Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 602




Trong ghi chép về các loại độc dược trong đầu anh, có một loại độc thực vật rất mạnh, chính là ghi chép, loại cây này tên là Cây Liệt Dương, quả của Cây Liệt Dương chính là tiên dược để luyện chế ra đan Trúc Ngưng Nguyên. Anh từng nghĩ nó không tồn tại trên trái đất, nhưng hôm nay Chu Giáp đã cho anh một câu trả lời rồi.

Quả nhiên chỉ nghe qua, Chu Giáp suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Dương, vết thương độc hại trên cánh tay của tôi là do một chỗ Tuyệt Địa gây ra. Đó chính xác là một một loại nhựa cây trông giống như ngọn lửa…”

Sau khi Chu Giáp nói với vẻ mặt sợ hãi xong, Dương Bách Xuyên bật cười, chắc chắn sau khi Chu Gia miêu tả, anh dám chắc đó chính đó là cây Liệt Dương.

Anh ta nói: “Ngài Chu, hôm nay tôi có thể giúp ông giải độc, nhưng nếu muốn trừ tận gốc, thì về sau ông cần phải đưa tôi đến chỗ cây ngọn lửa mà ông đã nhắc tới để tìm thuốc giải rồi mới có thể diệt trừ tận gốc được, vạn sự vạn vật đều có âm dương tương khắc, nơi gây ra chất độc thường có thuốc giải, muốn diệt trừ triệt để thì cần đưa tôi đến đó một lần để tìm thuốc giải là được rồi.”

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, thấy vẻ mặt của Chu Giáp có chút xấu hổ, lại nhìn về phía Ngô Nam, cảnh tượng này chắc hẳn là một nơi bí mật trong đầu của Dương Bách Xuyên, nếu muốn đi, ông cần phải có cái gật đầu đồng ý đến từ phía Ngô Nam.

Điều này cho thấy suy đoán của anh là đúng, có thể nơi mọc ra cây Liệt Dương là một vùng đất trù phú.

Chu Giáp và Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Người anh em họ Dương này có thể nói cho tôi biết cần loại thuốc giải độc nào, tôi sẽ đi tìm, nơi đó quá nguy hiểm, cậu không nên đến đó đâu.”

Dương Bách Xuyên sao có thể không nhìn ra cuộc trao đổi giữa Ngô Nam và Chu Giáp, anh càng ngày càng chắc chắn rằng nơi đã khiến cho Chu Giáp bị trúng độc và bị thương không bình thường, làm anh nghĩ đến di tích của nền văn minh tu luyện.

Rõ ràng là Chu Giáp và Ngô Nam không muốn mọi người biết về nơi đó.

Nếu để Dương Bách Xuyên đi, họ tin rằng anh nhất định sẽ đạt được thứ gì đó, tất nhiên, đối với một người tu luyện như anh, để cho các võ cổ giả đi có thể không giúp ích được gì, bởi vì họ không hề tiếp xúc và hiểu biết nhiều về nền văn minh tu luyện.

Nhìn về phía Chu Giáp, Dương Bách Xuyên khẽ cười nói: “Haha, ngài Chu đây đã nói như thế thì tôi chỉ có thể nói là cho dù tôi có đi thì cũng chỉ là tìm thôi, còn nếu tôi không đi có khi không tìm được thuốc giải độc, nếu ngài không muốn lấy thì thôi vậy.”

“Không phải đâu cậu Dương, tôi chỉ sợ cậu gặp nguy hiểm thôi chứ không phải là không thế.” Chu Giáp vội vàng nói.

“Vậy được rồi, trước tiên phải để cho ngài ổn định đã rồi hãy nói tiếp. Về chuyện đó thì để sau hẵng nói, tôi cũng không có nhiều thời gian đâu” Dương Bách Xuyên nói nửa thật nửa đùa, chính là ông cầu xin tôi, chứ tôi đâu có cầu xin ông.

“Ừm! vây làm phiền cậu rồi.” Chu Giáp nghe được Dương Bách Xuyên nói mấy lời thờ ơ, Dương Bách Xuyên có thể không quan tâm, nhưng ông thì không thể, người trúng độc là ông chứ không phải người khác. Ông cho rằng nhất định phải nắm chặt Dương Bách Xuyên.

Tất nhiên, trong giai đoạn đầu phải xem y thuật của anh như thế nào thì mới có thể đưa ra quyết định được.

Sau đó, Dương Bách Xuyên quay trở lại phòng để lấy cây ngân châm, lấy nó ra từ không gian của chiếc nồi Càn Khôn, sử dụng m Dương Ngũ Hành trận pháp để chữa trị vết thương bị nhiễm độc trên cánh tay của Chu Giáp.

Tuy rằng độc dược của Chu Giáp có linh dược tương ứng trong không gian nồi Càn Khôn của Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể hóa giải, nhưng anh lại không muốn làm như vậy.

Bởi vì linh dược rất quý, không thể cho đi một cách vô ích được, còn bí mật Chu Giáp và Ngô Nam đang che che giấu giấu đã khiến Dương Bách Xuyên mất đi cảm tình dành cho ông.

Các người đều có thể đối xử không chân thành với tôi vậy lý do gì mà tôi phải đối xử tốt với các người chứ?

Còn có tính ích kỷ của Dương Bách Xuyên nữa, muốn đi xem nơi cây Liệt Dương mọc, quả Liệt Dương là thứ quả tốt, được ghi lại trong sách linh được thừa kế từ Sư phụ, có thể coi đây là một loại quả linh dược quý hiếm, cây Liệt Dương thì có độc, nhưng quả thì lại không có, ngược lại còn là một trong những loại dược chính để tinh chế đan dược.

Đan Ngưng Tụ là viên uống trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ, rất cần thiết cho Dương Bách Xuyên.