Với Phương Tịnh Thiên mà nói, những lời này chẳng khác nào đang sỉ nhục ông ta. Ông ta lập tức trợn trừng mắt lườm Dương Bách Xuyên, mặt mày sa sầm, khàn giọng hỏi: "Dương đạo hữu có ý gì?"
Dương Bách Xuyên híp mắt, đáp: "Ta muốn ông cúi đầu xin lỗi."
Dứt lời, sát ý mà Dương Bách Xuyên tỏa ra gần như hóa thành thực thể, đồng thời ngày càng dày đặc, hai mắt dán chặt lên người Phương Tịnh Thiên không rời. Hành động này của hắn chẳng khác nào đang ra tối hậu thư với Phương Tịnh 'Thiên rằng ông đây muốn làm nhụt nhuệ khí của ông đấy, nếu không chịu xin lỗi đàng hoàng, vậy đừng trách sao ta liều mạng với ông.
Bấy giờ, Phương Tịnh Thiên cũng đã nhìn thấu quyết tâm muốn lôi cổ mình ra khai đao của Dương Bách Xuyên, hiện tại ông ta không còn đường lui, nếu không chịu xuống nước dập đầu tạ tội với Dương Bách Xuyên, sợ là hai bên sẽ thật sự trở mặt thành thù.
Phương Tịnh Thiên nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng xoay người, khom lưng cúi đầu trước Dương Bách Xuyên, đồng thời trầm giọng nói: "Xin lỗi Dương đạo hữu."
Cúi đầu rồi... Phương Tịnh Thiên chịu cúi đầu thật rồi.
Trông thấy cảnh tượng này, rất nhiều người khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngạc nhiên vô cùng, nhất là Hình Uyên Minh. Là một trong những nhân vật có máu mặt ở Tiên Đan Thành, tất nhiên lão ta hiểu rất rõ tính cách của Phương Tịnh Thiên, thật không ngờ Phương Tịnh Thiên lại hạ mình cúi đầu xin lỗi một tiểu bối như Dương Bách Xuyên.
Có thể nói, đây là một trường hợp trước giờ chưa từng có.
Trong vòng mấy nghìn năm trở lại đây, lão ta chưa từng nhìn thấy Phương. Tịnh Thiên phải cúi đầu trước kẻ nào ở Tiên Đan Thành này hết. Ấy thế mà hiện tại ông ta lại khom lưng xin lỗi một tiểu bối như Dương Bách Xuyên, chuyến này Hình Uyên Minh xem như được mở mang tầm mắt rồi. Ngoài ra, lúc này trong lòng Hình Uyên Minh cũng xuất hiện rất nhiều phỏng đoán về thân phận của Dương Bách Xuyên, và cũng có hơi kiêng dè hắn.
Điều này cũng khiến bốn người Đinh Hòa Bình đề cao cảnh giác với Phương Tịnh Thiên. Một kẻ vốn kiêu ngạo lại chịu cúi đầu xin lỗi trước mặt bao người, không cần nghĩ cũng biết bụng dạ ông ta khó lường tới cỡ nào mới có thể hạ mình nhẫn nhục đến vậy. Thế nên người của Luyện Tạo Tiên Minh chẳng những không cảm thấy vui mừng trước cái cúi đầu của Phương Tịnh Thiên, trái lại còn lo lắng không yên. Có thể thấy, từ giờ trở đi, Phương Tịnh Thiên đã ngấm ngầm ghi hận Dương Bách Xuyên trong lòng, nếu để lão già này bắt được cơ hội, chắc chắn sẽ nhân lúc nguy cấp mà tặng hắn một dao, tiễn về nơi chín suối.
Đám người đứng bên cạnh Phương Tịnh Thiên cũng tái xanh mặt mày, nhất là đồ đệ Cảnh Xán của Phương Tịnh Thiên. Lúc này, nàng ta thật sự không nhịn nổi nữa, gân cổ chửi bới Dương Bách Xuyên: "Dương Bách Xuyên, mày là cái thá gì mà lại bắt sư phụ tao phải xin lỗi mày...?"
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Cảnh Xán, rồi bật cười thành tiếng, đáp: "Nếu muốn sống sót ở chỗ này thì phải biết cúi đầu trước ông đây, còn ngươi, tốt nhất thì ngậm chặt miệng lại đi. Đừng tưởng là đàn bà thì ông đây sẽ không dám đánh, chuyện Quỷ Mẫu Yêu Thụ lần trước, ngươi cho rằng ông đây không biết ngươi chủ ý muốn cướp minh văn đạo phù trên người ông đây hả, món nợ này ông đây còn chưa tính với ngươi đâu, nên tốt nhất là đừng chọc giận ta. Về phần ta có tư cách gì thì tự đi mà hỏi sư phụ Phương Tịnh Thiên của ngươi đi."
"Mày..." Cảnh Xán điên tiết bước lên, định ra tay với hắn, có điều lại bị Phương Tịnh Thiên ngăn cản: "Xán Nhị, lui lại."