Lúc này, Ninh Kha yếu ớt nói: "Chắc... chắc là em cũng không đi được. Chuyện lần trước được giải quyết một cách hoàn mỹ, cấp trên yêu cầu em phối hợp làm tuyên truyền."
Hiện tại Ninh Kha rất áy náy với Dương Bách Xuyên, không ngang ngược bốc đồng như hồi trước. Sau khi được Dương Bách Xuyên xả thân cứu một lần, cô ta đã một lòng một dạ với anh. Vả lại trong biệt thự có nhiều nhân viên, cô ta không dám bốc đồng.
"Được, sau này em bớt chút thời gian đến biệt thự nhé, Lục Tuyết Hi sẽ dạy bù cho em. Công pháp lần trước anh dạy em có tên Tử Hà Quyết, là một loại công pháp tu luyện hơn xa võ cổ. Đương nhiên đó chỉ là công pháp thôi, không có nghĩa là sau khi tu luyện em sẽ mạnh hơn võ cổ giả. Hãy bớt chút thời gian tu luyện, vậy thì sau này gặp phải chuyện tương tự em có thể giải quyết." Dương Bách Xuyên dặn dò Ninh Kha, bây giờ anh không xa cách với cô ta nữa.
"Ừm." Ninh Kha nhỏ giọng đồng ý. Thật ra cô ta cảm thấy rất ngọt ngào. Tuy bị mọi người trong biệt thự oán trách nhưng cô ta không so đo, dù sao thì qua chuyện này cô ta cũng hiểu ra Dương Bách Xuyên thật lòng với mình. Khi Dương Bách Xuyên nhảy từ tầng tám xuống làm đệm thịt đỡ Ninh Kha, cô ta biết rằng cả đời này mình không thể buông bỏ người đàn ông ấy.
Mặc dù cô ta đã nhìn ra... Dương Bách Xuyên không chỉ có một người phụ nữ, nhưng không sao hết, trong cuộc đời có mấy người đàn ông có thể bất chấp tính mạng vì mình chứ?
Lâm Hoan cũng không đi được. Hiện tại cô là trưởng Phòng Tài vụ, công ty sắp mở rộng, cô không thể rời đi.
Mấy người tiếp theo đều đi được.
Đã xác định nhân viên, những người ngày mai cùng đi Thần Long Giá gồm: Dương Bách Xuyên và hai đồ đệ chưa chính thức bái sư, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, chị em họ Lục, Khâu Vân, đạo trưởng Phương, Lý Đại Nghị.
Đường Long và Cổ Tư Lạc thì bị Dương Bách Xuyên bắt ở lại để bảo vệ em gái đi học.
Biệt thự vẫn do Kiều Phúc và chị em họ Ngô canh giữ.
Buổi chiều sau khi mọi người dùng bữa ở biệt thự, Triệu Nam bận chuyện công ty nên đi trước, mấy người Lâm Hoan, Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị cũng phải về công ty.
Trước khi họ đi, Dương Bách Xuyên viết ba công thức điều chế đưa cho Lưu Tích Kỳ để làm sản phẩm cho công ty trong tương lai. Một cái là nước uống thảo dược có tác dụng chính là điều tiết và nâng cao tinh thần. Cái thứ hai là thuốc giảm cân. Cái thứ ba là quan trọng nhất - đan dược có thể chống ung thư.
Ba công thức điều chế đều là công thức luyện đan mà Dương Bách Xuyên lựa chọn kỹ càng từ vô số công thức luyện đan trong truyền thừa, sau đó pha loãng và cải tiến thành loại thuốc có thể sản xuất hàng loạt.
Sau khi nhận được ba công thức điều chế này, Lưu Tích Kỳ hùng hồn nói: "Có ba công thức điều chế này thì sản nghiệp của chúng ta có thể phát triển khắp toàn cầu cũng không thành vấn đề. Lần này công ty mở rộng ra toàn quốc là để chuẩn bị cho việc thành lập tập đoàn. Bây giờ có ba công thức điều chế này là đã có nền móng của đế quốc thương nghiệp, tôi có lòng tin tuyệt đối!"
"Ha ha, chỉ cần cậu có lòng tin là được, sau này không đủ sản phẩm thì tôi lại nghĩ cách. Có đủ tài chính không?" Dương Bách Xuyên hỏi Lưu Tích Kỳ.
Nghe Dương Bách Xuyên hỏi về vấn đề tài chính, Lưu Tích Kỳ cười he he: "Nói ra dọa chết cậu luôn. Nhóm đánh giá đã đưa ra giá trị năm tỷ đô la, đương nhiên cái chính là công thức điều chế của công ty chúng ta."
"Ok, cậu cứ liệu mà làm, dù sao tôi cũng không có thời gian đến công ty."
"Tôi cũng chẳng trông cậy vào cậu được!"
Hai người nói chuyện xong, đám Lưu Tích Kỳ và Lâm Hoan rời đi.
Em gái Dương San San cũng đi cùng Lưu Tích Kỳ. Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ hai người nói cười vui vẻ rời đi, buông tiếng thở dài: "Thằng chó Thiết Đản, nếu cậu dám bắt nạt San San thì tôi giết cậu."