Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 553




Sau khi vào sân, Dương Bách Xuyên tông thấy nơi tặng quà, có người đang ghi chép danh sách khách mời và quà tặng. Anh đi đến lấy đan Bồi Nguyên đã chuẩn bị sẵn ra rồi đưa cho nhân viên ghi chép.

Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan Bồi Nguyên được đựng trong lọ sứ nhỏ. Anh nghĩ rằng đan Bồi Nguyên chắc hẳn sẽ có ích với ông cụ Triệu, cũng cảm thấy đây là một món quà khá ổn.

Lúc đăng ký anh nói thẳng là đan dược nhưng không giải thích thêm. Sau khi ghi chép xong, người thu quà tùy tiện đặt lọ đan dược của anh lẫn trong đống quà tặng, chỉ có điều trên lọ dán tên Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên không để bụng, đi cùng Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình vào sảnh chính.

Nhà họ Triệu cũng là tứ hợp viện nhưng đã được cải tạo, rất rộng rãi.

Sau khi vào sảnh chính Dương Bách Xuyên mới phát hiện ở đây đã có năm sáu chục người, tất cả đều là võ cổ giả.

Nội lực của các võ cổ giả có mạnh có yếu, đương nhiên đa số là yếu. Dù sao ở thời đại nào cũng thế, cao thủ chỉ là số ít. Dương Bách Xuyên cảm nhận được trong những người này có võ cổ giả Ám Kình tầng sáu tầng bảy, cũng có tầng một tầng hai.

Bác cả của Triệu Nam là Triệu Viễn Thành đang chào hỏi mấy võ cổ giả đến trước. Trông thấy Dương Bách Xuyên, ông ta vội vàng đến tiếp đón, cười ha ha bảo: "Cháu trai à, tôi còn tưởng cháu không đến chứ, hoan nghênh hoan nghênh!"

Tức thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị Triệu Viễn Thành thu hút sự chú ý. Khi Triệu Viễn Thành chủ động đi đến chào hỏi một chàng trai, ai cũng thấy ông ta rất niềm nở với chàng trai nọ, thậm chí người tinh tế còn phát hiện ra ánh mắt Triệu Viễn Thành ẩn giấu vẻ kính sợ.

Ai nấy đều suy đoán Dương Bách Xuyên là con cái nhà ai, trông rất lạ mặt.

Dương Bách Xuyên chắp tay chào Triệu Viễn Thành mang tính tượng trưng, chưa gì đã bị Triệu Viễn Thành cấp tốc cầm tay nói: "Xin giới thiệu với các vị đây là Dương Bách Xuyên, cũng là khách quý của nhà họ Triệu chúng tôi..."

Triệu Viễn Thành còn chưa nói xong, cửa đại sảnh vang lên một giọng nói già nua lạnh lùng: "Hừ, chỉ là một thằng nhà quê xuất thân nơi chó ăn đá gà ăn sỏi mà thôi, đâu xứng là khách quý của thế gia võ cổ? Viễn Thành, cháu đang đùa đấy à?"

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn. Người vừa lên tiếng là một ông già mặc trang phục thời Đường, đầu tóc bạc phơ, xem chừng hơn tám mươi tuổi, mặt sưng mày xỉa đi đến. Năm sáu người theo sau lão ta, trong đó có một người Dương Bách Xuyên quen biết, chính là cái tên Diệp Khai trước đây từng tự nhận có hôn ước với Triệu Nam.

"Thằng nhà quê mà thôi? Người nhà họ Diệp phải không?" Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng, nheo mắt nhìn thẳng vào mắt ông già nọ.

Ánh mắt của ông già này sắc như dao, khí huyết mạnh mẽ như Vương Huyền Cơ, nhưng không mạnh bằng Vương Huyền Cơ.

Có lẽ ông ta là người nhà họ Diệp, hay nói chính xác hơn là ông cụ Diệp - Ám Kình tầng chín.

Điều khiến Dương Bách Xuyên tức giận là ông ta vừa xuất hiện đã nã pháo vào mình, giọng điệu tràn đầy khinh thường, tựa như thế gia võ cổ giả là hoàng tộc, còn mình chỉ là dân đen thấp hèn.

Hai người nhìn nhau, Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi. Tuy đối phương là Ám Kình tầng chín, song cũng chỉ là võ cổ giả mà thôi.

Ông ta coi Dương Bách Xuyên là dân đen thấp hèn, mà trong mắt Dương Bách Xuyên, võ cổ giả cũng có khác gì dân đen thấp hèn đâu?

Võ cổ giả chẳng là cái thá gì trong mắt người tu chân, cho dù là người tu chân có tu vi tầng thấp nhất cũng cao hơn võ cổ giả một bậc.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ông già nọ sắc như dao, ánh mắt Dương Bách Xuyên bình thản nhưng sâu như vực thẳm.