“Chuông Đông Hoàng!”
Dương Bách Xuyên lại lẩm nhẩm lần nữa.
Lần này trong lòng hắn chợt động, chuông Đông Hoàng trực tiếp hiện ra bên ngoài cơ thể, phù văn màu vàng lưu chuyển, một cái chuông lớn cổ xưa hoàn toàn
bao phủ lấy nhục thể của Dương Bách Xuyên.
Tiếp theo phù văn màu vàng trên chuông Đông Hoàng bùng ra muôn vàn tia kim quang sáng chói trong lúc lưu chuyển.
“Xì xì xì”
Khí ma sát phát ra tiếng xì xì xì, nhanh chóng bốc hơi dưới kim quang của chuông Đông Hoàng.
Dương Bách Xuyên được bao bọc trong bóng tối, kim quang của chuông Đông Hoàng nhanh chóng tản đi...
Trong chớp mắt, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Grào grào grào...” Lại là tiếng kêu của Ma Khuyển.
Sau đó khí ma sát hắc ám bị kim quang của chuông Đông Hoàng chiếu rọi, hoàn toàn biến mất.
Dương Bách Xuyên lại nhìn ra bên ngoài.
Hắn thấy một ma khí co lại chỉ còn nửa mét lăn lộn trước mắt, nhưng dưới sự bao phủ của chuông Đông Hoàng, nó vẫn đang không ngừng thu nhỏ, hắn thấy một con Ma Khuyển đang vùng vẫy bên trong.
Dương Bách Xuyên vui vẻ, hắn không ngờ chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô xuất hiện lần nữa sau khi tiến vào Càn Khôn Đạo Nguyên lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Ban đầu, hắn nghĩ là chuông Đông Hoàng chí dương, phù văn lưu chuyển chính là sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, có thể đối phó với ma khí âm sát, chỉ cần có thể hóa giải đôi chút là hắn sẽ có thời gian hoàn toàn thoát khỏi ma khí của Ma Khuyển hóa hình này.
Ai ngờ sau khi sử dụng, hiệu quả lại tốt ngoài tưởng tượng, không phải chỉ mạnh hơn chút xíu so với năm đó.
Còn cả cánh cửa U Đô, gần như trong chớp mắt đã hấp thụ sạch sẽ ma sát trong cơ thể.
Ma Khuyển này coi như xong đời rồi.
Dương Bách Xuyên nhếch môi cười, phóng to sự vận chuyển của chuông Đông Hoàng.
Sau mấy phút, một Ma Hồn Châu xuất hiện trong tay hắn, bên trong có bóng Ma Khuyển.
Nhưng nó đã không còn bất cứ uy hiếp nào với Dương Bách Xuyên, sớm muộn cũng sẽ bị hắn luyện hóa, trở thành sức mạnh tu luyện Thần Hồn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, lúc này Ma Khuyển còn lại chiến đấu với nhóm Đỉnh Hòa Bình và Tuyết Hương cũng đã bị áp chế hoàn toàn.
Thân hình của Dương Bách Xuyên chợt lóe giống như pháo pháp chế, phá vỡ cơ thể điêu khắc của Ma Khuyển, sức mạnh của chuông Đông Hoàng bao phủ bên trên, trấn áp con Ma Khuyển cuối cùng biến thành Ma Hồn Châu.
Đến đây, trận chiến đấu này đã kết thúc, nguy cơ cũng được hóa giải.
Nhưng chớp mắt tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Giống như đang nhìn quái vật vậy.
Quả thật đối với nhóm người Đinh Hòa Bình, Dương Bách Xuyên chẳng khác gì quái vật.
Lúc trước, khi Dương Bách Xuyên giết chết Phương Tĩnh Thiên, mọi người đều muốn biết rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, muốn biết hắn hấp thụ nhiều ma khí như vậy sao lại không bị gì?
Lúc này thấy hắn vừa ra tay, hai Ma Khuyển đã bị kim quang rực rỡ của hắn xử lý dễ dàng. Phải biết rằng sáu, bảy người bọn họ suýt nữa đều bị hai Ma Khuyển áp chế ngược lại.
Nhưng Dương Bách Xuyên vừa ra tay, sao có thể nhẹ nhàng như vậy?
Trọng điểm là trạng thái bây giờ của Dương Bách Xuyên rốt cuộc là thế nào?
Bảo Thuận Quang dè dặt hỏi: “Chủ nhân... Ngài không sao chứ?”
Dương Bách Xuyên cười: “Ta có thể có chuyện gì? Ngươi mong ta xảy ra chuyện hả?”
Hắn trêu Bảo Thuận Quang.
Bảo Thuận Quang vội vàng xua tay nói: “Không không không... Ý của ta là ngài hấp thụ nhiều ma khí như vậy, lúc này ngài là tiên hay ma?”