Nói chuyện vài câu, Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc về tình hình của chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu.
Kiều Phúc dùng vẻ mặt chua xót nói: “Tiên sinh, từ sau khi ngài đi, hai con linh thú đó chưa từng trở về, cả ngày lêu lổng chơi đùa trong núi, đã đi vào sâu trong núi Lê mấy hôm nay.”
Dương Bách Xuyên biết chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu không phải đèn cạn dầu, gật đầu nói: “Chỉ cần chúng nó không sao là được, được rồi, từ hôm nay trở đi cậu không cần quản chúng nó. Cậu chỉ cần bảo vệ tốt biệt thự là được, mấy hôm nữa đại hội võ cổ sẽ bắt đầu, tôi lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.”
“Tiên sinh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ biệt thự an toàn.”
“Được rồi, lui xuống hết đi, tôi muốn bế quan luyện đan, đừng để người khác quấy rầy tôi.”
…...
Sau một đêm, Dương Bách Xuyên đã luyện chế ra hai lò đan Bồi Nguyên, hai lò đan Tôi Thể, ở trong mật thất đưa cho Độc Cô Vô Tình mấy viên, để cô có thể khởi hành về quê cho bà nội và Trần Bảy Roi dùng, bảo vệ an toàn cho bà nội trong lúc đại hội võ cổ diễn ra.
Số đan dược còn lại giao hết cho nữ chủ nhân Triệu Nam, để cô phân cho những người khác. Sau đó anh lại trở về mật thất, chuẩn bị bế quan tu luyện, hy vọng có thể đột phá để nghênh đón đại hội võ cổ. Đến lúc đó cho dù có cao thủ đến tìm rắc rối, anh cũng có cách đối phó.
Đáng tiếc bế quan ba ngày tu vi của anh không hề tăng trưởng, sau khi tỉnh lại từ trong nhập định, Dương Bách Xuyên dò hỏi ý kiến của sư phụ Vân Thiên Tà.
Vân Thiên Tà mở miệng nói: “Đột phá bình cảnh yêu cầu phải có cơ duyên, nếu không đột phá được thì không nên miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên là được.”
“Cũng chỉ có cách này.” Dương Bách Xuyên nói xong, đột nhiên nhớ đến cửa động của hầm mộ ngầm được chồn nhỏ Hương Hương đào lên, ánh mắt sáng rực, nói: “Sư phụ, bây giờ con có thể đi đến hầm mộ ngầm hay không? Không phải người nói chỉ cần tu vi của con đạt từ Luyện Khí kỳ tầng sáu trở nên là có thể đi xem hay sao?”
“Ừm, có thể đi xuống nhìn xem ~” Suy nghĩ một lúc, Vân Thiên Tà trả lời.
Ngôi mộ lớn trong mật thất nằm bên dưới lòng đất ba mươi mét, đường hầm chồn nhỏ đào lần trước rất nhỏ, chỉ có mình nó và Hầu Đậu Đậu có thể vào được.
Dương Bách Xuyên nghĩ tự mình đào, thế nhưng tận ba mươi mét, anh không biết phải mất bao lâu mới đào xong được, ngẫm lại đi tìm chồn nhỏ đào thì tốt hơn.
Lần trước, anh đã thấy được độ sắc bén từ cặp móng của chồn nhỏ sau khi nó tiến hóa.
Chắc chắn chồn nhỏ sẽ không mất quá nhiều thời gian để đào được một đường hầm sâu ba mươi mét.
Sau khi bước ra khỏi mật thất, Dương Bách Xuyên sai Kiều Phúc bảo anh ta đến Lê Sơn tìm chồn nhỏ.
Kiều Phúc ngay lập tức biến thành luồng khói đen biến mất.
Bây giờ chồn nhỏ đã là linh thú, chỉ cần Kiều Phúc gọi, chồn nhỏ nhất định sẽ quay trở lại biệt thự.
Sau khi Kiều Phúc rời đi, Dương Bách Xuyên đã dặn dò Ngô Mặc Hạ tiếp tục canh giữ tại cửa mật thất, không được để bất cứ ai làm phiền anh.
Nếu muốn đi thám hiểm lăng mộ dưới lòng đất, Dương Bách Xuyên không thể để cho người ta quấy rầy mình. Dù sao đó cũng là một nơi khó lường, đặc biệt là chủ mộ thất, nơi đây toát ra hơi thở âm sát ngột ngạt đến cả tu chân giả bình thường cũng không thể chịu nổi.
Ba người Kiều Phúc sống trong ngôi mộ dưới lòng đất hơn tám trăm năm xem như một điều kỳ diệu, càng thần kỳ hơn nó còn góp phần xây dựng trụ cột cho ba người họ.
Thế nên sau khi gặp được Dương Bách Xuyên, ba người lại có thêm công pháp tu luyện, bây giờ đang tu luyện Phong Đô Quyết, tiến triển cực nhanh.