Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 500




Để cảnh cáo chồn nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, Dương Bách Xuyên mặt mũi tối sầm đã gầm lên với Chồn nhỏ, cấm nó xuống lăng mộ rồi tiện tay lấp hố, nghiêm túc cảnh báo Chồn nhi không được đi xuống căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Sự tức giận của Dương Bách Xuyên khiến chồn nhỏ suýt khóc như một đứa trẻ.

Nhưng Dương Bách Xuyên ngoan cố nắm lấy chồn nhỏ bằng tay trái, tay phải nằm Hầu Đậu Đậu bước ra khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Vết thương của Hầu Đậu Đậu đã lành sau khi uống một viên đan dược, nhưng tiếc là Hầu Đậu Đậu hông có sự tiến hóa huyết thống, nhưng so với Hầu Đậu Đậu của trước đó, nó nhìn có tinh thần hơn nhiều. Cuối cùng nó cũng sẽ tiến hóa thành một linh thú thực sự thôi.

Sau khi đi lên từ căn phòng bí mật ở tầng hầm, trong phòng khách, anh ném chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu xuống đất để cho chúng nó tùy ý hoạt động.

Chỉ là sau khi bước lên phía trên, Dương Bách Xuyên đã phát hiện một cảnh tượng khiến anh mở rộng tầm mắt, thật ra anh phát hiện Độc Cô Vô Tình đang cùng Lục Vũ Thư và Khưu Vân đang trò chuyện trong phòng khách, vừa tán gẫu vừa cười.

Vẻ ngoài ngọt ngào và thân thiện đó chỉ đơn giản như những cô bạn gái trong phim thần tượng!

Bỏ qua Khưu Vân, cô kiệm lời, sức lực của cô tương đối yếu, cho nên cô không có xung đột với Độc Cô Vô Tình.

Nhưng hai người kia... Đây có phải hai người vừa mới rút kiếm đối mặt với nhau lúc này không?

Khi cả ba nhìn thấy Dương Bách Xuyên bước ra từ căn phòng bí mật dưới lòng đất, họ lần lượt đứng lên, Độc Cô Vô Tình nhìn Dương Bách Xuyên, cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, thưa ngài, trước đây tôi thật nhẫn tâm và thiếu hiểu biết, xin ngài tha thứ cho tôi.”

“Thực xin lỗi chủ nhân, lúc trước là chị tôi… tôi cũng biết sai rồi.” Là Lục Vũ Thư lên tiếng, cô muốn nói chị gái mình sai, nhưng lại nghĩ rằng mình có bí mật của song sinh linh hồn, tốt hơn hết là đừng để người khác biết về điều đó, rõ ràng đó là lỗi của cô.

Lần này, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra Lục Vũ Thư là phụ trách thân thể, không hổ là cô có thể giảng hòa với Độc Cô Vô Tình, Lục Vũ Thư là một cô gái tốt bụng, thậm chí là hơi ngỗ, cô sẽ không cãi nhau với Độc Cô Vô Tình, chắc là nhờ tính cách của cô nên mới có thể hòa giải với Độc Cô Vô Tình.

“Đúng vậy, hòa hợp quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, vậy thôi!” Cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng có tâm trạng tốt.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình nói: “Thưa ngài, ba người chúng tôi muốn ra ngoài mua quần áo, ngài có thể cho chúng mượn xe của ngài không?”

“Không sao, để tôi lấy chìa khóa cho các cô.” Dương Bách Xuyên vui vẻ nói, nhưng anh đang nghĩ mình nên mua một chiếc xe khác.

Vừa dứt lời, điện thoại của anh vang lên, vừa nhấc máy đã là một dãy số xa lạ, anh còn chưa chuẩn bị các ranh giới, nhưng lần thứ hai nhớ ra, Dương Bách Xuyên lập tức trả lời điện thoại: “Alo, ai đấy?”

Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia đầy uy nghiêm: “Cậu có phải là Dương Bách Xuyên không?”

“Là tôi đây!”

"Xin chào, tôi là ba của Lâm Hoan. Con gái tôi sắp chết rồi, hôm nay đột nhiên nhắc đến cậu, con bé muốn gặp cậu, cậu bạn của Lâm Hoan, cậu có thể đến bệnh viện quân y gặp nó không?” Ba của Lâm Hoan nói.

Sau khi nghe thấy lời này, đầu óc của Dương Bách Xuyên như có một trận sấm chớp đánh xẹt qua, cả người rơi vào khoảng không, sắc mặt thay đổi rất nhiều.

Đầu óc anh chỉ toàn câu nói: Con gái tôi sắp chết.

Ngay sau khi lấy lại tinh thần, anh lao nhanh ra khỏi cửa mà không chào ba người Độc Cô Vô Tình.

Dương Bách Xuyên lái xe đi như điên, tim đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Hoan, người phụ nữ đầu tiên của mình.

Sau khi trở về quê nhà, Lâm Hoan gọi điện thoại, lúc ấy anh đã đến thung lũng nhỏ của Hầu Đậu Đậu, sau khi trở về Trung Quốc, anh gọi cho cô không được, sau khi anh đến công ty, Lưu Tích Kỳ nói rằng Lâm Huân đã xin nghỉ phép để về nhà rồi.