Thẩm Túc bước đến bên bàn, chiếc áo cưới màu đỏ tươi vẫn lặng lẽ nằm đó, chờ đợi chủ nhân hoàn thành nó.
Đầu ngón tay thon dài lướt qua lớp vải, đôi mắt phượng của hắn khẽ nheo lại, trong mắt hắn hiện lên một ánh sáng tối tăm đầy bệnh hoạn.
Chạy? Tại sao nàng lại muốn chạy trốn?
Rõ ràng hắn đã kiềm chế bản thân rất nhiều rồi.
Đối với nàng, hắn luôn dịu dàng, quan tâm, kiên nhẫn. Thẩm Túc tự thấy mình đã giả vờ rất tốt.
Nhưng như vậy vẫn không thể giữ được nàng.
Nếu đã vậy, hắn cũng không cần phải kiềm chế bản thân nữa.
Thời gian nửa năm thoáng chốc đã trôi qua trong nháy mắt.
Ta ngồi trong một quán mì, lắng nghe câu chuyện về những gì đã xảy ra ở kinh thành trong nửa năm qua từ những người bàn bên.
Nửa năm trước, Hoàng đế đột ngột băng hà, Thẩm Túc kế vị, trở thành tân đế.
Nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Khuynh Thành, công khai bày tỏ tình cảm với tân đế trước mặt mọi người, hành động táo bạo này đã khiến cả kinh thành chấn động.
Còn vài chuyện lặt vặt khác, nhưng ta không còn hứng thú nghe nữa, ăn xong bát mì, ta đặt tiền xuống rồi trở về ngôi nhà mình đã mua ở Cẩm Châu.
Lục Cẩn Yến đang bận rộn kiểm kê đồ dùng cho lễ thành hôn.
Đúng vậy, thành hôn.
Trong nửa năm qua, Lục Cẩn Yến đã hết sức lấy lòng ta, nhưng ta vẫn không thể nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.
Thứ nhất, trong lòng ta vẫn còn Thẩm Túc.
Thứ hai, sự lấy lòng của hắn quá hời hợt, giống như đang cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, khiến ta không cảm nhận được sự chân thành.
Cuối cùng, một tháng trước, hắn uống say và vô tình buột miệng tiết lộ bí mật.
Hắn nói rằng thực ra hắn không phải là người của thế giới này, hắn đến đây vì bị ràng buộc bởi một thứ gọi là “Hệ thống công lược hỗ trợ nữ phụ độc ác” và cần phải tăng độ hảo cảm của ta lên 100 trong vòng hai năm để hoàn thành nhiệm vụ.
Độ hảo cảm được chia thành năm cấp độ: 50 là cấp A, 60 là B, 70 là C, 80 là D, 90 là S, và 100 là S+.
Nhưng sau một thời gian dài nỗ lực, ta chỉ có 45 độ hảo cảm đối với hắn, vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè, chưa đạt được cả cấp A.
Khi tỉnh táo lại, Lục Cẩn Yến nhận ra không thể cứu vãn tình thế nữa, hắn bèn than thở với ta: “Nhiệm vụ đầu tiên đã thất bại thảm hại như thế này, thật là khiến người ta đau lòng.”
Ta mím môi, hỏi: “...Thất bại thì sẽ thế nào?”
“Thất bại thì sẽ bị đưa vào thế giới trừng phạt thôi.”
“Thế giới trừng phạt là gì?”
Hắn nhún vai: “Ta là tân binh, giờ cũng không biết rõ nữa.”
“Nhưng ta biết cách để giảm nhẹ hình phạt.”
“Cách gì?”
“Ngươi cho ta một danh phận.”
Ta ngớ người: “Hả???”
Lục Cẩn Yến giải thích: “Nhiệm vụ của ta là công lược về tình yêu, tình yêu có thể bền vững hay không còn phụ thuộc vào việc hai người có thực sự yêu nhau và có quan hệ hôn nhân hay không.”
“Có những người yêu nhau nhưng sau đó có thể vì nhiều lý do mà chia tay, cuối cùng kết hôn và sinh con với người khác, để rồi tiếc nuối cả đời.”
“Còn có những người dù có danh phận chính thức, nhưng giữa họ không có tình yêu, sống cũng chẳng hạnh phúc.”
“Vì vậy, tiêu chuẩn đánh giá của bộ phận chúng ta chủ yếu là dựa trên độ hảo cảm, sau đó là xem có thể đạt được quan hệ vợ chồng với đối tượng công lược hay không.”
“Mặc dù nhiệm vụ chính đã thất bại, nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ phụ, ít nhất cũng có thể giảm nhẹ hình phạt.”
Mặc dù không hiểu rõ lắm, ta vẫn gật đầu: "Được thôi."
"Ta hứa, chỉ là làm theo hình thức thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì thật sự với ngươi, ngươi... Này, này? Ngươi đồng ý rồi à?"
Lục Cẩn Yến nhướng mày, ngạc nhiên: "Ta còn chuẩn bị cả một bụng lời nói để thuyết phục ngươi nữa cơ mà."
"Trong thời đại này, hôn nhân đại sự của phụ nữ là chuyện vô cùng quan trọng, ngươi không suy nghĩ thêm chút nào sao?"
Ánh mắt ta bình thản, nụ cười nhàn nhạt: "Đối với ta, thành thân với ai cũng chẳng khác gì nhau."
"Hơn nữa, chỉ là hình thức thôi mà, không phải thật sự. Ngươi đã giúp ta, về tình về lý ta đều nên đồng ý."
Lục Cẩn Yến cảm động nhìn ta: "Thẩm Chiêu Quân, ngươi đúng là một người tốt!"
"Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ trả ơn ngươi!”
Vì cớ sự đó mà dẫn đến việc ta và hắn giả vờ thành thân.
"Khụ khụ." Lục Cẩn Yến nhìn ta, bỗng nhiên nói: "Ngươi có thấy hồi hộp không?"
Ta không hiểu: "Chúng ta chỉ giả vờ thành thân, sao lại phải hồi hộp?"
Hắn gãi đầu: "Hừm, mặc dù là giả, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta lấy vợ, không tránh khỏi có chút lo lắng."
Lục Cẩn Yến lại quan sát ta một lúc, rồi thở dài, lẩm bẩm nhỏ: "Aiz... Đẹp thế này, giá mà ngươi thật sự là thê tử của ta thì tốt biết bao."
Chúng ta bàn bạc thêm một lúc, chốt ngày hôn lễ, rồi ta trở về phòng ngủ của mình.