Còn lấy ra cái rương vàng, có còn mặt mũi không?
Trương Siêu Phong đang nghĩ đến chuyện có quỳ hay không.
Mà Lý Hiến Kế cũng kinh ngạc, ông biết ông gặp đại gia rồi.
Tòa nhà không lo bán, mấu chốt là cần có thời gian, bây giờ ông cần nhất là thời gian giành vốn lưu động, một rương vàng và một rương đô la Mỹ của Dương Bách Xuyên đã thể hiện thành ý và tiền của. Nếu không nắm bắt được cơ hội thì ông sống nửa đời vô ích rồi.
Sau khi nuốt nước bọt, Lý Hiến Kế nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc nói: “Cậu em à, tôi không gạt cậu, công ty tôi gặp khó khăn lớn đang chờ xoay vòng vốn, đang cần tiền gấp. Nếu không tôi sẽ không bán tòa nhà này, cậu cũng hiểu rõ dù là địa chỉ hay diện tích của tòa nhà này cũng xứng đáng với giá tiền.
Tôi nghe tin một năm sau tàu điện ngầm sẽ đi qua đây, vậy nên giá cả tôi đưa ra thật sự không nhiều, nhưng tôi rất coi trọng thành ý của cậu. Tất cả giá 1,15 tỷ, hôm nay lập tức ký hợp đồng, tất cả chi phí thủ tục là tôi trả, cậu thấy thế nào?”
Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng cảm thấy có thể, anh không quan tâm đến tàu điện ngầm và diện tích đất, ngược lại khá để ý phong thủy, Lý Hiến Kế giảm năm mươi triệu, coi như có thành ý.
Sau đó anh nói: “Ok, thỏa thuận xong.”
Vấn đề sau đó là các thủ tục khác nhau, cái này không phải là ngày một ngày hai là xong, nhưng cũng không phải vấn đề, có nhân viên pháp lý xử lí.
Đến nay công ty Vân Kỳ vẫn chưa thành lập bộ phận pháp lý, vẫn là Hác Mỹ Lệ quản lý, nhưng người phụ nữ này không kém kiến thức về phương diện này.
Dương Bách Xuyên chỉ chịu trách nhiệm trả tiền và ký tên.
Ba giờ, ký hợp đồng xong, còn đổi chủ sở hữu và các vấn đề khác, có thể giải quyết trong bốn ngày.
Dương Bách Xuyên đưa ba trăm vạn đô la Mỹ và ba trăm vạn cho Lý Hiến Kế, xem như đặt cọc, số tiền còn lại sẽ đưa trong vòng bốn ngày.
Còn vàng là cho Lý Hiến Kế xem thành ý và tiền tài, thuận tiện vả mặt Trương Siêu Phong, thứ này còn cần phải đi đổi, Lý Hiến Kế cũng không tỏ ra muốn.
Dương Bách Xuyên có đan Trú Nhan được đấu giá 6 tỷ, không cần lo không có tiền.
Lý Hiến Kế nhiều lần mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng mà bị Dương Bách Xuyên từ chối, anh còn có việc khác phải làm.
“Khụ khụ ~ tổng giám đốc Dương… Xin lỗi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, kính xin ngài rộng lượng đừng để bụng kẻ hèn này ~”
Dương Bách Xuyên cũng không thật sự trông chờ ông ta quỳ với mình, liếc mắt một cái, nói: “Tổng giám đốc Trương, bây giờ tòa nhà này là của tôi, nơi này không hoan nghênh ông, mời ông rời đi.”
Mặt Trương Siêu Phong đỏ bừng, cả người run run, những lời này của Dương Bách Xuyên còn khiến ông ta đau hơn cả bị tát, lập tức cười gượng, vẻ mặt xám xịt rời đi.