Sau khi sử dụng linh thức của mình, cả người cổ võ giả Ám Kình tầng chín đột nhiên chấn động, hai mắt trở nên trống rỗng, phần đầu hứng trọn một quyền của Dương Bách Xuyên.
"Bốp!"
Giống như một quả dưa hấu bị đánh nát, chết ngay lập tức.
Sau khi nắm giữ linh thức, sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên có thể nói đã tăng gấp đôi, mọi việc đều thuận lợi, gần như bất khả chiến bại.
Anh híp mắt đi về phía mục tiêu tiếp theo, bỏ đi là chuyện không thể, anh cần phải hỏi Đoan Mộc Hành Thiên về chuyện của mẹ mình, chắc chắn bên trong có ẩn tình mà anh không biết.
Mẹ đã trở thành nỗi đau không thể xóa trong lòng Dương Bách Xuyên từ nhỏ đến lớn, hiện tại nó đã trở thành tâm bệnh.
Không biết rõ mọi chuyện, sao anh đi được!
Vất vả lắm ông ngoại mới xuất hiện, biết được tin tức của mẹ mình, Dương Bách Xuyên làm sao có thể bỏ qua.
Hơn nữa từ khi gặp ông ngoại đến giờ ông ấy đều che chở cho anh, anh không có nhiều người thân lắm nên ai cũng rất quý trọng với anh.
Đoan Mộc Lôi đang nằm trên mặt đất cũng bị Dương Bách Xuyên làm rung động.
Tận mắt nhìn thấy một cao thủ Ám Kình tầng chín bị một quyền của Dương Bách Xuyên giết chết trong chớp mắt, trong lòng ông ta nói thầm: "Đứa cháu ngoại này của gia chủ đúng là quái thai, cậu ta thật sự mới hai mươi tuổi đấy à?”
Đoan Mộc Văn cũng bị sốc, liếc Đoan Mộc Lôi một cái rồi cùng nhau gia nhập trận chiến giúp đỡ Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang chống lại năm cao thủ Ám Kình tầng chín.
Đối mặt với năm vị cao thủ, Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Tuy linh thức là đòn sát thủ lợi hại nhưng không thể đồng thời công kích năm vị cao thủ được, chỉ có thể tấn công từng người mới có hiệu quả.
Bị năm đại cao thủ liên hợp tấn công, linh thức của anh còn chưa kịp sử dụng.
Cũng may đúng lúc này Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn cũng tham gia chiến đấu đã khiến áp lực của Dương Bách Xuyên giảm đi đáng kể, anh nắm bắt cơ hội, bất ngờ công kích linh thức về phía một tên.
Ánh mắt của đối phương lập tức trở nên trống rỗng, bị Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào ngực, kêu thảm một tiếng rồi chết trong nháy mắt, toàn bộ lồng ngực lõm xuống.
Bốn người còn lại nhìn nhau, trong ánh mắt đầy sợ hãi, không nhịn được lùi về sau.
Dương Bách Xuyên thừa thắng xông lên.
Nhưng đúng lúc này, Đoan Mộc Lôi bỗng hét lên một tiếng.
Anh vừa quay đầu lại phát hiện Đoan Mộc Lôi ôm chân ngã xuống đất, cả người bị sâu độc đỏ bao trùm.
"A Lôi..." Đoan Mộc Văn hét lên, định lao tới.
Dương Bách Xuyên giữ lấy ông ấy: "Đừng đi qua, để cháu tới."
Hai tay anh lập tức dấy lên chân hỏa, liên tục đánh ra hơn mười chưởng vào mấy con sâu độc trên mặt đất, bọn chúng ngay lập tức bị đốt thành tro tàn, chết một mảng lớn. Có lẽ cảm nhận được nguy hiểm, đám sâu độc rút lui như thủy triều.
Khi Dương Bách Xuyên chạy đến bên cạnh Đoan Mộc Lôi, đối phương đã tắt thở.
Hai tay anh siết chặt phát ra âm thanh răng rắc, Đoan Mộc Lôi vì anh mà chết.