Nhưng khi đạo trưởng Phương chuẩn bị ra ngoài, Dương Bách Xuyên vẫn giải thích: “Ông Phương, ông nhớ kỹ, công thức luyện đan không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối cho Vân Môn của tôi, ông vẫn là một võ cổ giả, về tu luyện và Vân Môn của tôi thì nếu không có sự cho phép của tôi, ông nhất định không được truyền bá nửa lời, nếu không đừng trách Vân Môn không nể tình.”
Miệng nói như vậy kỳ thực làm gì có quy môn nào, chủ yếu chỉ muốn nhắc nhở đạo trưởng Phương thôi.
Mọi thứ về những người tu luyện vẫn chưa xuất hiện trên trái đất ngày nay, mọi người chỉ biết về những võ cổ giả mà thôi.
Nếu chuyện của người tu luyện bị lộ ra ngoài, không ai có thể đoán trước được hậu quả sẽ như thế nào, chủ yếu là chủ muốn nhắc nhở ông.
Khi đạo trưởng Phương nghe những lời Dương Bách Xuyên nói, toàn thân ôngg run lên, ông nghiêm nghị nói: “Thưa ngài, xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ những công thức đan dược này bằng cả mạng sống của mình.”
“Được rồi! Ông lui ra đi.”
Dương Bách Xuyên có thể thấy mình không thể nói chuyện với ông già này một cách đàng hoàng được, nếu nói chuyện với ông nghiêm túc hơn một chút, ông sẽ coi nó như là thánh chỉ của hoàng thượng mất.
Sau khi đạo trưởng Phương ra ngoài, Dương Bách Xuyên khóa các căn phòng bí mật lại, triệu tập lò luyện đan Thượng Đan và bắt đầu luyện đan…
Sau khi trời tối, Dương Bách Xuyên bước ra khỏi căn phòng bí mật, anh làm một lò mười hai viên đan Bồi Nguyên, cũng làm thêm một lò đan Tôi Thể những thứ này anh định dùng để tặng cho người khác.
Sau khi rời khỏi Bạch Vân Quan, anh trở lại nhà họ Triệu, gửi một viên đan Bồi Nguyên và một viên đan Tôi Thể cho ba vợ và em vợ, cuối cùng cũng đã đánh tan được sự giận dỗi trong lòng ba vợ.
Ngày hôm sau, đã là ngày thứ ba ở nhà họ Triệu, Vương Tông Nhân đến đón Dương Bách Xuyên về nhà họ Vương, chuẩn bị chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Vương.
Vào ngày này, Triệu Nam cũng rời nhà trở về cố đô, theo cô nói, lãi một trăm triệu tệ đã thỏa thuận với gia đình còn chưa hoàn thành, bây giờ nhất định phải hoàn thành.
Vốn dĩ hôn ước với nhà họ Diệp đã chấm dứt, cũng không cần hoàn thành ước định với gia tộc mình, nhưng tính cách của Triệu Nam rất mạnh, là một người rất háo thắng, nói được làm được.
Cô ấy nói với Dương Bách Xuyên sẽ ra ngoài sau khi hoàn thành thỏa thuận với gia đình, giống như tâm nguyện mà cô ấy đã nói trước đây, có thể đến một vùng núi xa xôi làm giáo viên dạy học.
Dương Bách Xuyên không ngăn cô ấy lại, mà còn tặng riêng cho Triệu Vũ Linh thêm một viên đan Bồi Nguyên, yêu cầu anh ta đi theo Triệu Nam để bảo vệ cô ấy thật tốt.
Triệu Vũ Linh rất vui về điều này, bây giờ, trong mắt anh ta, Dương Bách Xuyên là một võ cổ giả giàu có, nên anh ta nhất định sẽ bám chân của anh thật chặt.
Hôm nay có nhiều người đến nhà họ Vương hơn bình thường, Vương Tông Nhân nói cho Dương Bách Xuyên biết trong số những người đến đây hôm nay có những người đến từ đại học Y Khoa, Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ông cụ nhà họ Vương là trụ cột của quân đội, đương nhiên sẽ được chú ý nhiều hơn.
Khi Dương Bách Xuyên bước vào, anh đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý, tò mò có, nghi ngờ cũng có,