Trên mặt Vương Tông Nhân đầy vẻ đắc ý, nói: “Được, ông cố của em là người của Thần Long Đàm, thuật bói toán của ông ấy rất nổi tiếng ở Trung Quốc, Thiết Khẩu Thần Toán Vương Huyền Cơ, trong giớ võ cổ ai cũng biết... Ha ha, tất nhiên em cũng chỉ nghe ông nội em nói thôi!”
“Vương Huyền Cơ?” Độc Cô Vô Tình ngồi ở ghế sau đột nhiên kinh ngạc hô lên.
“Đúng vậy, chị gái Độc Cô, chị từng nghe nói đến ông cố của em rồi sao?” Vương Tông Nhân tự hào hỏi.
“Đâu chỉ từng nghe nói, thập niên tám mươi Thiết Khẩu Thần Toán Vương Huyền Cơ, ông tiên họ Vương, e là giới võ cổ không ai không biết, từ khi còn rất nhỏ tôi đã nghe bậc cha chú nhắc tới, không ngờ ông tiên vẫn còn sống, giới võ cổ thật có phúc.” Độc Cô Vô Tình thản nhiên nói.
Nghe Độc Cô Vô Tình nói vậy, trên mặt Vương Tông Nhân càng tự hào.
Dương Bách Xuyên cũng là lần đầu tiên nghe nói, ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng gọi một tiếng ông tiên, xem ra thật sự là nhân vật không tầm thường.
Ba người nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Vương.
Sau khi xe dừng lại, đến cửa chính nhà họ Vương, nụ cười trên mặt Vương Tông Nhân biến mất, thay vào đó là một bộ dáng sầu não.
Thấy vậy Dương Bách Xuyên còn cười trêu ghẹo nói: “Tông Nhân, sao vừa về nhà mặt đã bí xị thế kia, có phải là bị người nhà mắng rồi không?”
Vương Tông Nhân nặn ra một nụ cười gượng nói: “Không phải, anh Bách Xuyên, ông nội em bệnh nặng nhiều ngày rồi, e là không chịu nổi mấy ngày nữa.”