Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 761: Cảm động biết bao!




Tôi lấy tên Lộ và họ Hạ theo họ của đạo sĩ để cảm ơn ân tình cứu mạng. Ông ấy lẻ loi một mình không có con cái, từ ngày đó tôi chính là con gái của ông ấy - Hạ Lộ, tôi gọi ông ấy là ba.

Sau đó tôi đi du lịch khắp thế gian mới biết hiện tại nhà Hán Trung Quốc quả nhiên đã bước vào một thời đại càn khôn biến đổi, dân quốc chiến loạn, Nhật Bản xâm lược Trung Hoa. Mấy năm sau tôi biết được hồi trước ân nhân nhờ tôi bảo vệ Trung Quốc là lời phó thác trước lúc lâm trung.

Tổ chức Thần Long Đàm thành lập vào thời điểm đó. Mạng của tôi là do ân nhân cứu về, tôi có thể hóa hình cũng nhờ công lao của ba.

Tu hành đạt thành tựu, tôi cũng biết mình là cá Rồng, là hậu duệ của chân long. Có một thân tu vi, đương nhiên tôi phải hoàn thành sự phó thác của ba.

Thần Long Đàm từ thời kháng Nhật cho tới nay, tôi không dám quên lệnh của ba, không dám quên ơn huệ của ông ấy, bảo vệ Trung Quốc chính là sứ mệnh của tôi.

Cậu cũng thấy đấy, mặc dù tôi đã hóa hình nhưng là trạng thái nửa người nửa thú, muốn làm việc trong thế giới loài người thì phải che giấu dấu vết của mình. Vì vậy trước giờ ở Thần Long Đàm, tôi vẫn luôn rất thần bí.

Nhưng thật ra ai có thể thấu hiểu nỗi cô độc của tôi? Cậu là người duy nhất nhìn thấu thân phận của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Ban đầu tôi định giết cậu bịt miệng, không để cho cậu biết thân phận của tôi. Nhưng bao năm qua tôi chẳng có lấy một người cùng trò chuyện...

Từ khi cậu xuất hiện, tôi cảm nhận được hơi thở mênh mông trên người cậu. Điều này khiến tôi cảm thấy dường như cậu cũng có bí mật giống tôi. Nói ra cũng buồn cười, trong khoảnh khắc lúc nãy tôi có ảo giác chúng ta là đồng loại, tôi cảm thấy mình không thể giết được cậu, vả lại cậu cũng không làm gì sai."

Nói đến đây, Hạ Lộ dừng lại giây lát, chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên, sau đó thốt ra một câu khiến anh rất kinh ngạc.

"Cậu có đồng ý làm bạn với một con cá không?"

Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Lộ, trong lòng cực kỳ xúc động.

Thứ nhất, anh tin câu chuyện đối phương kể, bởi vì ánh mắt của cô ấy đã nói cho anh biết. Câu chuyện này nghe hơi ảo, nhưng sư phụ cũng đã nói, tu chân chẳng thiếu chuyện lạ, không có gì là không thể.

Người cá Hạ Lộ chịu ơn tất báo, hi sinh vì loài người và Trung Quốc như vậy, Dương Bách Xuyên vô cùng kính nể cô ấy.

Một con cá yêu biết chịu ơn tất báo như thế, con người cũng chẳng sánh bằng.

Huống chi cô ấy thật sự đang giúp đỡ tộc người Trung Quốc.

Cô ấy còn coi đạo sĩ đã cứu mình là ba.

Cảm động biết bao!

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy cô ấy rất tuyệt!

Ngoài ra, ánh mắt và giọng nói của Hạ Lộ đều cho thấy nỗi cô đơn sâu sắc.

Anh nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng. Tu luyện mấy trăm năm hóa thành nửa người nửa thú, lại cố gắng từ thời kháng Nhật đến ngày hôm nay, thành lập nên Thần Long Đàm giúp đỡ Trung Quốc thống nhất, gần một trăm năm qua Hạ Lộ không dùng gương mặt thật gặp người khác.

Thứ nhất là không dám, thứ hai là không thể.