Núi rừng ban đêm yên tĩnh lạ thường, dưới ánh trăng, một con hồ ly đỏ rực nằm sấp trên đống lá khô, bên cạnh nó là một đống lá khô khác nữa.
Tiểu hồ ly tuổi khoảng trên dưới một tháng, bốn chân úp dưới bụng, hai mắt to tròn chớp chớp hàm chứa lệ quang.
Nó u oán nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có cái gì phù hợp để nó có thể ăn được, tiểu hồ ly thút thít một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Nó tức giận dùng hai chân nhỏ bé của mình cào cào đống lá khô dưới thân. Lẽ ra giờ này nó phải nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ở nhà, sớm biết như thế nó sẽ không nhận vụ đó rồi!
Nhưng mà nghĩ lại số tiền thù lao và hình dáng người đàn ông kia, tiểu hồ ly lại không thể kềm được nước miếng, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, cái chết này rất đáng giá!
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng tiểu hồ ly vẫn tiếp tục u oán, có phải do kiếp trước mình ngắm nhiều mỹ nam quá nên ông trời ghen tị, kiếp này mới biến mình thành một con hồ ly không? Tiểu hồ ly lại gật gật đầu, tự mình đồng ý với ý nghĩ của mình. Sau đó nó dùng hai chân sờ sờ cái bụng đang khô quắt, ngửi thấy mùi máu tươi trên cơ thể của mình, bực bội lắc đầu sang một bên, tiểu hồ ly miễn cưỡng đứng dậy. Cứ như vậy mà đói chết là không được.
Ban ngày nó bị đưa đến cơ thể này, khi đó nó đang nằm bẹp trên đống lá khô, trên người là một con hồ ly bị lột da, không biết là con hồ ly đực hay cái nào bảo vệ nó nữa. Nó cảm thấy bản thân vẫn có lương tâm, vì vậy cố gắng đào một cái hố nhỏ, dùng hết sức tha con hồ ly bị lột da kia vào hố, bốn chân nhỏ cào đất phủ lại làm thành một nấm mộ nhỏ.
Mãi đến bây giờ, cả ngày nó vẫn không có gì vào bụng, nó xiêu vẹo bước đi, cảm thấy mùi máu trên người thật khó chịu, lại nâng một chân lên sờ bụng, nhất thời cảm thấy khó xử, tóm lại là kiếm cái ăn trước hay là đi tắm trước đây?
Cuối cùng nó thất tha thất thiểu đi về hướng phát ra tiếng nước chảy, trước hết vẫn là đi tắm đi, nó không thể chắc chắn được là bản thân có thể nuốt được cái gì khi cơ thể toàn mùi máu hay không nữa, vẫn là tắm rửa sạch sẽ trước cho đảm bảo.
Tiểu hồ ly đi theo tiếng nước, cách chỗ đám lá khô đó không xa, tiểu hồ ly phát hiện một đầm nước rất đẹp, đầm nước có hơi nước bốc lên, nhìn qua là biết đây là đầm nước nóng.
Tiểu hồ ly cảm thấy thật may mắn, một ngày mệt mỏi lại có thể ngâm mình vào đầm nước nóng, nó đứng trên bờ hít một hơi, cảm thụ hơi nước từ đầm bốc lên và mùi lưu huỳnh nhạt nhạt trong không khí, sau đó liền nhảy xuống.
Tiểu hồ ly quên mất bản thân nó mới được một tháng tuổi, căn bản không hề biết bơi, vì vậy vừa nhảy xuống liền nuốt ngay mấy ngụm to nước có vị lưu huỳnh.
Con vật nhỏ vùng vẫy muốn trèo lên, nhưng cơ thể của nó quá yếu, chỉ có thể vùng vẫy tứ chi mà thôi.
Bên kia đầm nước, một nam tử từ trong nước đi ra, tóc đen dài rối tung xõa xuống, vòm ngực trắng noãn như ẩn như hiện hai quả thù du (Càfé: Hình trên). Nam tử cảm nhận được mặt nước dao động, ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh, nhìn thấy một con tiểu hồ ly đang lặn ngụp vùng vẫy trong nước. Chân mày nhíu lại, vung tay phải lên, một chùm ánh sáng dụi nhẹ bao quanh tiểu hồ ly, đem nó trở lại trên bờ.
