Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 750: "Tiên sinh còn cần gì nữa không?"




Hiện giờ trên danh nghĩa tôi là thành viên của Thần Long Đàm, như vậy rất tốt. Dù sao Thần Long Đàm cũng là tổ chức định hải thần châm của Trung Quốc, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn ủng hộ, cũng sẵn lòng góp một phần sức lực cho Trung Quốc."

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, bốn người Ngô Nam hơi thất vọng vì không thể lôi kéo anh vào trung tâm Thần Long Đàm.

Nhưng lời hứa hẹn của Dương Bách Xuyên lại là lợi ích thực tế, kết quả này cũng coi như bọn họ đã đạt được mục đích. Thấy Dương Bách Xuyên tỏ vẻ không muốn bị trói buộc, Ngô Nam không đưa ra những điều kiện hậu hĩnh nữa, vì ông ấy biết Dương Bách Xuyên sẽ không gia nhập trung tâm của tổ chức.

Có điều sau này vẫn cần phải duy trì quan hệ với Dương Bách Xuyên. Một cao thủ Tiên Thiên có tiềm năng vô hạn, ông ấy không có cách nào lôi kéo.

Thái độ của Dương Bách Xuyên tương đương với việc trực tiếp thiết lập quan hệ đồng minh với Thần Long Đàm, vậy là tốt rồi.

Ngô Nam cũng lên tiếng: "Tiên sinh có điều băn khoăn thì tôi cũng không ép buộc. Nhưng tại đây, tôi đại diện cho Thần Long Đàm hứa với tiên sinh rằng sau này nếu tiên sinh cần, chỉ cần không xâm phạm lợi ích của Trung Quốc thì chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ tiên sinh."

Hai người đều bày tỏ ý kiến, xem như cả hai cùng có lợi.

Sau đó, Dương Bách Xuyên mới nói: "Tìm cho tôi gian mật thất có thể luyện đan. Tôi chuẩn bị luyện đan đây, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai tôi sẽ đưa đan dược cho ông."

Câu nói của anh khiến bốn người Ngô Nam mừng như nhặt được vàng. Ngô Nam lập tức nói: "Mời tiên sinh đi theo tôi."

Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng Dương Bách Xuyên có ngủ hay không cũng không sao hết, chi bằng tranh thủ luyện đan cho Thần Long Đàm.

...

Dương Bách Xuyên đi theo Ngô Nam ra khỏi đại điện, vòng đến ngọn núi mà lúc trước anh nhìn thấy trong thôn.

Một cửa đá rất to xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên. Ngô Nam đi đến thình lình vỗ vào vách đá. Ầm ầm! Cửa đá từ từ mở ra.

"Tiên sinh, ở đây có địa hỏa, cũng có lò luyện đan. Đây cũng là nơi thường ngày mấy vị đức cao vọng trọng bế quan. Có thể luyện đan ở đây."

Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đi vào trong. Trước tầm mắt là một hang động thiên nhiên rộng năm sáu trăm mét vuông.

Chính giữa có một hồ nước với đường kính hơn ba mươi mét, trên bờ dựng một tấm bia đá viết ba chữ "Thần Long Đàm".

Từng con cá vàng bơi tung tăng trong nước. Chúng không sợ người lạ, vô cùng hoạt bát.

Ngô Nam giải thích: "Nghe đàm chủ đại nhân nói ngày xưa hồ nước này có chân long cư ngụ, vì thế có tên Thần Long Đàm."

Dương Bách Xuyên gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi tới phía Đông Bắc của hang động, một gian mật thất xuất hiện trong tầm mắt. Sau khi cửa mở ra, hơi nóng phả vào mặt.

Trong mật thất đã được dày công đào khoét, lửa cháy bập bùng bên dưới lò luyện đan cao hơn một mét.

Nơi này là mật thất luyện đan có địa hỏa mà Ngô Nam đã nhắc tới. Tiếc là Thần Long Đàm không có ai biết luyện đan, gian mật thất này vẫn luôn để trống.

Sau đó, Ngô Nam sai người khiêng bốn hòm gỗ to tới. Sau khi mở ra, tất cả đều là linh dược chuyên được cất giữ.

Đây là linh dược mà Thần Long Đàm thu thập được dựa theo danh sách Dương Bách Xuyên liệt kê.

"Tiên sinh còn cần gì nữa không?" Ngô Nam hỏi.

"Không cần, tôi chuẩn bị luyện đan..." Dương Bách Xuyên ra lệnh đuổi khách. Khi luyện đan anh dùng lò luyện đan của mình, không thể để người ngoài biết.

Lệnh đuổi khách của Dương Bách Xuyên khiến bốn người Ngô Nam hơi hụt hẫng vì bỏ lỡ cơ hội xem Dương Bách Xuyên luyện đan. Nhưng họ cũng biết là người ta bảo vệ truyền thừa, nên đành ra khỏi phòng luyện đan.