Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 599




“Vâng.” Độc Cô Vô Tình nói xong rồi nhìn cậu thanh niên nói: “Tiểu Man mau ra gặp tiên sinh đi.”

Tiểu Man là biệt danh của Độc Cô Hối.

“Độc Cô Hối gặp tiên sinh, cảm ơn tiên sinh đã chữa bệnh cho chị tôi, xin ngài nhận của Độc Cô Hối một lạy.” Anh ấy vừa nói xong thì quỳ xuống.

Trong lòng Độc Cô Hối sau khi bố mẹ mất tích, anh ấy và chị gái lớn lên với nhau, chị gái là người thân thiết nhất của anh ấy, anh ấy nghe tin Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi bệnh cho chị mình, hôm nay anh ấy đã đặc biệt đến để cảm ơn Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên đỡ anh ấy dậy, càng ngày càng cảm thấy hài lòng với cậu nhóc này, anh ấy đúng là một người có khí phách chân chính.

Sau đó, anh hỏi Độc Cô Vô Tình: “Sao thế? Các người đến tìm tôi còn có chuyện gì không?”

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt lấp lánh từ đôi mắt của Độc Cô Vô Tình, biết rằng cô không chỉ ở đây để cảm ơn anh.

Quả nhiên, chỉ thấy Độc Cô vô tình có chút thẹn thùng.

“Cô đã là người của Vân Môn thì đã là người một nhà của tôi rồi. Nếu cô có gì muốn nói thì cứ việt nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm cho cô, là chuyện độc tố trong cơ thể cô vẫn chưa được loại bỏ tận gốc sao? Chuyện này thì cô cứ yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ nghĩ cách.” Dương Bách Xuyên cho rằng Độc Cô Vô Tình đến là nhằm mục đích tẩy trừ tà khí trong người.

Độc Cô Vô Tình nhẹ nhàng nói: “Không phải chuyện này, khí độc có thể bị tiên sinh áp chế đã hông dễ rồi, Vô Tình biết rằng chuyện này không thể khẩn cấp được. Hôm nay tôi đến đây thứ nhất là vì tiểu Man muốn đến để cảm ơn ngài, thứ hai là Vô Tình muốn nhờ tiên sinh xem tiểu Man em trai tôi có tuệ căn thì có thể cho nó gia nhập Vân Môn được không?”

Nghe xong lời này, Dương Bách Xuyên sửng sốt một chút, sau đó thầm nói: “Em trai của cô không chỉ tuệ căn không đâu, trời sinh cậu ấy là một loại tinh linh căn rồi, tài năng so với Độc Cô Vô Tình cô còn muốn tốt hơn, cô không nói thì tôi cũng mở miệng hỏi cô thôi.”

Trong lòng nghĩ, vừa muốn mở miệng trả lời.

Không ngờ vào lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên một tiếng cười sảng khoái.

“Đạo trưởng Huyền Cơ, nghe nói ông đã dẫn đến cho tôi một vị thần y, nên tôi đã lập tức chạy đến đây, ha ha ~”

Vương Huyền Cơ đang ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói với Dương Bách Xuyên: “Anh bạn nhỏ Bách Xuyên, đây là người đến từ Thần Long Đàm. Không ngờ phó đàm chủ Ngô Nam lại đích thân tới đây, chúng ta cùng đến chào hỏi ông ấy đi.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, người chưa tới đã nghe thấy giọng, đúng là nội lực rất thâm sâu.

Sau khi vài người bước ra khỏi phòng khách, thì thấy ở cổng đã xuất hiện ba người, người cầm đầu khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc quân phục, cao mét tám, đi thẳng vào.

Phía sau người đàn ông này là hai lão già tầm sáu mươi tuổi, mỗi người đều có khí thế hơn người.

Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, khí tức trên người trung niên và lão già tóc dài bên phải dường như khác hẳn với những Võ Cổ Giả.

Nó tạo cho anh một ảo giác vô cùng nhạy bén, hơi thở của hai người sẽ giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ có hơi thở của lão già bên trái là bình thường, nên giao cho cổ võ giả cấp chín của Ám Kình.

Đánh giá từ hơi thở của ông ta, ông hẳn là ở đỉnh cấp thứ chín của Ám Kình, giống như ông cụ của nhà họ Triệu, Triệu Trường Sinh.

Về phần người đàn ông trung niên cầm đầu và một lão già bên phải, Dương Bách Xuyên cũng nhớ tới những gì Vương Huyền Cơ đã nói về Thiên Tinh Giả, hoặc có thể nói hai người bọn họ chính là Dị Năng Giả.

Vừa rồi Vương Huyền Cơ nói Phó đàm chủ của Thẩn Long Đàm đích thân đến đây, chẳng lẽ lại là Ngô Nam người cầm đầu mà Vương Huyền Cơ nói là Dị Năng Giả có khả năng khống chế sấm chớp?