Thanh Tước vừa dứt lời, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên gương mặt cô ấy
Cả người Dương Bách Xuyên đang run rẩy, không biết vì vui mừng hay đau thương. Tuy Thanh Tước nói rất bình tĩnh, nhưng những hình ảnh gian khổ đó, anh có thể tưởng tượng được.
Là một thành viên của Trung Quốc, Dương Bách Xuyên tự hào, đồng thời ngưỡng mộ Thanh Tước và các thành viên của Long Hồn.
Anh hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi hứa, lần này đi ra ngoài, mỗi một đồng tôi kiếm đều sẽ giao cho các cô.”
Thanh Tước cười tủm tỉm: "Không phải cho tôi mà cho cho dân tộc Trung Quốc, cũng chính là cho anh. Chẳng qua tôi có chút khó hiểu, nếu anh thua tụt quần luôn thì phải làm sao?"
"Ặc, thế thì tôi đưa quần cho cô ~” . truyện kiếm hiệp hay
"Hì hì, quần thì anh tự giữ đi, nếu không đầu đề bảng tin sẽ xuất hiện tin tức một người đàn ông Trung Quốc trần truồng chạy trên đường phố mất, đến lúc đó lại làm mất hết mặt mũi của người Trung Quốc."
"Ha ha, yên tâm đi người anh em, tôi sẽ không thua đâu, chỉ có thắng thôi."
"Anh đẹp trai, anh lấy đâu ra tự tin như vậy thế? Niềm tin mạnh mẽ của anh khiến tôi bắt đầu si mê anh rồi đấy."
"Cô muốn thích tôi thì cứ thích, tôi không phản đối đâu, ha ha."
Cuộc trò chuyện giữa hai người ngày càng trở nên thẳng thắn, bỗng nhiên Dương Bách Xuyên cảm thấy cả người lạnh lẽo, lúc này mới cảm giác được Độc Cô Vô Tình bên cạnh đang tỏa ra sát khí, vội vàng ngậm miệng lại.
Trong lòng anh thầm mắng Thanh Tước: "Yêu tinh, mỗi lần tán gẫu đều bị cô ấy vô tình đẩy xuống mương."
Trong xe im lặng hẳn, khoảng chừng mười phút sau, xe dừng lại, tài xế thông báo: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Đoàn người xuống xe, trong tầm mắt xuất hiện một nơi giống như chợ bán thức ăn.
Trong mắt của Dương Bách Xuyên, nơi này giống như một nhà xưởng lớn. Nếu không phải đang ở nước Nam, anh còn cho rằng mình đang đứng ở chợ bán thức ăn ở quê nhà.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, gian hàng nối đuôi nhau kéo dài, một đoạn dãy nhỏ nhưng ngọc thạch phỉ thúy xếp chồng chất lên nhau như núi, rực rỡ muôn màu…
Có những tiếng la hét mà Dương Bách Xuyên không thể hiểu lẫn có thể hiểu được, rất sống động, toàn bộ khu nhà rộng tầm bảy tám trăm mét vuông, diện tích rất lớn.
Có những tiếng la hét bằng phương ngữ nước Nam, những tiếng la hét bằng phương ngữ Hoa Hạ, thậm chí có cả những tiếng la hét bằng tiếng Hàn.
Có lẽ thị trưởng này hội tụ rất nhiều tiểu thương buôn bán ngọc thạch đến từ rất nhiều quốc gia.
Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Tước với vẻ mặt không thể tưởng tượng được, nói: “Không lẽ nơi này chính là thị giao dịch đổ thạch trong miệng cô? Đây… Thực sự giống như chợ bán thức ăn, có chỗ nào dính lên hai chữ cao cấp đâu?”
“Ha ha ~ anh đẹp trai, tất nhiên không phải nơi này rồi, chính xác hơn nơi này chỉ gần cửa vào thôi. Không nhìn thấy nơi này mua bán toàn thành phẩm sao, đây là ngoại thị, ngọc thạch phỉ thúy trong thị trường ở đây đều là sản phẩm loại kém, thậm chí đa số là thủy hóa, nhưng rất rẻ.
Thị trưởng giao dịch đổ thạch chân chính phải xuyên qua thị trưởng này mới có thể đi vào. Sau khi đi vào, có ba khu nguyên thạch, khu nguyên thạch cao cấp chúng ta muốn đi nằm ở cuối cùng, đi thôi đi thôi.”
Thanh Tước cười ha ha, dẫn đầu đi vào thị trường.
Nhìn con đường rực rỡ màu sắc, đối với Dương Bách Xuyên điều này rất mới mẻ, nhưng cũng chỉ có cảm giác mới mẻ thôi, các quầy hàng trong tầm mắt thật sự không phát hiện được bất cứ viên ngọc thạch nào sáng lên.