Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 671: Đoan Mộc Hành Thiên yếu ớt nói




Sự thật chứng minh, lực lượng linh hồn của cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong đúng là rất mạnh.

Anh chỉ khống chế chưa đến một giây mà thôi, một giây này đã đủ cho anh chém chết lão hòa thượng.

Phía bên kia, Thân Đồ lão quỷ liếc mắt thấy một màn Dương Bách Xuyên giết chết lão hòa thượng, con người bỗng co rút, tung một kích đẩy lùi Đoan Mộc Hành Thiên, không cần suy nghĩ nhanh chân bỏ chạy.

Đúng là đồ yêu nghiệt, mới qua bao lâu chứ, thế mà chặt đầu lão hòa thượng rồi?

Phải biết rằng ông ta chính là võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong đấy, cũng không phải là hạng tôm tép, nói giết là giết, khắp người tên Dương Bách Xuyên đều lộ ra vẻ quỷ dị, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Ông ta đối đầu với Đoan Mộc Hành Thiên cũng phải cố hết sức, giờ lại thêm một người có thể chém chết lão hòa thượng, ông ta sẽ chết không nghi ngờ, vì vậy Thân Đồ lão quỷ bỏ chạy rất dứt khoát.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên lại không cho ông ta cơ hội này, anh vận chuyển chân khí bay lên, đạp ba bước giữa không trung, nhảy lên đuổi theo sau, chém một đao về phía đầu Thần Đồ lão quỷ kèm theo công kích linh thức.

Lúc này, Đoan Mộc Hành Thiên cũng bám theo, đâm một kiếm về phía ông ta.

Đối mặt với một đao của Dương Bách Xuyên, Thân Đồ lão quỷ vung kiếm tránh né gần như theo bản năng. Thế nhưng khoảnh khắc ông ta hơi nhúc nhích, Thân Đồ lão quỷ chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ầm ầm, cả người run rẩy, vội vàng cắn nát đầu lưỡi mới tỉnh táo lại, khó khăn tránh thoát một đao của Dương Bách Xuyên.

Có điều, sau lưng lại tê dại, hứng trọn một kiếm của Đoan Mộc Hành Thiên.

Sức sống của ông ta nhanh chóng xói mòn, mềm nhũn ngã xuống đất.

Đến tận đây, bốn cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong đều chết sạch.

Ba người chết trong tay Dương Bách Xuyên, Thân Đồ lão quỷ lại chết dưới kiếm Đoan Mộc Hành Thiên.

Thật ra Dương Bách Xuyên biết Đoan Mộc Hành Thiên có thể chém giết Thân Đồ lão quỷ thành công là vì anh đã sử dụng linh thức công kích khiến đối phương chững lại, tạo cơ hội cho ông ấy.

Bốn cao thủ đều đã toi mạng.

Thấy vậy, võ cổ giả bên phía Thân Đồ lão quỷ cùng nhau bỏ chạy trối chết, tuy chạy thoát không được mấy người.

Mà võ cổ giả Đoan Mộc Hành Thiên dẫn tới cũng ngã xuống gần như một nửa.

Chiến đấu kết thúc, sắc mặt của Đoan Mộc Hành Thiên đỏ bừng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Lúc trước ông ấy đã bị thương, chẳng qua vẫn luôn cố chịu đựng, dù sao vẫn một mình chống lại nhiều người, nội thương là điều không thể tránh khỏi.

Lúc này trận chiến đã kết thúc, cuối cùng ông ấy không thể nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu.

“Tiền bối Đoan Mộc, ông làm sao vậy?” Dương Bách Xuyên vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ấy.

“Khụ khụ... Không có chuyện gì, chỉ là chút nội thương, nghỉ ngơi một lúc là ổn.” Đoan Mộc Hành Thiên yếu ớt nói.

Dương Bách Xuyên đút tay vào túi, chuẩn bị lấy một viên đan Bồi Nguyên chữa thương cho Đoan Mộc Hành Thiên.