Dương Bách Xuyên cười lạnh, tay bỏ vào túi vừa niệm, lấy mười vạn tiền mặt từ trong không gian bình Càn Khôn ra ném trước mặt Tiểu Vương, trầm giọng nói: “Liên hệ với chủ sở hữu, chỉ cần tìm được chủ sở hữu, mười vạn này đều là của cậu.”
Nói xong Dương Bách Xuyên dùng linh thức áp chế, trong giọng nói có mê hoặc, người thường như Tiểu Vương phàm nhân không có sức chống cự.
Vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho chủ sở hữu, đối với cậu ta mà nói mười vạn quá hấp dẫn, nhặt vội không thể từ chối.
Vài phút sau,Tiểu Vương cúp máy, nói với Dương Bách Xuyên: “Ông Lý nói ông ấy sẽ đến trong mười phút, ông nói miễn là giá cả phù hợp thì có thể bán tòa nhà.”
“Được, tôi chờ ở đây.”
Trong lúc nói, Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Trương Siêu Phong.
Lúc này Trương Siêu Phong cảm thấy không đúng, nhìn dáng vẻ của thằng nhóc Dương Bách Xuyên này không giống như đang giả vờ~ nhưng mà ông ta nhìn cách ăn mặc của Dương Bách Xuyên, trong lòng lại càng kiên định. Trong mắt Trương Siêu Phong, Dương Bách Xuyên ăn mặc không giống như có nhiều tiền, quần áo trên người đều là hàng bình thường.
Cộng lại cũng không quá ba nghìn NDT, những người có thể đủ khả năng mua tòa nhà lớn thế này đều mặc thương hiệu phổ biến trên thị trường, thương hiệu quốc tế, hoặc cũng có thể là may riêng.
…
Trong công ty ở Cố Đô xa xôi, Lý Hiến Kế cúp điện thoại, trong lòng hơi không yên tâm, người môi giới gọi nói có người muốn mua cả tòa nhà.
Đối với Lý Hiến Kế, nếu là thật thì đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi. Công ty ông ta thiếu hụt tài chính nghiêm trọng, trong thời gian này có nhiều tòa nhà đình công, công nhân nháo nhào, chủ nợ thúc dục.
Hơn nữa trong công ty còn có mấy cổ đông bỏ đá xuống giếng, ông ta tìm ngân hàng thì bị cho vào danh sách đen, trong thời gian này tóc Lý Hiến Kế đã trắng hơn nửa.
So với Dương Bách Xuyên, Lý Hiến Kế càng cảm thấy Trương Siêu Phong đáng tin cậy một chút. Ông ta cũng chung suy nghĩ như Trương Siêu Phong, Dương Bách Xuyên còn quá trẻ, cộng thêm ăn mặc ăn mặc là không giống như người giàu.
Nhưng Lý Hiến Kế là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, kinh nghiệm sống và tuổi tác ở đó, ông ta đã sáu mươi tuổi, đương nhiên sẽ không tỏ thái độ ra ngoài, vẫn nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên nhìn ra trong ánh mắt Lý Hiến Kế lộ ra sự không tin tưởng với mình, nhưng mà anh không quan tâm, thứ anh quan tâm là đối phương có bán tòa nhà này cho mình không.