là đệ tử duy nhất của William Challi. Ngươi có biết ông ta sẽ làm gì với chúng ta khi trở về không?"
Balor chợt nhận ra khi anh run lên vì sợ hãi.
"Vậy hãy cứ nói rằng hạng ba đã giết cậu ta trong khi chúng ta không thể làm gì, như thế này ông ta sẽ không làm gì chúng ta cả?"
Nhưng Mason lắc đầu.
"Ta đã liên lạc với ông ta thông qua một lá bùa đặc biệt mà ông ta đưa cho tôi để nắm tình hình. Ta sẽ không liều mạng để che đậy một kẻ rác rưởi như cậu. Anh em, hãy trói hắn lại."
Mọi người bắt đầu lao vào và trói Balor lại rồi chờ đợi sự phán xét của đội phó đội vệ binh đổ lên người họ.
Một ngày rưỡi sau, phía xa xa xuất hiện một bóng người.
Ông ta lao nhanh như một viên đạn trên mặt đất, hầu như không thể nhìn thấy chân ông ta đang di chuyển.
Ông ta đột ngột dừng lại ở đống lửa, nơi những người lính canh đang đợi.
Đó là hoàng hôn, hình bóng hiện ra bởi những tia sáng cuối cùng trong ngày.
William thở hổn hển, mệt mỏi vì sự vội vàng của ông ở đây chỉ để vượt qua nỗi tức giận mà một trong những người lính canh đã phản bội đệ tử của ông.
"Nó đâu rồi? Nói cho ta đệ tử của ta ở đâu?"