Tiểu hồ ly mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trên bờ một cách thần kỳ, nhưng cũng không phải do nó tự leo lên. Nó vội vã ngửi ngửi cơ thể, phát hiện cơ thể vẫn nặng mùi máu tươi, tuy là đã giảm bớt một chút nhưng vì mang khứu giác nhạy bén của hồ ly nên nó vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
U oán nhìn lại đầm nước nóng, lại nhìn bốn chân ngắn nhỏ của mình, tiểu hồ ly gục đầu. Thật muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nhưng cũng không thể không suy nghĩ đến mạng nhỏ vừa có được không lâu này, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
“Ngươi muốn tắm sao?” Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau tiểu hồ ly làm hai mắt nó sáng lên, hai lỗ tai vốn đang rũ xuống cũng hớn hở dựng lên. Kinh nghiệm nhiều năm tìm kiếm mỹ nam cho nó biết, hình dáng của người đàn ông mang giọng nói như vậy, tuyệt đối là mỹ nam trăm năm khó gặp một lần.
Tiểu hồ ly quay đầu, nhưng do đầu nó nhỏ quá, cơ bản chỉ nhìn được tới ngực nam tử kia, không thể nào nhìn thấy được bộ dạng của nam tử, tiểu hồ ly có chút thất vọng. Nhưng mà cảnh xuân lộ ra trước ngực nam tử đó cũng đủ khiến nó thỏa mãn mà phun máu mũi.
Lúc này tuy nam tử đó đã mặc quần áo, nhưng cũng chỉ là khoác hờ mà thôi, lộ ra hơn nửa vòm ngực bên trong, làn tóc đen dài rũ xuống, càng làm nổi bật hơn làn da trắng nõn, một giọt nước nhỏ men theo làn tóc chảy xuống vòm ngực chui vào trong quần áo, thật là dụ dỗ người khác phạm tội mà.
Lúc này trong đầu tiểu hồ ly chỉ quẩn quanh bốn chữ: muốn phạm tội quá!
Một dòng chất lỏng ấm áp từ khoan mũi chảy ra, tiểu hồ ly giơ chân vuốt nhẹ, chỉ thấy trên mớ lông đỏ của nó dính một chút máu, nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Tiểu hồ ly vội nhắm hai mắt lại, nó đã là người đầu tiên đi vào lịch sử vì nam sắc mà hi sinh, nên bây giờ cũng không muốn trở thành con hồ ly đầu tiên trong lịch sử vì nam sắc mà chảy máu mũi đến vong mạng đâu!
Tuy là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, nhưng mà chết do chảy máu mũi thì cũng thật là dọa người quá!
Sau khi nhắm mắt lại, tiểu hồ ly lại nghĩ đến cảnh xuân trêu ngươi trước mắt, không cầm lòng được, nó lại hé hé con mắt ra một chút.
“A” phản ứng của tiểu hồ ly làm nam tử kia rất vui vẻ nên phát ra một tiếng cười trong trẻo, hai tay cẩn thận nâng tiểu hồ ly lên, “Thật là một con hồ ly nhỏ thú vị!”
Ngón tay thon dài cẩn thận lau đi máu trên chóp mũi của tiểu hồ ly: “Sắc như vậy sao, không phải là một con hồ ly cái chứ?”
Tiểu hồ ly nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn nam tử, ngũ quan bình thường, nhưng tổng hợp lại thì lại xinh đẹp tuyệt trần, làm người khác không thể dời mắt được.
Âm thanh dịu dàng khiến tiểu hồ ly trong lòng hoảng hốt, cái đầu nhỏ vội vàng ngẩng lên, bản thân nó còn không biết chính mình là đực hay cái, thì tại sao hắn ta lại kết luận được nó là hồ ly cái chứ?!
Nam tử nghi hoặc, nhưng cũng nhìn thấy được sự nghi hoặc trong mắt tiểu hồ ly, nháy mắt nở nụ cười: “Đừng nói với ta là bản thân ngươi cũng không biết giới tính của mình đấy nhé?”
Tiểu hồ ly dùng sức gật đầu, cảm thấy vui vẻ, trao đổi cùng mỹ nam thật là không có trở ngại gì hết nha. Hơn nữa mỹ nam đúng là mỹ nam mà, cười lên thệt là mê người quá đi!
“Tiểu hồ ly thật là có linh tính, mẫu thân ngươi đâu rồi?” Nam tử dùng tay xoa đầu nó, trên mặt nở ra nụ cười ấm áp, đã bao nhiêu năm rồi mình không được vui vẻ như vậy? Làm bạn với tiểu hồ ly này cũng được đấy, để nó bên cạnh làm bạn với mình thật tốt.
Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ một chút, sau đó dùng móng vuốt khẽ rạch ở bụng, làm động tác cởi áo, cuối cùng nhắm mắt lại nằm trên tay nam tử không nhút nhích.
“Mẫu thân của ngươi bị người ta giết sao?” Nam tử nhìn động tác của tiểu hồ ly mà đoán.
Tiểu hồ ly ngồi dậy gật đầu, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay nam tử, bàn tay mỹ nam thật là thoải mái quá đi!
Nam tử cho là tiểu hồ ly đang đau khổ, lại nâng tay sờ đầu nó, “ vật nhỏ không có mẫu thân thật đáng thương.”
