Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4409: Cũng may hắn có chuẩn bị trước




Dương Bách Xuyên nhìn Bảo Thuận Quang, trong lòng hắn cười lạnh, nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Vậy à, chỗ này là cả vùng hỗn độn ngươi ngược lại có bản lĩnh đấy, cách mấy chục mét đã phát hiện ra ta sao?”

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, sắc mặt Bảo Thuận Quang chợt cứng nhắc, sau đó nói: “Chủ nhân, lão Bảo ta tốt xấu gì cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, đừng nói mấy chục mét, thực ra cách mấy trăm mét đã phát hiện ra ngươi, vội vàng đuổi tới đây. Ta lo chủ nhân bị công kích, nơi này quả thật quá tà môn, trong bóng tối có tồn tại không thể thấy, vô cùng đáng sợi”

Bảo Thuận Quang thao thao bất tuyệt, lại vô cùng để ý biểu cảm của chủ nhân Dương Bách Xuyên.

Nghe Bảo Thuận Quang nói, Dương Bách Xuyên cười híp mắt, bỗng nói: “Lão Bảo à, đột nhiên chủ nhân ta đây muốn ngươi quỳ xuống.”

“Cái gì?” Biểu cảm của Bảo Thuận Quang như đã nghe nhầm. “Ông đây bảo ngươi quỳ xuống.” Dương Bách Xuyên nói lớn hơn, nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, quát: “Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là tôi tớ lế nào

không nên quỳ xuống khi gặp chủ nhân sao?”

“A... Ö, quả thật là vậy, được ta quỳ!” Sắc mặt Bảo Thuận Quang cứng nhắc nói, sau đó chuẩn bị tham bái Dương Bách Xuyên.

Từ đầu đến cuối đôi mắt của Dương mỗ vẫn nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, không hề rời đi.

Ngay sau đó lại thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng...

Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hơi buồn bực, không lế đoán sai rồi?

Đương nhiên suy nghĩ này đã bị hắn bóp chết trong nháy mắt, hắn tin chắc. phán đoán của bản thân sẽ không sai.

Bảo Thuận Quang trước mắt căn bản không phải tôi tớ Bảo Thuận Quang của hắn.

Chắc chắn là Huyễn Ma biến thành, không cần nghỉ ngờ.

Bởi vì Dương Bách Xuyên biết rõ, trong sương mù hỗn độn này đừng nói là Bảo Thuận Quang, ngay cả hắn còn không thấy được khoảng cách hơn mười mét. Đến mắt Càn Khôn của hắn còn mất tác dụng, sao Bảo Thuận Quang có thể thấy

được sự tồn tại của hắn cách hơn mấy chục mét?

Thậm chí lại còn nói mấy trăm mét đã phát hiện ra hắn, sau đó vội vàng qua đây.

Đây là trò cười.

Còn một điều nữa, người khác đều chưa xuất hiện, nhưng tốn hơn ba canh giờ, Bảo Thuận Quang đã xuất hiện rồi.

Tất cả đều quá quỷ dị, cho nên Dương Bách Xuyên nghĩ Bảo Thuận Quang trước mắt chính là đồ giả mạo, là Huyễn Ma biến thành.

Nhưng cũng có một điều Dương Bách Xuyên không xác định được, đó chính là khí tức của Bảo Thuận Quang trước mắt chính là Bảo Thuận Quang.

Vẻ ngoài của một người rất dễ mô phỏng, nhưng khí tức lại là căn nguyên thần hồn, không thể mô phỏng.

Đương nhiên chuyện gì cũng không có tuyệt đối, giống như Bách Biến Chí Tôn lúc trước lão đầu nói với hắn, không những có thể biến thành dáng vẻ của người khác, mà còn có thể mô phỏng khí tức thần hồn của người khác.

Cho nên hắn phải thử Bảo Thuận Quang.

Bắt Bảo Thuận Quang quỳ xuống.

Nếu như Bảo Thuận Quang trước mắt thật sự là tôi tớ của hắn, vậy thì ông ta sẽ cam tâm tình nguyện quỳ bái hắn.

Ngược lại...

Nếu như Bảo Thuận Quang này là người do Huyễn Ma biến thành, Dương Bách Xuyên tin với sự kiêu căng ngạo mạn của Huyễn Ma, chắc chắn nó sẽ không quỳ bái hắn.

'Thăm dò này đơn giản thô bạo, lại có hiệu quả nhất.

Lúc này thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng...

Dương Bách Xuyên hơi hoảng hốt, không lẽ là Bảo Thuận Quang thật?

Đương nhiên mãi đến lúc này hắn vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, thần hồn hiện đầy trên hai tay, đợi ra tay bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó, cảnh giác hoặc nói là suy đoán của hắn đã ứng nghiệm.

Ngay lúc Bảo Thuận Quang sắp quỳ xuống, đột nhiên lại ra tay với Dương Bách Xuyên.

“Chết đi!”

Tiếng rống giận trầm thấp, ma khí ngút trời trên hai tay đánh về phía đan điền của Dương Bách Xuyên.

“Hừi Tiểu gia biết ngay là như vậy!”

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, đồng thời nắm chặt hai tay hiện đầy lực Thần Hồn, va chạm với hai quyền của Bảo Thuận Quang.

“Âm ầm!”

“A!”

Cũng may hắn có chuẩn bị trước, chiếm được tiên cơ.

Hai quyền của Dương Bách Xuyên đánh vào hai tay của Bảo Thuận Quang, bùng lên một tiếng nổ vang, ngay sau đó Bảo Thuận Quang kêu thảm, bị hai

quyền của Dương Bách Xuyên đánh gấy hai tay.

Tiếp đó, ma khí ngút trời tràn ra, hoặc nói là lực ma hồn vô cùng mạnh mẽ bùng lên, bỗng chốc biến mất tại chỗ.

Tiếng chuông đinh tai nhức óc chấn nhiếp tâm thần, phù văn màu vàng trên chuông Đông Hoàng lưu chuyển nhanh chóng, kim quang bùng nổ, chí dương chí cương nháy mắt bao phủ lấy ma khí này.

“A... Grào grào grào!”

Trong ma khí vang lên tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Xuyên lại trực tiếp chụp chuông Đông Hoàng lên ma khí.

Lúc này cho dù hắn không giết chết được Huyễn Ma, thì cũng phải lột một lớp da của Huyễn Ma mới được.