Năm đó nàng ta còn muốn cướp đoạt khắc văn đạo phù trên người hắn, chẳng qua không ngờ nàng ta còn chưa ra tay, Cố Diệp đã nhảy ra ép hắn nhảy vào trái tim của yêu thụ Qủy Mẫu.
Bây giờ gặp lại, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm chính mình.
Lúc đi ngang qua người nàng ta, Dương Bách Xuyên nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu tỷ tỷ, lại gặp mặt, dáng người không tệ.”
“Ngươi ~”
Cảnh Xán không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ nói câu này, làm nàng ta tức giận đến phát run.
“Xán Nhị, đi thôi.” Phía trước truyền đến âm thanh của Phương Tĩnh Thiên. “Vâng, sư phụ.”
Cảnh Xán lên tiếng, lúc xoay người trừng mắt đe dọa Dương Bách Xuyên: “Lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi?”
Dương Bách Xuyên nheo mắt nói thầm: “Cô bé váy hồng, đừng có ngớ ngẩn như vậy, hiện tại ta không dễ chọc đâu ~”
“Đại tông sư, ngài nhìn trúng Cảnh Xán tiên tử?”
Kim Quy tiên nhân lên tiếng.
“Cút ~” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.
“Ha ha, yêu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, không có gì phải xấu hổ, ta nghe nói dung mạo của Cảnh Xán tiên tử không trải qua sự cải tạo của tiên khí, dung mạo tuyệt thế, là nữ thần của toàn bộ tiên nhân trong thành Tiên Đan, nếu đại tông sư thích, tìm cơ hội làm nàng luôn đi ~” Kim Quy tiên nhân nở nụ cười đáng
khinh.
“Không ngờ lão rùa đen nhà ngươi lại xấu xa như vậy đấy ~” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, không để ý đến Kim Quy tiên nhân, bước về phía trước.
Nhưng hắn vừa đi lại vừa nghĩ về lời của Kim Quy tiên nhân.
“Đến rồi, là nơi này, mọi người phải cẩn thận, sau khi vào trong huyệt động này, sâu bên trong có trận pháp truyền tống thời thượng cổ, rất không ổn định.
Nói cách khác toàn bộ huyệt động đều không ổn định, có thể bị lực không gian cuốn vào bất cứ lúc nào, phải luôn luôn đề phòng.
Nếu bị lực không gian cuốn vào cũng không cần hoảng, giữ bình tĩnh, sẽ không có nguy hiểm lớn, có khả năng đến thẳng thành Ma tộc, sau khi đến đó không được đi lung tung, đứng tại chỗ chờ mọi người đến đông đủ, nếu không gặp phải ma hồn thượng cổ hoặc sinh linh khác sẽ rất nguy hiểm.”
Định Hòa Bình lớn tiếng dặn dò mọi người.
“Dong dài, một thành Ma tộc bị ma táng mà thôi, hiện tại cũng không còn gì cả, đi ~” Hình Uyên Minh nhếch miệng cười, ra lệnh dẫn theo người điện Ma Đan nhảy vào trong huyệt động.
Theo sát là Phương Tĩnh Thiên dẫn theo người của Hỏa Vân Các...
Sau đó là Đinh Hòa Bình.
Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương đi cuối cùng.
Nhìn huyệt động có đường kính 3 mét, bên trong đen nhánh, giống như vực. sâu không đáy, nói với Tuyết Hương: “Cẩn thận ~”
“Ta đi cùng ngươi ~”
Tuyết Hương bước lên một bước nắm tay Dương Bách Xuyên. Cảm động không?
Vô cùng cảm động!
Dương Bách Xuyên biết đây là một loại bảo hộ của Tuyết Hương.
Bây giờ tu vi của Tuyết Hương đột phá, đứng trước mặt Tuyết Hương, tu vi của hắn vẫn kém hơn.
Lúc nàng nói ta đi cùng ngươi, dắt tay Dương Bách Xuyên, một hành động nho nhỏ thôi nhưng lại hòa tan trái tim của Dương Bách Xuyên.
Năm đó nàng không do dự che trước mặt mình, ăn một kích của Cố Diệp để bảo vệ hắn.
Hôm nay cũng như vậy, tùy ý tự nhiên dắt lấy tay hắn.
Hai người nắm tay nhảy xuống vực sâu.
Hai người dần rơi xuống, toàn bộ huyệt động càng ngày càng to rộng, càng ngày càng tối tăm...
Trong bóng tối, Dương Bách Xuyên vươn tay ôm Tuyết Hương vào trong ngực.
Lần trước bị cái tên Yến Xích Hà kia quấy rầy, lần này hắn ôm lấy nàng bằng tình yêu.