Câu nói làm nội tâm tiểu hồ ly đau đớn, kiếp trước làm người nó cũng là một cô nhi, không ngờ đời này lại tiếp tục như thế, hai mắt không khỏi ẩm ướt.
Nam tử thấy nước trong đôi mắt tiểu hồ ly nhất thời sửng sốt, sau đó thở dài, khẽ nói: “Là một con hồ ly cũng biết coi trọng thân tình, tại sao con người lại có thể vì một chút công danh lợi lộc mà không để ý đến huyết nhục tình thâm?”
Mỹ nam đau khổ, mỹ nam có quá khứ, đây là ý nghĩ trong lòng của tiểu hồ ly, nó vươn đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay nam tử như đang an ủi.
Nam tử chuyển đề tài: “Ngươi vừa muốn tắm rửa sao?” nhìn nhìn vết máu trên thân người nó, nam tử như khẳng định.
Không đợi tiểu hồ ly gật đầu, nam tử đã lên tiếng: “Ta tắm giúp ngươi.” Nói xong liền mang tiểu hồ ly bước vào đầm nước, bàn tay nâng tiểu hồ ly lên, cẩn thận tẩy đi vết máu trên người. Tiểu hồ ly hoàn toàn ngây dại, lúc này trong đầu nó chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, mỹ nam đang tắm cho nó.
Đợi đến khi tiểu hồ ly phản ứng lại, nam tử đã thay nó tắm xong rồi, bàn tay phẩy qua lại mang theo làn gió như đang sấy lông cho nó.
Tểu hồ ly thất vọng một chút, sao nó lại bỏ qua màn này cơ chứ!
“Ngươi đã không còn mẫu thân, vậy sau này làm đồ đệ của ta đi!” Nam tử nhìn thấy lông nó đã được hong khô, thu hồi bàn tay cất tiếng hỏi ý tiểu hồ ly, trong mắt hé chút linh quang.
Tiểu hồ ly cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được câu nam tử hỏi nó có muốn đi cùng y hay không, cái đầu nhỏ gật mạnh một cái thật nhanh, có thể cùng mỹ nam sớm chiều ở chung nha, cơ hội tốt như vậy ngu gì không nắm chắc chứ! Sau này tiểu hồ ly cực kỳ hối hận, tại sao lúc đó nó không nhìn thấy được bản chất thật sự của nam tử kia chứ? Cứ như vậy mà bước lên con đường ở chung cũng mỹ nam không có lối về!
Nam tử nở nụ cười hài lòng, vươn tay vuốt vuốt tiểu hồ ly: “Ngươi vẫn còn chưa có tên nhỉ…”
Nam tử còn chưa nói xong, tiều hồ ly đã lắc lắc đầu.
“Không lẽ ngươi có tên rồi?” Nam tử kinh ngạc hỏi.
Tiểu hồ ly gật đầu, nhảy khỏi lòng bàn tay nam tử, cái đuôi nhúng vào đầm nước, dưới ánh trăng viết lên ba chữ “Tiền Sắt Sắt” sau đó ngẩng đầu nhìn nam tử, ngoe ngẩy đuôi y như chó Nhật.
Nam tử thấy vậy mỉm cười, ngồi xổm xuống, vươn tay ra: “Ngươi tên là Tiền Sắt Sắt sao, tên hay đấy!”
Tiểu hồ ly nhảy lên bàn tay nam tử, đắc ý ngẩng đầu, còn không phải sao, phải xem là ai đặt tên nữa chứ!
“A” nam tử thấy vậy cười khẽ, cười xong thì nghe bụng tiểu hồ ly phát ra âm thanh.
Tiểu hồ ly xấu hổ, dứt khoát cúi đầu chôn vào hai chân trước.
“Đói sao?” Nam tử giơ tay đùa với cái đuôi nhỏ của tiểu hồ ly.
“Ô….” Tiền Sắt Sắt nâng cái đầu nhỏ lên tỏ vẻ đáng thương nhìn nam tử, giơ chân sờ sờ bụng. Đói bụng rất lâu rồi!
Nam tử ôm Tiền Sắt Sắt vào trong ngực hướng vào rừng cây bước đi: “Ta mang đi tìm đồ ăn. Sau đó sẽ dạy ngươi cách tu thành hình người.”
Tiền Sắt Sắt nghe vậy kích động, nó cứ nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể làm một con hồ ly, nó đã nhận mệnh rồi, nhưng mà bây giờ nam tử kia nói nó có thể trở thành hình người đấy!
“Chi chi” Tiền Sắt Sắt kêu lên vài tiếng thể hiện bản thân nó đang rất vui vẻ, đổi lại nam tử kia vuốt ve nó càng dịu dàng hơn.