Lần này không đột phá anh sẽ không bỏ qua.
quá nhiều võ cổ giả Ám Kình tầng chín đi đến Yến Kinh, hơn nữa lần trước đánh thử thực lực của Ngô Nam đã làm anh biết được sự tồn tại của Thức Tỉnh Giả.
Thực lực cách xa làm Dương Bách Xuyên cảm nhận được nguy cơ to lớn.
Anh không thích loại cảm giác bị người áp chế không thể khống chế.
Lần trước đã xé rách mặt với nhà họ Diệp, đối mặt với nhà họ Diệp khổng lồ, nếu tu vi của Dương Bách Xuyên không thể tăng lên trong lòng sẽ không yên ổn.
Anh muốn đi ra nước ngoài, muốn đi thị trường đổ thạch, muốn đi tiếp xúc với gia tộc ma đạo Đoạn Mộc, còn có cuộc hội tụ của ma đạo và người dị năng trong miệng Vương Mạc Sinh.
Đối mặt với những điều đó, không có thực lực, trong lòng anh rất không yên ổn.
Dù sao trong tay còn một ít linh thạch và linh dược, anh không tin không đột phá được cửa khóa bình cảnh.
Thỉnh thoảng Dương Bách Xuyên là một người có tính tình rất quật cường, không làm thành công một chuyện anh càng không phục.
Ganh đua với bình cảnh.
Rất nhanh viên linh thạch thứ hai đã bị hấp thụ hơn nửa,
Lần này Dương Bách Xuyên cảm thấy bình cảnh đã buông lỏng.
Linh khí dồi dào trong linh thạch trung phẩm chảy ra, chân khí trong thân thể anh đã đạt đến một lượng cực kỳ khổng lồ.
Có một loại ảo giác ăn no căng.
Nhưng vẫn không đột phá được cửa khóa bình cảnh chết tiệt kia, chỉ thiếu một chút.
Trong lòng nảy sinh ác độc, tiếp tục hấp thu linh khí còn thừa trong linh thạch, đột nhiên cơ thể của Lâm Thần chấn động.
Dương Bách Xuyên lại không cảm thấy vui sướng, bởi vì loại chấn động đến run rẩy này không phải đột phá bình cảnh, mà là…
Anh thấy được sự biến hóa của chân khí trong cơ thể, chân khí nhỏ lại một vòng!
Đúng vậy, Dương Bách Xuyên thấy được chân khí không chỉ không đột phá, ngược lại nhỏ đi.
Anh tức giận chửi ầm lên: “Cửa khóa bình cảnh đáng chết.”
Linh thạch trong tay còn có một nửa linh khí chưa hấp thụ hết, ngược lại chân khí trong cơ thể đã xảy ra dị biến.
Lần này Dương Bách Xuyên thật sự khóc không ra nước mắt.
“CMN tao muốn nhìn xem mày có thể biến thành bộ dáng gì?”
Mắng một câu, không để ý đến sự biến hóa của chân khí, tiếp tục hấp thu linh khí.
Một giờ sau, viên linh thạch thứ hai trong tay hóa thành bột phấn, tất cả linh khí bị hấp thu không còn một mảnh.
Hai viên linh thạch trung phẩm, tương đương với hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, tất cả đã bị anh hấp thu vào trong cơ thể.
Nhưng vẫn không đột phá.
Chân khí trong cơ thể đã bị áp súc lại, trở nên càng nhỏ.
Bây giờ bình cảnh đã đến điểm giới hạn.